Thiết Ngục Mê Tình

Chương 141

Editor: Hoàng Kỳ(tiểu Jin)

Tựa hồ mọi chuyện, từ hy sinh cho đến đổ máu cũng tan thành mây khói. Lưu lại chỉ là những đêm khó ngủ, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể lộ ra sự vui vẻ bên ngoài được.

Tần Nhuế yên tĩnh ngồi trong phòng khách đọc báo, phía trên tựa đề, vẫn như cũ là Qúy gia và tổ chức Hắc Thủ nước Đức tiến hành cuộc ác đấu trong giới hắc đạo. Bên trên liệt kê ra rất nhiều nhân viên cùng vốn đều động, còn có tổ chức bên nước Đức luôn phát sinh chuyện nổ súng làm bị thương. Cho dù qua báo chí luôn tận lực che dấu tên của tổ chức nước Đức này, cho nên hết lần này đến lần khác cũng chỉ dám nhấn mạnh đó là suy đoán, cũng khiến cho thành phố X nổi lên một trận sóng to gió lớn.

Đa số hắc bạch lưỡng đạo luôn rốt rít suy đoán Qúy Mục Nhiễm quá mức tự phụ, hay cũng có thể đang giả vờ làm kẻ ngu. Nếu không, là một người bình thường, sao lại làm chuyện ngu ngốc lấy trứng chọi đá này? Cho dù thế lực Qúy gia có lớn đi nữa, cũng không thể nào đối đầu với đại tổ chức hai đầu Hắc Thủ mà còn có thể trở về được toàn vẹn.

Cho dù Qúy Mục Nhiễm có thắng được, thì sự trả giá của cô còn nhiều hơn là có được. Có thể nói, thắng, thì cô cũng sẽ khiến cho Qúy gia suy tàn nền móng trong mấy chục năm qua. Thua, thì Qúy Mục Nhiễm cũng không còn từng là một Qúy đương gia tiền nhiệm rung trời chuyển đất nữa. Cô sẽ phải trả giá bằng cả tài sản và tính mạng của mình, coi như là một sự trừng phạt cho cuộc đối đầu lần này.

Cho dù bên ngoài mọi người luôn phản đối với cách làm của Qúy Mục Nhiễm cũng không hiểu thái độ của cô, nhưng Tần Nhuế cũng hiểu được, vì sao Qúy Mục Nhiễm làm như vậy, cô có lý do không thể không làm, bỏi vì cô đem toàn lực đi diệt trừ đám người của Steve và Kim gia.

Ngày đó cảnh tượng chấn động lòng người như còn sờ sờ trước mắt, Tần Nhuế lại không nghĩ tới Qúy Mục Nhiễm lài để cho Tằng Hận đưa cô đi, lựa chọn một mình đối đầu với Steve. Dù sao cũng là do ý nghĩ mà tới, quan hệ giữa các cô cũng coi như là tình địch. Khi đưa cô đến Qúy gia, cái ngọi là Tằng Hận kia cũng không nói một câu, liền tập hợp một đám người của Qúy gia vội vàng lái xe đi.

Sau đó lần nữa cô nhìn thấy Qúy Mục Nhiễm thì đã ở trong bệnh viện. Tất cả mọi người bao gồm cả Tần Nhuế, cũng chưa từng nhìn thấy Qúy Mục Nhiễm chật vật qua như vậy. Bộ quần áo đen của cô dính đầy vết máu, mặc dù không dễ nhìn thấy, nhưng mùi vị của máu tản ra rất mạnh.

Mới đầu Tần Nhuế còn cho là Qúy Mục Nhiễm bị trọng thương, sau đó nghe được thủ hạ của Qúy gia nói chuyện, mới biết được máu trên người Qúy Mục Nhiễm là của Lê Á Lôi. Nhìn thấy y tá ra ra vào vào, đem từng túi máu đi vào, biểu tình trên mặt họ cũng ngưng trọng, cũng có thể đoán được Lê Á Lôi bị thương không hề nhẹ.

Không lâu sau, lại có hai vị trung niên một nam một nữ đi tới, trên tay còn cầm tờ giấy báo nguy kịch, Tần Nhuế chú ý ngay lúc đó, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh của Qúy Mục Nhiễm lại xuất hiện chứt gợn sóng, thậm chí cả hốc mắt cũng đỏ thắm dị thường. Thì ra, không phải là không quan tâm, chỉ là không dám thừa nhận, không biết.

"Tiểu Nhuế, con quyết định rồi sao?" tiếng nói Tần lão mẹ từ trên đỉnh đầu truyền đến, Tần Nhuế ngẩng đầu lên, nhìn thấy cha mẹ đang đứng đó trông mình, trong mắt tràn đầy lo âu không thôi."Ba mẹ, con đã quyết định. Chút nữa con sẽ đến Đệ nhất nữ tử ngục giam gửi thư xin từ chức, sau đó lên máy bay đi Pháp. Con cũng không phải là không quay về, chỉ là gần đây phát sinh nhiều chuyện, con muốn ra ngoài yên tĩnh một chút thôi."

"Đứa nhỏ này, có phải con đang trách chúng ta hay không?" Lúc này, Tần lão mẹ nắm lấy tay Tần Nhuế hỏi. Vấn đề này, bà đã đè nén trong lòng quá lâu rồi. Hôm nay nhìn thấy Tần Nhuế quyết tâm phải đi, Tần lão mẹ không thể nhịn được nữa mà hỏi.

Lúc mới nghe tin tức Qúy Duyệt Phong qua đời, bà cũng rất khϊếp sợ, thậm chí còn không dám tin cô gái đó còn đứng trước mặt mình thề chân thành nhất đinh sẽ luôn đến đây chỉ như vậy mà không còn. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Tần Nhuế cật lực khắc chế nỗi đau, hai hốc mắt sưng đỏ, Tần lão mẹ mới nhận định sự thật này. Mỗi đêm, chỉ cần nhắm mắt lại, bà cũng nghĩ tới khuôn mặt gượng cười của Tần Nhuế. Bà biết đứa con này đang cố kiên cường làm ra vui vẻ, cho dù trong lòng đang rỉ máu, cũng không muốn tâm sự cùng với bà.

"Ba, mẹ hai người là cha mẹ của con, bất kể hai người làm chuyện gì, con cũng sẽ không trách hai người. Tiểu Phong ra đi cũng không phải là lỗi của hai người. Muốn trách, chỉ có thể trách sỗ mệnh mà thôi. Con có chút hối hận, tại sao lúc trước không hải hảo bồi em ấy, không có cùng em ấy hoàn thành những chuyện mà chúng con muốn làm."

"Bây giờ, em ấy đi rồi, nhưng trong lòng con, thì em ấy vĩnh viễn là người duy nhất đời này con yêu. Ba, mẹ, con biết hai muốn tụi con chia tay nhau, muốn còn làm một cô gái tốt có cuộc sống bình thường. Nhưng cho dù như thế nào con cũng không thể quên em ấy được."

"Con nghĩ, trên đời này không có bất kỳ ai lại đi tiếp nhận một nửa kia của mình còn đang cất dấu trong lòng một người khác. Khi nào con khôi phục lại trạng thái bình thường, còn sẽ quay về. Con cũng không cần ai tới phụng bồi mình, cũng không cần một người yêu con đến chiếu cố con. Qúy Duyệt Phong, em ấy sẽ mãi sống trong lòng con, bồi con đi tiếp."

Tần Nhuế nói xong, đứng dậy ôm Tần lão ba và Tần lão mẹ một cái, liền xách hành lý của mình đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng gầy nhỏ của cô, Tần lão mẹ khóc rống trên vai Tần lão ba. Có lẽ, hai người bọn họ đã tự tay phá hủy đi hạnh phúc của con gái mình.

"Tiểu Tĩnh, không sao đâu, sẽ tốt hơn thôi." Tần lão ba an ủi Tần lão mẹ, nhưng trong mắt lại lo lắng sâu thẳm không thấy đáy. Người còn sống, luôn là người mệt mỏi nhất. Họ cần thay người chết, gánh vác trách nhiệm biệt ly và thống khổ. Mà Tần Nhuế đúng là như vậy.

Đứng trước của Đệ nhất nữ tử ngục giam, Tần Nhuế nhớ tới lúc mình cùng Qúy Duyệt Phong sau khi ra khỏi ngục, giờ làm việc của cô càng lúc càng ít. Gần một năm nay cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Phá vỡ cuộc sống bình thường của cô, cũng để cho cô cảm nhận được hạnh phúc của đời này cùng nỗi đau tê tâm liệt phế.

"Tần ngục trưởng." Chậm rãi đi vào cửa, cảnh vệ vẫn cung kính thi lễ với cô một cái. Nếu như bình thường cô sẽ gật đầu đáp lại đối phương. Nhưng hôm nay đến cả động tác đơn giản như vậy, khí lực cô cũng không có. Nếu như một người đã chết lòng thì cô cũng không còn động lực đi hoàn thành bất kỳ chuyện gì. Dù là, chi một cái gật đầu đơn giản, hay là nhăn mày.

Dưới tình huống như vậy, Cục Trưởng Cục Tư Pháp sẽ không tới ngục giam. Nhưng hôm nay bởi vì là thỏi gian tổng kết cuối tháng, cho nên Tần Nhuế kết luận Vương Lượng sẽ ở chỗ này. Không ngoài dự đoán, cô đi đến phòng làm việc gõ cửa, liền nghe được một tiếng mời vào. Ngồi bên trong chính là Vương Lượng mà cô muốn tìm.

"Ha, là tiểu Tần a?" Sao đột nhiên cô lại đến đây vậy, tôi nhớ đã cho cô nghỉ dài hạn còn chưa tới ngày mà, cô mang theo hành lý như vậy có phải sắp đi du lịch?" Vương Lượng không biết ý nghĩ của Tần Nhuế, hắn ngồi uống trà trên bàn cười hỏi.

"Vương cục trưởng, hôm nay tôi đến đây, là muốn đưa cái này cho ông." Tần Nhuế nói xong, đưa tới một phong thư. Người kia nhìn thấy chữ ghi trên phong thư, hai mắt liền tối sầm lại.

"Cô muốn từ chức?"

"Vâng."

"Cô làm việc rất tốt, tại sao phải từ chức? không hài lòng với chức vụ hiện tại sao? Hay là tiền lương? Tiểu Tần a, không phải tôi đã nói với cô, chỉ cần không lâu sau nữa, cô có thể từ Đệ nhất nữ tủ ngục giam đến Cục Tư Pháp làm việc sao? Tại sao trong lúc quan trọng này cô lại từ chức chứ? Cô có biết điều này sẽ như thế nào không?"

"Vương cục trưởng, cám ơn ông luôn bồi dưỡng người tài. Nếu như không có ông, tôi cũng không thể nào đến Đệ nhất nữ tử ngục giam này, càng không thể trở thành ngục trưởng. Trong lòng tôi vẫn luôn xem ông là thầy. Tôi muốn từ chức, hoàn toàn là do nguyên nhân của bản thân, không liên quan đến công việc."

"Nguyên nhân gì? Cô ta quan trong với cô đến như vậy sao? Cô ta chết, đến cả công việc cô cũng không cần? Hay là, cô đã tìm được con đường chết khác, cũng không lạ gì với cái chức ngục trưởng nhỏ nhoi này." Lúc này Vương Lượng mở miệng nói, khiến cho Tần Nhuế cả kinh. Cô ngẩng đầu nhìn Vương Lượng nói chuyện với vẻ mặt âm lãnh cùng giọng điệu giễu cợt, khiến người không lạnh mà run.

"Vương cục trưởng, ông..."

"Tiểu Tần a, thật ra thì chuyện liên quan đến cô và Qúy tiểu thư, tôi cũng đã sớm biết rồi. Quan hệ hai người cũng không hề tầm thường, tôi cũng không phải đối, cũng hy vọng hai người hạnh phúc chung một chỗ. Qúy tiểu thư qua đời, tôi cũng rất tiếc. Nhưng mà với quan hệ thân mật của cô và Qúy gia, chuyện nộ bộ của họ, thì cô hẳn cũng biết một chút ít chứ?"

"Vương cục trưởng, tôi không hiểu ý ông." thái độ Vương Lượng thay đổi khiến cho Tần Nhuế có chút nghi ngờ. Cô không hiểu chuyện nộ bộ của họ trong miệng đối phương ý chỉ cái gì, nhưng mơ hồ cô cảm thấy Vương Lượng hôm nay rất kỳ quái, dường như cũng không giống người mình quen biết là hắn nữa.

"Tiểu Tần, cô là một người thông minh, tôi không tin cô không hiểu lời tôi. Nói cho tôi biết, người Qúy gia đem số ma túy kia giấu ở đây? Với quan hệ của cô và Qúy Duyệt Phong, cô ta sẽ không thể nào gạt cô."

"Ha ha..." Nghe lời nói của Vương Lượng khiến Tần Nhuế bật cười. Món hàng kia, lại là món hàng kia, lại là món hàng ấy!

Cô thật không hiểu, tại sao mọi người cứ liều sống liều chết để chiếm cho được món hàng đó. Vì món hàng đó, Qúy Duyệt Phong phải bỏ mạng. Bây giờ đến cà người hết lòng bồi dưỡng mình, cũng có chủ ý với món hàng kia. Bọn họ là cảnh sát, vì quốc gia làm việc trong cơ quan chính phủ, mục đích muốn món hàng kia, là vì cái gì?

"Vương cục trưởng thật xin lỗi, liên quan đến vẫn đề của ông, tôi không thể trả lời được. Tôi thừa nhận quan hệ với tiểu Phong là không bình thường. Em ấy rời đi khiến tôi rất thống khổ, tôi chọn lựa rời khỏi thành phố này cũng chính là nguyên nhân đó. Nhưng món hàng kia ở đâu tôi cũng không biết. Thậm chí ngay cả món hàng kia là cái gì tôi cũng không biết hình dạng nó ra sao, bộ dạng thế nào. Nếu như ông muốn biết, có thể đi hỏi Qúy Mục Nhiễm, chắc hẳn không ai ngoài cô ấy biết món hàng đó ở đâu."

"Tần Nhuế! Cô là một người thông minh, tôi khuyên cô rượu mời lại không uống muốn uống rượu phạt! Cô cho là từ chức thì tôi không có cách đối phó với cô sao?"

"Vương cục trưởng, tôi không đoán được ông muốn món hàng kia là mục của quốc gia hay là ý định của ông, nhưng tôi thật sự là không biết, cho dù ông muốn xử phạt tôi, tôi cũng không có cách trả lời ông."

"Tần Nhuế, tôi không có lý do phạt cô, càng không muốn làm cho quan hệ chúng ta thêm căng thẳng. Cô là cấp dưới đắc lực nhất của tôi, tôi không hy vọng phải trở thành địch nhân với cô. Qúy Mục Nhiễm đã cùng với tổ chức Hắc Thủ nước Đức công khai chuyện khai chiến cả trung ương chính phủ cũng đều biết, dở dĩ bây giờ bọn họ còn chưa nhúng tay, là vì muốn biết được tung tích món hàng kia."

"Thứ ma túy đó, chính là loại ma túy mới độ tinh khiết cao là loại mới nhất trên thế giới. Gía trị của chúng căn bản không lường trước được, quóc gia sẽ không từ thủ đoạn nào để đoạt được chúng. Cô cho là, chỉ vì lợi ích nhỏ bé của một cá nhân như cô, có thể so với lợi ích quốc gia sao, bất kỳ thứ gì cũng có thể so tính sao? Tôi khuyên cô nên thông minh một chút, nói vị trí món hàng kia cho tôi. Nếu không, cô cứ chờ kết cục sống không bằng chết đi."

Vương Lượng nói xong khiến cho sắc mặt Tần Nhuế trắng bệch. Cô chưa từng nghĩ, một người bình thường như mình lại dính vào cái vòng xoáy này. Qúy Duyệt Phong nói không sai, người trong hắc đạo, cũng không phải nhất định là người xấu. Mà người trong bạch đạo cũng không nhất định là người tốt. Hắc bạch đυ.ng nhau, thì ai có thể giữ được màu sắc vốn có chứ?

Bất quá cũng chỉ là màu xám của tro tàn.

"Vương cục trưởng, nếu ông cho rằng tôi biết món hàng kia ở đâu, thì cho dù tôi có giải thích thế nào đi nữa, ông cũng sẽ không tin tôi. Toi chỉ nói một câu cuối cùng, bây giờ tôi và Qúy gai cũng không còn quan hệ gì. Món hàng kia ở đâu tôi không biết."

"Ha ha, tốt! Giỏi cho câu tôi không biết. Tần Nhuế tôi còn cho rằng cô đủ thông minh, nhưng bây giờ nhìn lại, tôi lại chọn sai người." Vương Lượng nói xong nhấn còi báo động trên bàn. Không lâu sau, liền có vài cảnh vệ cầm súng vọt vào.

"Cục trưởng xảy ra chuyện gì?" Cảnh vệ cầm đầu liếc nhìn Tần Nhuế, nhìn thấy ánh mắt Vương Lượng bình an vô sự, có chút không hiểu.

"Tội phạm Tần Nhuế, dính líu đến việc cấu kết với tổ chức hắc đạo, tàng trữ ma túy, mang theo ma túy, bán ma túy, ý đồ nguy hại an ninh quốc gia, chứng cớ xác thật. Tậm thời bắt giữ vào Đệ nhất nữ tử ngục giam tầng thứ tám, đợi việc kiểm soát đến lập án thẩm tra xử lý."

Nghe Vương Lượng đứng nói khiến cho những cảnh vệ sững sốt một hồi. Trước không nói cách làm của hắn có phù hợp với quá trình hay không, bọn họ hiển nhiên không tin một Tần Nhuế thiết diện vô tư lại làm ra loại chuyện này. Nhưng mà nhìn biểu tình Vương Lương không cho phép nghi ngờ bộ dạng Tần Nhuế cũng không có chút gì muốn giải bày, lấy còng đem tay cô còng lại, đưa đi xuống.

Lần nữa trở lại ngục giam tầng thứ tám quen thuộc, nháy mắt Tần Nhuế hoảng thần. Đi đi, cô lại cười.

Tiểu Phong, tiểu Phong tâm tình em lúc vào đây, cũng giống như chị vậy sao?Tác giả có lời muốn nói: Mọi người tối hảo! Hiểu Bảo tới đổi mới! Trải qua một tuần phấn đấu, Hiểu Bạo cuối cùng cũng từ Bắc Kinh về đến nhà mình rồi. Mặc dù trước đó cũng nghe nói không khí ở Bắc Kinh ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng khi thật sự đến đó, phát hiện cũng không có gì khó tiếp nhận quá mức. Vì vậy cái khẩu trang gấu trúc của tui không cần phải đeo nhiều, tụ mình khóc. Nói tới lần đi Bắc Linh này đúng là trải đau thương thực. Bồi S tỷ tỷ đi tham gia hội bạn học, kết quả vì ăn lộn đồ mà khiến cho dạ dày bị đau. Lão thiên a, tui lại trúng chiêu lần nữa, rõ ràng cũng đã kiểm tra nguyên nhân dị ứng, mà trên bàn cũng không có thứ mà tui không thể ăn, nhưng tại sao vẫn lại bị trúng chiêu. Vì vậy, oán niệm người nào đó đẩy qua. Tư vị kia thật quá đau khổ, bất quá cũng tốt, khi đến Bắc Kinh tui cũng không có mất mặt, ít nhất, lần này vô nước biển cũng không giống như lần trước ói liên miên, hình tượng thục nữ được giữ hoàn hảo.

Mà nhìn mọi người nhắn tin lại, rất nhiều người đang oán trách những nhân vật đả tương du kia, vì vậy, Nhuế Nhuế của chúng ta huy hoàng xuất hiện. Mặc dù nàng đáng thương bị nhốt trong ngục giam, được rồi, tui thừa nhận đây là thú vui ác độc của tui, nhưng mà mọi người không cảm thấy ngục trưởng bị nhốt trong ngục nhìn cũng yêu mị lắm sao? Nếu như đem nàng đổi với Phong Phong trải qua những chiêu số kia cho nàng dùng một lần cũng tốt lắm. Vì vậy sẽ có nhiều người lại oán niệm, tiểu Phong Phong nhà ta đến giờ còn chưa ra!? Hiểu Bạo đáng chết! Mau để nàng sống lại! A, cái này mọi người không cần gấp, chương sau, chính văn cũng sẽ kết thúc. Hiểu Bạo sẽ cho mọi người một cái giải thích hợp lý, đầu voi đuôi chuột, cũng có thể là nát bét, tui tuyệt đối muốn ngăn chặn. Mà trong chính văn còn vài chuyện chưa xong, hoặc sẽ sơ lược chuyện, ở phiên ngoại sẽ bổ sung và nói cho tỉ mỉ. Thói quen Hiểu Bạo viết văn luôn có phiên ngoại vui vẻ, hy vọng mọi người bỏ qua vote cho.So... chúng ta bắt đầu truyện ngắn hôm nay, khụ khụ, hai ngày không viết, tui cũng quên viết đến đâu rồi.

Bên kia đại & tiểu Nhiễm đánh tới kịch liệt, bên này biệt thự Qúy gia lại xảy ra chuyện gì chứ? Từ lần trước cùng tiểu Qúy Duyệt Phong gặp mặt, Tần Nhuế mỗi ngày đều nghĩ cách xem để có thể gần nàng một chút. Mặc dù chính cô cũng cho rằng cách làm này của mình đúng thật là thô bỉ với con nít, nhưng mà cô cũng không thể kiềm chế du͙© vọиɠ trong lòng mình được, trái lại cô càng muốn làm hơn.

Tần Nhuế: Nhị tiểu thư, tôi đến giúp nhóc quét dọn phòng.

Tần Nhuế: Nhị tiểu thư, nhóc có đói bụng hay không?

Tần Nhuế: Nhị tiểu thư, nhóc có cần tui hầu nhóc tắm không?

Tần Nhuế: Nhị tiểu thư, nhóc mau thay quần áo cho tui giúp nhóc đi giặt!

Tần Nhuế: Nhị tiểu thư, qυầи ɭóŧ của nhóc thật đáng yêu!

Tần Nhuế: Nhị tiểu thư, tui ôm nhóc đi ngủ!

Qúy Duyệt Phong mặt sợ hãi nhìn Tần Nhuế hết lần này đến lần khác đi vào phòng mình, nhìn thấy đối phương quét dọn phòng mình xong thì mang tới một mâm không biết là thức ăn gì, lúc mình đi tắm thì lại vọt vô, lấy quần áo mình và qυầи ɭóŧ đem đi giặt, bây giờ lại tệ hại hơn muốn ôm mình ngủ. Một loạt chuyện nhỏ khiến cho Qúy Duyệt Phong nhỏ tuổi không tiếp ứng nổi, ngây ngô sững sờ bị Tần Nhuế ôm lên giường, mới phát hiện mình cùng một người xa lạ không biết ngủ chung một chỗ.

Qúy Duyệt Phong: Ta không muốn ngươi giúp ta quét dọn phòng!

Qúy Duyệt Phong: Ta không ăn đồ ngươi làm!

Qúy Duyệt Phong: Ta không muốn ngươi giúp ta tắm!

Qúy Duyệt Phong: Ta không muốn ngươi giúp ta giặt quần áo!

Qúy Duyệt Phong: Ngươi đem qυầи ɭóŧ trả lại cho ta!

Qúy Duyệt Phong: Quái a di, ngươi thật đáng ghét...

Qúy Duyệt Phong bên này lớn tiếng kháng nghị phản đối tội trạng Tần Nhuế, nhưng mà những lời này nàng nói ra lại quá muộn. Nàng dùng sức đẩy Tần Nhuế ôm lấy mình không buông, làm gì được mình càng đẩy, đối phương càng ôm chặt hơn. Cuống cuồng, nước mắt lại tọt tọt rơi ra.

Tần Nhuế: Sao nhóc khóc vậy? (mặc dù rất muốn đợi cùng Qúy Duyệt Phong chung một chỗ, nhưng Tần Nhuế không có nghĩ làm con nít khóc a, uy!)

Qúy Duyệt Phong: Quái a di! khi dễ người ta! Ngươi dòm thân thể người ta, còn cướp qυầи ɭóŧ của người ta, bây giờ còn ôm người ta chặt như vậy. Ngươi thật là dọa người, ta muốn tìm chị! (xem ra, Qúy Duyệt Phong nói người ta thói quen đã dưỡng thành từ sớm.)

Tần Nhuế: Ngoan ngoan, không khóc được không? Tui sợ nhóc một mình chiếu cố mình không tốt, mới giúp nhóc mà. Ghê gớm thật, ngày mai tui không ồn ào phá nhóc được không? (mặc dù nghe Qúy Duyệt Phong muốn tìm Qúy Mục Nhiễm, những lời này khiến Tần Nhuế không cao hứng, nhưng tấm lòng đại thúc tràn lan bất kể những thứ này. Ai bảo 20 năm sau Qúy Duyệt Phong luôn trêu đùa mình, bây giờ, Tần Nhuế cần phải tệ hại hơn trêu đùa trở lại.)

Qúy Duyệt Phong: (siết chặt tay nhỏ bé, ngẩng đầu nhìn Tần Nhuế, mắt đầy sao nhỏ, khóc thút thít, lại khóc thút thít) có thật không?

Tần Nhuế: Ân! Là thật! Là thật! Những điều kiện này ngày mai tôi sẽ thỏa mãn nhóc! Cho nên tối nay để tui ôm nhóc ngủ đi! (Tần Nhuế nói xong, không kịp đợi ôm Qúy Duyệt Phong vào trong ngực. Lão thiên, đứa nhỏ này cứ dễ thương như vậy khiến cô không khắc chế được!)

Vì vậy, một đêm này, Qúy Duyệt Phong chịu đựng nghẹt thở mà vượt qua, hai tay Tần Nhuế siết chặt Nàng muốn chết. Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, đã có người tới gõ cửa. Nghe bên ngoài tiếng kêu sắc xảo, còn có chút buồn bực không lễ phép, Qúy Duyệt Phong nhíu mày, nàng biết Lê Á Lôi tinh ranh phiền phức kia lại tới. Nhìn Tần Nhuế còn ở bên cạnh đang ngủ, Qúy Duyệt Phong cựa người ra khỏi vòng ôm đi xuống giường, mới vừa đẩy cửa ra, đã thấy cả người mặc áo đầm màu hồng, cô bé đi đôi giày da đứng trước cửa.

Cõ lẽ, đang trong kỳ thay răng, răng cô bé còn chưa thay xong. Hai cái răng khểnh mọc hai bên nhìn dị thường khả ái, hơn nữa trên đầu nàng là mái tóc đen dài, cả người nhìn như là công chúa cao cao tại thượng.

Qúy Duyệt

Phong: Ngươi tới làm gì.

Lê Á Lôi: Nhiễm Nhiễm ở đâu rồi! Hôm nay chị ấy không có đến phòng luyện tập huấn luyện, có phải ngươi đem chị ấy giấu đi rồi không!?

Hiểu Bạo: Hey u, tiểu Lê tử, ngươi muốn đại Nhiễm hay tiểu Nhiễm hả?

Lê Á Lôi: Ta đều muốn hết!

Hiểu Bạo: Phi, lòng tham con nít, cho ngươi A Hắc!