Thiết Ngục Mê Tình

Chương 132

Editor: Hoàng Kỳ(Tiểu Jin)

Mấy ngày liên tiếp trôi qua Qúy Duyệt Phong nghiễm nhiên trở thành khách quen của Tần gia. Mặc dù mỗi lần đến đều thấy Tần lão mẹ giận dữ kết quả lại đuổi ra ngoài, nhưng mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy Tần Nhuế đối với cô như vậy cũng là đủ lắm rồi. Lại một lần nữa từ nhà họ Tần đi ra, Qúy Duyệt Phong mệt mỏi dựa vào ghế ngồi trong xe, xoa lên vùng ngực đang khó thở.

Từ sau khi Tần Nhuế rời đi, thì liên tiếp mấy ngày liền cô cũng không ngủ ngon giấc được. Cứ lăn qua lộn lại không thể ngủ được, đến nửa đêm thì lại thức dậy. Ngủ không đủ, vất vả còn khiến cho cân nặng của cô cũng tuột xuống. Vì không thể để cho tình trạng thân thể kém hơn, cô chỉ có thể tận lực ăn nhiều thêm một chút. Cho dù là một chút khẩu vị cô cũng không có.

Nghĩ tới hôm nay nhìn thấy Tần Nhuế dường như so với trước đó còn gầy hơn nhiều. Có lẽ chị ấy cũng như mình vì tương tư mà thành bệnh cũng nên?

Nặng nề thở dài một hơi, Qúy Duyệt Phong cũng biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Tần lão ba và Tần lão mẹ đối với mình thành kiến rất nhiều, ngoại trừ vấn đề cô là nữ, thì chướng ngại lớn nhất chính là gia đình và cuộc đời mình. Nghĩ tới đây, đã có người sớm nảy ra ý tưởng trong đầu. Có lẽ, lúc này chính là cơ hội tốt nhất kết thúc tất cả mọi thứ.

Đạp chân ga, Qúy Duyệt Phong lái xe đến biệt thự Qúy gia. Cô cũng muốn dùng một chút may mắn xem Qúy Mục Nhiễm có ở nhà hay không. Nghe người giúp việc nói chị ấy đang ở trên thư phòng đọc sách, liền vội vàng chạy lên lầu.

Đã qua một tháng mới gặp lại Qúy Duyệt Phong, Qúy Mục Nhiễm hiển nhiên có chút ngạc nhiên. Cô gỡ chiếc mắt kính từ trên sống mũi xuống, quan sát người đang thở hổn hển trước mặt, không biết tại sao đối phương lại đột nhiên xuất ở Qúy gia. "Gần đây thân thể đã khá hơn rồi chứ? Sao đột nhiên lại tới đây vậy?" Qúy Mục Nhiễm lên tiếng hỏi, đồng thời cũng tỏ ý kêu Qúy Duyệt phong ngồi lên sofa đối diện.

"Chị, hôm nay em đến đây, là có một chuyện muốn nói với chị."

"Hả? Chuyện gì?" Nhìn biểu tình nghiêm túc trên mặt Qúy Duyệt Phong, con ngươi Qúy Mục Nhiễm chìm xuống, thấp giọng hỏi.

"Em muốn rút lui khỏi hắc đạo hoàn toàn."

"Nguyên nhân."

""Cha mẹ của Tần Nhuế đã biết chuyện của chúng em, bọn họ kiêng dè em là con gái, còn càng bài xích em hơn vì thân phận của em trong giới hắc đạo. Em cũng đã cẩn trọng cân nhắc qua, con đường này đúng thật là không thích hợp với em. Em không muốn làm những chuyện gϊếŧ hại kia nữa, càng không muốn vì chính nguyên nhân của mình, khiến cho Tần Nhuế dính líu đến một chút nào."

"Em tin tưởng sẽ có một ngày nào đó cha mẹ Tần Nhuế sẽ tiếp nhận tụi em. Đến lúc đó, em sẽ đưa chị ấy đi nước ngoài đăng ký kết hôn. Chúng em sẽ tìm một nơi yên tĩnh mua một ngôi nhà, lúc chị ấy làm việc, thì em đến tiệm bánh ngọt làm. Chờ chị ấy tan việc, em sẽ vì chị ấy mà nấu cơm làm thức ăn. Cuộc sống bình yên như vậy, đối với em mà nói, đó mới là tốt nhất.""

Nghe Qúy Duyệt Phong nói, một lúc lâu Qúy Mục Nhiễm cũng không nói gì, cô không nghĩ tới Qúy Duyệt phong sẽ vì Tần Nhuế mà hoàn toàn rút lui khỏi giới hắc đạo. Làm như vậy thì không thể nghi ngờ là đổi hướng muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình.

""Em quyết định?"

"Ừm, em đã quyết định. Chị, em cũng biết chị đang nghĩ gì, cũng biết chị có cố kỵ. Nhưng xin chị tin tưởng em, em làm như vậy, cũng không phải là muốn hoàn toàn thoát khỏi chị. Chị là chị của em, trước kia chính là vậy, sau này cũng là như vậy. Liên quan đến máu mủ, vĩnh viễn cũng không thể nào thay đổi được. Cha cũng đã rời đi được mấy năm rồi, chắc hẳn ông ấy cũng sẽ không quay lại nhìn chúng ta. Trên đời này, chúng ta chính là người thân duy nhất nương tựa lẫn nhau."

"Được, nếu em đã quyết định như vậy, chị cũng sẽ không can thiệp chuyện của em nữa. Nhưng mà, nếu như em rút lui khỏi giới hắc đạo. Thì những thủ hạ kia của em, còn món hàng đó thì xử lý như thế nào?"

"Những thủ hạ kia, em sẽ nói rõ với bọn họ. Nếu như trong số bọn họ có người muốn thoái lui quy ẩn, em sẽ để bọn họ đi. Nếu như còn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới hắc đạo này, thì mong chị sẽ thu nhận bọn họ."

"Còn món hàng kia, em sẽ tiêu hủy toàn bộ."

"Tại sao phải tiêu hủy?" Quyết định của Qúy Duyệt Phong khiến cho Qúy Mục Nhiễm không thể nào hiểu được. Cuối cùng, cô cũng không Qúy Duyệt Phong tại sao lại bảo vệ món hàng kia. Nhưng đến lúc này, em ấy lại đem món hàng kia đi tiêu hủy, cũng không chịu giao lại cho mình.

"Chị, liên quan đến mòn hàng kia, cũng chỉ có em biết rõ nhất. Nó như là một viên kim cương chói mắt, đi đến đâu cũng có người để ý đến. Mục tiêu chính để lộ quá mức cũng không phải là chuyện tốt. Thực lực Qúy gia bây giờ cũng đủ làm bá chủ thành phố X, cần gì phải dùng tới món hàng đó để nâng cao thêm một bậc?"

"Em cũng không phải là không muốn giao lại món hàng đó cho chị, mà lo lắng đến những kẻ muốn có được món hàng ấy, sẽ liên kết lại đối phó với chị, đối phó với Qúy gia. Em biết chị không sợ bọn họ, cũng biết Qúy gia có năng lực để kiểm soát món hàng đó. Nhưng trong lòng em thật sự không muốn ai thấy món hàng kia, càng không hy vọng chị phải đi mạo hiểm nữa. Chị, để cho em xử lý món hàng kia được không?"

"Được, đều tùy ý em." Mặc dù cho đến giờ Qúy Mục Nhiễm cũng không biết được món hàng kia là cái gì. Nhưng Qúy Duyệt phong đã nói đến như vậy, cô cũng không phải là người hồ đồ ngu ngốc, tự nhiên cũng biết lợi và hại trong đó. Có lẽ, chỉ có tiêu hủy hoàn toàn mới là cách tốt nhất.

"Ngày mai, em sẽ đi cùng với Dương Hân hủy diệt toàn bộ món hàng kia"

"Vậy tối nay em ở lại đây đi, hai người chúng ta cũng rất lâu rồi không có nói tán gẫu một chút."

"Cũng tốt.""

Buổi tới ăn cơm chung cùng với Qúy Mục Nhiễm, sao đó thì gọi cho Dương Hân nói cô sáng mai đến, Qúy Duyệt Phong uống một viên thuốc ngủ rồi đi ngủ thật sớm. Đến ngày mai thì mình có thể bỏ xuống gánh nặng này hoàn toàn. Rốt cuộc cô cũng có thể trở về làm một cô gái bình thường.

"Chị, sáng tốt lành." Sáng sớm ngày thứ hai, Qúy Duyệt Phong vừa mới xuống lầu, đã thấy Qúy Mục Nhiễm ngồi trên bàn ăn đọc báo. Nhìn thấy trên đó viết rõ ràng, Lê thị hoàn toàn đổi phương thức cải tiến mới, tiền nhiệm tổng tài Lê Bình thoái vị, thái nữ tử Lê Á Lôi chính thức tiếp quản quyền hành công ty. Trừ cái tựa đề vừa nhìn thấy ra còn thấy bên cạnh là tấm hình chụp toàn thân của Lê Á Lôi. Người bên trong vẫn là đôi mắt nâu sâu thẳm cùng mái tóc dài uốn quăn. Nhưng mà thay vào những bộ trang phục ngày thường tươi trẻ lộ da thịt hấp dẫn mắt nhìn, thì thay vào đó chính là trang phục công sở được cắt may phù hợp với dáng người của cô. Bộ tây trang màu đen phối cùng áo sơ mi đen kết hợp với giày cao gót, chợt nhìn qua có cảm giác như là Qúy Mục Nhiễm.

"Dậy rồi?" Nhìn thấy Qúy Duyệt Phong đi tới, Qúy Mục Nhiễm có chút hốt hoảng đem tờ báo có hình Lê Á Lôi đặt lại trên bàn, cuối cùng còn không quên dùng vài thứ khác che kín lại, mới chịu ngồi yên lại. Một loạt động tác của cô bị Qúy Duyệt Phong thu vào trong mắt, chỉ cảm thấy Qúy Mục Nhiễm lúc này lại có chút ngốc nghếch khả ái.

"Dương Hân cũng sắp tới rồi, chờ cô ấy tới, chúng em sẽ lên đường." Qúy Duyệt Phong ăn bữa sáng trong dĩa nói. Mặc dù mùi vị không tệ, cố gắng ăn cũng rất tốt. Nhưng cô luôn cảm thấy cho dù bữa ăn sáng có như thế nào, cũng sẽ kém hơn với thứ mà Tần Nhuế làm cho mình đều ngon hơn. Bởi vì nó tràn đầy tình yêu.

Đợi hai người ăn sáng xong, đúng lúc Dương Hân cũng xuất hiện trước cửa. Nói lời tạm biệt với Qúy Mục Nhiễm, Qúy Duyệt Phong liền lái che đưa người đến mục tiêu hôm nay, Nhìn thấy xe đã ra khỏi thành phố, tiến vào phía núi. Dọc đường đi Dương Hân cũng không nói một câu, bộ dạng của cô hôm nay cũng khác thường, khiến cho Qúy Duyệt Phong có chút nghi ngờ.

"Dương Hân, cô sao vậy? Cảm thấy không thoải mái sao?"

"Nhị tiểu thư, tôi không sao. Chẳng qua là tôi không hiểu, tại sao chị lại để tôi tới giúp chị đi tiêu hủy món hàng kia chứ?"

"Ha ha, thì ra là cô đang suy nghĩ tới chuyện này. Bởi vì người tôi tín nhiệm nhất cũng chỉ có cô, không tìm cô giúp tôi, thì có thể tìm ai đây?"

"Nhị tiểu thư, cô nói thật sao?"Nghe Qúy Duyệt Phong nói, Dương Hân rõ ràng có chút kích động, cho nên cả thân thể cũng run theo.

"Tôi không tín nhiệm cô, thì còn có ai mà để tín nhiệm nữa chứ? Nếu như không phải cô giúp tôi, thì sẽ có rất nhiều chuyện không được thuận lợi như bây giờ. Mấy ngày nay, ngược lại làm cô cực khổ."

"Những chuyện này đều là chuyện tôi nên làm." Dương Hân nhỏ giọng nói, cô siết chặt hai tay, dường như có chút trắng bệch.

Đến nơi, Dương Hân mới phát hiện ra, chỗ này không phải chỗ nào khác mà chính là Hoàng Hào đã bị niêm phong từ lâu. Mặc dù đã từng là một nơi diễn ra những bữa tiệc sang trọng nguy nga lộng lẫy, nhưng cũng đã biến thành một đống phế tích, nhìn qua vẫn có thể thấy được sự huy hoàng của nó. Hai người từ từ đi qua cửa chính Hoàng Hào, trực tiếp vòng quanh ra sau núi. Chỗ đó chính là một kho hàng ở tầng trệt, cũng chính là bếp nấu chính của Hoàng Hào nơi chứa các nguyên liệu nấu ăn.

Dương Hân nhìn Qúy Duyệt Phong móc ra một cái chìa khóa, mở ra một kho hàng bình thường. Đập vào mi mắt chính là những thùng gỗ bên ngoài mọc đầy rêu xanh. Đếm sơ cũng có gần trăm cái thùng như vậy. Có lẽ chỗ này đã bị bỏ phế lâu ngày, cho nên cái mùi bên trong kho hàng cũng trở nên khó ngửi đến dị thường.

"Nhị tiểu thư, những thứ này..."

"Không sai, những thứ này, chính là thứ mà bọn họ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn có được, chúng ta nhất định phải tranh thủ đem những thứ này ném xuống biển trong đêm nay."

"Nhị tiểu thư, rốt cuộc thì món hàng này chứa cái gì? Tại sao lại có nhiều người muốn có được nó như vậy?" Dương Hân có vẻ kích động hỏi, vốn dĩ hai trong mắt không sợ hãi mơ hồ còn mang theo tầng hưng phấn.

"Dương Hân, cô đã từng hỏi tôi rất nhiều lần, món hàng kia rốt cuộc là cái gì. Trước kia tôi không muốn kéo cô vào nên mới gạt cô. Nhưng tới bây giờ cũng không còn gì phải băn khoăn nữa. Bên trong này chứa chính là thứ ma túy hai năm trước tại nước Đức được một tên chuyên gia nghiên cứu luyện chế ra đó chính là một loại ma túy mới. Cả đời hắn mê mệt các loại ma túy trên thế giới không cách nào tự kiềm chế được, bất kể là độc phẩm gì, đối với thân thể con người có bao nhiêu nguy hại, hắn cũng phải đi nếm thử."

"Thử qua rất nhiều loại ma túy cũng cảm giác được những thứ này không thể làm hắn thỏa mãn được, hắn bắt đầu luyện chế độc của chính mình. Khi đó hắn chỉ có 28 tuổi. Khi hắn luyện chế xong thứ ma túy lý tưởng trong lòng thì cũng đã là 58 tuổi. Hai năm trước hắn tung ra tin tức, nói rằng chính mình đã nghiên cứu được một loại ma túy mới có độ tinh khiết đạt đến 99.9%. Lúc đó cũng có nhiều người cho là hắn bị điên rồi. Cho đến khi hắn tự mình thí nghiệm số ma túy ấy mà hào hứng tới chết, mới khiến cho những người trong giới hắc đạo coi trọng."

"Nhiều lần chịu đựng trắc trở, xài tiền đếm không hết, tôi mới đoạt được món hàng vào trong tay. Mặc dù số lượng là ít nhưng cũng rất là trân quý. Vì để bào vệ tốt số ma túy này, lúc đó tôi cũng tìm được vài người thân tín, nhờ bọn họ đem số hàng này giúp tôi đi giấu. Sau đó tôi lại phải tự tay gϊếŧ bọn họ."

"Những chuyện này, tôi không có nói cho Qúy Mục Nhiễm, cũng không có nói cho bất kỳ người nào. Tôi vẫn như bình thường mà trở lại Qúy gia, nghe Qúy Mục Nhiễm yêu cầu tiến hành đi giao dịch, lại không nghĩ tới sẽ bị bắt vào trong ngục. Lúc đó, tôi giao dịch chính là món hàng kia, thật sự là bị cảnh sát tịch thu. Nhưng món hàng đó, cũng không phải số ma túy lấy từ nước Đức về. Vì vậy, tôi tương kế tựu kế tung ra tin tức, nói rằng số hàng tôi lấy từ nước Đức về đã bị cảnh sát tịch thu, lúc này mới đổi lấy được một quãng thời gian sóng yên gió lặng."

"Cho đến khi tôi ra ngục, Ngô gia sa sút, tôi mới một mình đem số hàng chở đến đây."

"Ha ha, nhị tiểu thư quả nhiên lợi hại. Không chỉ có đại tiểu thư, mà ngay cả đám người muốn có được món hàng đó, đều bị cô làm như kẻ ngu đùa bỡn cho đến bây giờ." Dương Hân cười nói, nhưng mà mức độ châm chọc trong đó quá rõ ràng.

"Được rồi, chúng ta mau đem những thứ này xử lý trước rồi nói sau."

Qúy Duyệt Phong nóng lòng muốn tiêu hủy những món hàng này, cũng không có phát hiện ra đối phương có chút khác thường. Cô đẩy xe hàng đem những thùng gỗ dời lên trên, lúc này thì âm thanh của Dương Hân từ phía sau truyền tới, Qúy Duyệt Phong theo bản năng xoay người lại, trên bụng truyền tới một cơn đau nhói. Cô nhìn xuống dưới, chỉ nhìn thấy trên bụng đã cắm một cây đao. Máu không kịp cầm lại nhanh chóng thoát ra như nước chảy, rất nhanh nhiễm đỏ chiếc áo sơ mi trắng cùng bàn tay của Dương Hân.

"Dương Hân..."

"Nhị tiểu thư, mạo phạm."Tác giả có lời muốn nói:

Meo meo meo, bắt đầu truyện ngắn đi.

Bởi vì lúc nãy đầu óc nóng lên, đến khi hoạt động được một chút, Tần Nhuế mới cảm thấy có chút không ổn. Nhìn người dưới mặt đầy kinh hoảng, trên khóe mắt Qúy Duyệt Phong còn đọng lại nước. Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đáng thương ấy khiến cho Tần Nhuế cũng phải nhượng bộ, cô không thể kiềm chế được mà ôm lấy con người nhỏ bé này, giúp nàng lau đi nước mắt.

Tần Nhuế: Được rồi, đừng khóc mà, vậy thì tôi đi.(Tần Nhuế vừa nói định đứng dậy rời đi, nhưng mà cô còn chưa kịp đi ra, thì cổ tay có một lực đạo túm lấy.)

Qúy Duyệt Phong: Quái a di, ngươi sao vậy?

Tần Nhuế: Cái gì mà quái a di! Tôi đã nói rồi, nhóc phải gọi tôi là chị! (vốn dĩ tâm tình đang tốt hơn lại bị Qúy Duyệt Phong gọi là quái a di lại khiến cho nó hoàn toàn biến mất. Ngu ngốc, cái gì mà quái a di chứ, có nhóc mới là quái a di thì có!)

Qúy Duyệt Phong: Không, ta thích gọi ngươi là quái a di, cho dù là ngươi nói chuyện hay hành động nhìn cũng rất lạ.

Tần Nhuế: Qúy Duyệt Phong, chị đây cảnh cáo cưng lần nữa, nếu như cưng còn gọi chị là quái a di, chị đây tuyệt đối sẽ không khách khí với cưng! (Tần Nhuế hung tợn nắm cổ áo Qúy Duyệt Phong nói, nhưng lại quên mất đối phương vừa mới mặc quần ngủ, kéo một cái như vậy, cũng khiến cho nàng lộ hết nửa người ra.)

Qúy Duyệt Phong: (phát hiện Tần Nhuế đang nhìn thân thể mình mà ngẩn người, mặt đỏ lên, vội vàng sửa sang lại quần áo) ngươi chính là một quái a di! Ngươi không chỉ đè ta, còn cởϊ qυầи áo của ta!

Tần Nhuế: Làm ơn đi, nhóc nhỏ giọng xuống một chút được không. (nghe Qúy Duyệt Phong giọng nói oang oang, Tần Nhuế có chút hốt hoảng che miệng nàng lại, ai ngờ lại nghẹn ngào kêu tiếng ô ô còn lớn hơn.)

Qúy Mục Nhiễm: Buông em ấy ra.

Lúc này một giọng nói đầy lãnh ý truyền đến. Tần Nhuế nhìn ra cửa, nhìn thấy một người có vóc dáng cao gầy, mặt một chiếc áo sơ mi đen cùng với quần dài màu đen đang đứng đó. Trên mặt là biểu tình lãnh khốc, khí thế không giận mà uy, không phải Qúy Mục Nhiễm thì còn ai?