Mới vừa về đến nhà thì điện thoại của Tần Nhuế lập tức bị Tần lão mẹ tịch thu. Nhìn hai người già ngồi trên sofa ánh mắt không nhìn tới mình, cô cũng biết cho dù mình có nói như thế nào, thì cũng không được gì, đúng lúc đang muốn xoay người quay về phòng của mình, cô cũng không nghĩ tới thái độ thờ ơ của chính mình lại khiến cho Tần lão mẹ càng thêm tức giận hơn.
"Tần Nhuế! Cô đã như vậy còn muốn quay về phòng? Là ai dạy cô cái cách vô lễ như vậy! Tối nói cho cô biết, tốt nhất là cô mau quên con nhỏ đó đi. Chờ đến ngày mai tôi sẽ đưa cô đến Hoắc gia, nhanh chóng bàn hôn sự cũng với đứa nhỏ tiểu Vũ, tránh cho cái con hồ ly kia quấn lấy cô."
"Ha ha..." Nghe lời Tần lão mẹ nói, Tần Nhuế không nhịn được mà bật cười. Cô không nghĩ tới thế kỷ 21 rồi, còn nghe tới những câu nói bàn hôn sự như thế. Giận dữ trong lòng trùng xuống ngược lại càng thêm cuồng loạn. Chỉ nhìn thấy cô cũng không hề quay đầu lại mà tiếp tục đi về phòng, trước khi mở cửa đi vào còn để lại một câu nói.
"Ba, mẹ, hôm nay con trở về cùng hai người, là vì con tôn trọng hai người là cha mẹ của con, bản thân là con gái của hai người, bổn phận cũng nên tẫn hiếu với hai người. Nhưng chuyện của con và Tiểu Phong, con sẽ không buông bỏ đâu. Muốn con kết hôn cùng với Hoắc vũ, tuyệt đối không bao giờ. Cho dù Qúy Duyệt Phong không còn tồn tại, con cũng sẽ không gả cho một tên tiểu nhân hèn hạ như vậy."
"Tần Nhuế! Cô quay lại cho tôi!" Nghe từ ngoài cửa tiếng hét của Tần lão mẹ, Tần Nhuế ôm cái đầu đau nhức lên giường nằm, trong đầu tràn đầy hình ảnh ánh mắt của Qúy Duyệt Phong nhìn mình lúc rời đi. Nói cho cùng, thì chính mình hay em ấy cũng đều thương tâm. Nhưng cô cũng thật sự còn rất nhiều chuyện phải lo lắng, cho dù đã nói ra những lời kìm nén lại, cô cũng không thể không thật sự để ý đến lời nói của Tần lão mẹ.
"Tiểu Phong, rốt cuộc chị phải làm sao đây, mới có thể không buồn, không lo để được sống cùng em đây?"
Hết một đêm, Tần Nhuế cũng không thể ngủ được. Bên kia Qúy Duyệt Phong cũng đồng dạng không hề chợp mắt. Trời mới vừa tờ mờ sáng, ánh mặt trời chỉ vừa len lói chiếu vào trong căn phòng, khiến cho hình dạng khói mù càng phát ra rõ ràng. Qúy Duyệt Phong đem cái gạt tàn thuốc đầy những bã thuốc ném vào trong thùng rác, xoay người đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương, vì để che đi khuôn mặt mệt mỏi, Qúy Duyệt Phong cố ý trang điểm nhạt một chút. Cô đã nói hôm nay sẽ đến thăm Tần Nhuế, nhất định phải làm được. Cho dù biết đến đó cũng chỉ sẽ nếm mùi thất bại, cũng không thể không đi, cô không thể ngăn lại bản thân muốn được nhìn thấy người con gái đã nghĩ tới cả một đêm.
Bởi vì hôm nay lấy danh nghĩa là đến gặp người lớn trong nhà, Qúy Duyệt Phong tất nhiên sẽ không mặc quần cụt mà cô yêu thích, ngược lại mặc vào áo sơ mi trắng cùng với quần dài màu đen bình thường. Trang phục như vậy khiến cho cảm giác yêu mị bình thường trên người cô cũng giảm bớt, lại tỏ ra trưởng thành và trầm ổn hơn. Cô mong muốn chính là loại cảm giác này. Cô muốn cho cha mẹ Tần Nhuế biết, mình là một người có thể dựa vào. Không phải là một hồ ly tinh gì hết, cũng không phải là một tên hắc đạo gϊếŧ người ác độc. Cô, chỉ muốn cho Tần Nhuế một hạnh phúc của một cô gái, chỉ như vậy mà thôi.
Cô lê xe lái đến nhà Tần gia, mặc dù Qúy Duyệt Phong chưa từng đến đây bao giờ, nhưng cũng đã sớm quen thuộc với vị trí này. Đứng bên dưới lầu, cô lại nhìn lên cửa sổ phòng Tần Nhuế trước tiên, sau đó mới từ từ đi vào trong hành lang. Nhà họ Tần ở trên lầu 5, Qúy Duyệt Phong cũng cầm rất nhiều lễ vật, nhưng không đi thang máy, mà đi thang bộ lên từng bước, cô cần một chút thời gian cho chính mình bình tĩnh lại.
Cuối cùng cũng đến trước cửa nhà họ Tần, Qúy Duyệt Phong nhấn chuông cửa, không lâu sau, nghe được tiếng Tần lão mẹ hỏi là ai, liền đi ra mở cửa. Vào lúc này khoảng cách giữa hai người cũng không quá nửa bước, Qúy Duyệt Phong nhìn thấy sắc mặt Tần lão mẹ rõ ràng. Đó là từ một khuôn mặt bình thường biến thành trắng bệch, lại từ trắng bệch đổi thành tím rồi sang đen. (Phốc, tác giả viết đến chỗ này cười to.)
"Cô tới đây làm gì! Cút cho tôi!" Còn chưa đợi Qúy Duyệt Phong nói chuyện, Tần lão mẹ đã bắt đầu đuổi người, nhìn thấy bà sắp đóng cửa lại Qúy Duyệt Phong vội đưa tay giữ cánh cửa lại, chặn không cho cánh cửa ấy khép lại."Cô muốn gì! Cô đến nhà chúng tôi làm gì! Tôi nói cho cô biết, Tiểu Nhuế không muốn thấy cô! Nếu cô không cút, tôi kẹp gãy tay cô!"
Mặc dù Tần lão mẹ cũng là một giáo viên, nhưng cũng mặc kệ ai gặp phải chuyện như vậy, cái gì mà gió độ khí độ, tu dưỡng hàm dưỡng, sợ rằng cũng quên hết không còn một mống.
"Dì Lý, hôm nay cháu đến đây, chỉ muốn nói chuyện nghiêm túc với dì. Xin dì, cho cháu vào trong được không?" Qúy Duyệt Phong thấp giọng nói, mặc dù cô cũng sớm đoán việc hôm nay mình đến đây cũng sẽ không hề thuận lợi, lại không nghĩ rằng Tẫm lão mẹ đến cả cửa cũng không muốn để cho mình vào.
"Tôi không có gì để nói với một tên hung thủ gϊếŧ người như cô, bây giờ cô mau cút cho tôi, không cút, tôi báo cảnh sát." Tần lão mẹ vừa nói liền rút điện thoại di động ra nhấn số 110, lúc này Tần lão ba đi tới vội giựt lấy điện thoại di động trên tay bà."Tiểu Tình, bà bình tĩnh đi, trước hết nên để cô ta vào nhà rồi nói sau."
Nghe Tần lão ba nói như vậy, Tần lão mẹ mặc dù bất mãn, nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý. Qúy Duyệt Phong cảm kích cúi đầu chào Tần lão ba một cái, sau đó đi vào. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Tần Nhuế, mặc dù bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng cũng không có chút nào làm ảnh hưởng đến lòng hiếu kỳ của Qúy Duyệt Phong. Dù sao thì đây cũng là nơi mà Tần Nhuế lớn lên, mỗi nơi, đều tràn đầy khí tức của chị ấy.
"Ba Tần, mẹ Tần, đây là chút lễ vật con mang đến, hy vọng hai người có thể nhận lấy." Qúy Duyệt Phong vừa nói, vừa đem đồ đặt lên bàn. Trong đó trừ rượu quý giá ra, chính là thuốc quý dưỡng thân thể cho người lớn tuổi, nhìn túi quà đựng cũng biết giá trị không hề rẻ.
Nhìn thấy những lệ vật này, Tần lão ba và Tần lão mẹ, đến cả chân mày cũng không đυ.ng một cái, vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Qúy Duyệt Phong."Không biết Qúy tiểu thư đến đây có chuyện gì, tôi nhớ dường như chúng ta không hề quen biết gì." Lúc này, Tần lão ba lên tiếng lần nữa. Chỉ một câu nói, liền phủi sạch mọi quan hệ với Qúy Duyệt Phong, tỏ rõ lập trường.
"Tần ba, Tần mẹ chuyện ngày hôm qua con nghĩ hai người cũng đã thấy rõ. Hôm nay con đến đây, chẳng qua chỉ muốn khẩn cầu hai người có thể cho con một cơ hội. Mặc dù con chỉ là một cô gái, nhưng tình yêu con dành cho Tần Nhuế không hề thua kém bất kỳ người nào. Nếu như hai người không đồng ý, cho dù Tần Nhuế sống chung với con, thì chị ấy cũng sẽ không vui vẻ gì. Con hy vọng hai người có thể tác thành cho chúng con, con cũng sẽ xem hai người như là cha mẹ con mà đến hiếu thuận."
Qúy Duyệt Phong nói hết đoạn văn này, lời nói thành khẩn mà kiên định, không thể tìm được chút dấu vết nào là diễn trò. Tần lão ba nghe xong cũng không nói lời nào, ngược lại Tần lão mẹ không chút nhẫn nại mà mở miệng."Cô không cần phải nói nhảm nhiều như vậy, cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không để cô hại Tiểu Nhuế nhà chúng tôi. Nếu cô thích con gái, hãy đi tìm một người khác. Chúng tôi thà để cho Tần Nhuế sống như vậy cả đời, cũng sẽ không cho con bé cùng với loại người không chuyện ác nào mà không làm còn phạm tội gϊếŧ người như cô mà sống chung."
"Tần mẹ, người sống ở đời này có rất nhiều điều vì bất đắc dĩ. Con thừa nhận gia thế của của con không được sạch sẽ, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện con và Tần Nhuế yêu nhau. Con có thể đảm bảo với dì, con sẽ dùng chính mạng sống mình mà bảo vệ cho chị ấy. Sẽ không để cho chị ấy phải ủy khuất cho dù là một chút. Con yêu chị ấy, không phải vì chị ấy là con gái, chỉ vì chị ấy chính là Tần Nhuế."
"Qúy tiểu thư, cô nói những lời này khiến chúng tôi rất cảm động. Nhưng cô có nghĩ tới không, nếu như hai đứa sống chung, xã hội nhìn hai đứa sẽ như thế nào? Cô là con gái, Tiểu Nhuế cũng là con gái. Cô làm sao, có thể cho con bé được một gia đình, có thể cảm nhận được hạnh phúc của một người phụ nữ bình thường? Chỉ là một đứa con cô còn không cho nổi, thì nói gì đến những chuyện khác?"
Lời nói của Tần lão ba khiến cho Qúy Duyệt Phong một lúc không nói. Cô biết nếu như Tần Nhuế sống chung với mình, tất nhiên sẽ phải hy sinh rất nhiều. Chính mình chỉ có thể làm là, dùng hết tất cả mà yêu thương chị ấy, đền bù lại những tiếc nuối cho chị ấy.
"Con..."
"Qúy tiểu thư, bỏ qua thân phận con gái không nói, gia thế của cô, cũng không có cách nào khiến tôi tâng bốc được. Mặc dù thế lực của Qúy gia rất lớn, tiền so với chúng tôi cũng nhiều hơn. Nhưng mà cô lại không biết, những thứ mà các người có được đều là dẫm lên máu tươi cửa người khác mà có được sao? Chuyện cô ngồi tù, chúng tôi cũng biết. Mà lúc cô ngồi tù, trước đó đã làm qua những chuyện gì, chắc hẳn cô cũng biết rõ ràng. Nếu để cho Tiểu Nhuế nhà chúng tôi sống chung với cô, tôi lo sợ sẽ có một ngày, sẽ nhìn thấy thi thể của con gái chúng tôi."
"Tần ba, con..."
"Ba, mẹ, hai người đủ rồi." Qúy Duyệt Phong còn chưa nói xong đã bị một âm thanh khác cắt đứt. Nhìn Tần Nhuế từ trong phòng ngủ đi ra, Qúy Duyệt Phong chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, thiếu chút nữa là khóc lên. Từ nhỏ cho đến lớn cô cũng chưa từng nói chuyện với trưởng bối như thế này, mà cha mẹ Tần Nhuế đối với cô không chỉ cự tuyệt, mà từ trong nội tâm còn phát ra sự bài xích cùng miệt thị.
"Tiểu Phong em ấy cho đến bây giờ chưa từng làm chuyện có lỗi đối với con, con cũng biết rõ em ấy vẫn luôn bảo vệ cho con, chịu đựng mọi tùy hứng của con. Con cũng không dám nói em ấy là người con gái tốt nhất trên đời này, nhưng em ấy lại là người duy nhất vì con mà làm tất cả mọi thứ. Hai người cũng đừng có nói em ấy như vậy nữa được không?"
Tần Nhuế ôm Qúy Duyệt Phong vào trong ngực nói, cảm nhận được sự run rẩy của người kia, cô chỉ thấy trong lòng mình cũng siết chặt theo. Đối với Qúy Duyệt Phong mà nói, gia thế của cô cùng thân phận của cô, bao gồm cả chuyện cô đã từng ngồi tù, mỗi một thứ, đều là cô không muốn nó bị nhắc lại mà nhớ đến. Chỉ một chút dây dưa, đã đem mọi sự ngụy trang kiên cường của cô đán nát toàn bộ.
"Tần Nhuế, thật xin lỗi." Qúy Duyệt Phong tựa lên vai Tần Nhuế nhỏ giọng nói, cô biết, cuộc nói chuyện hôm nay của mình đã thất bại. Lời của Tần lão ba, đúng mà gõ một cái chuông báo động cho cô. Từ lúc bắt đầu ở cùng nhau cho đến giờ, những tổn thương nặng nhẹ của Tần Nhuế đến không ngừng. Những cái này cũng là vì thân phận của mình, sự vô năng của mình.
"Đừng nói những lời không đúng, em rất tốt." Tần Nhuế nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Qúy Duyệt Phong, từ trên trán hạ xuống một nụ hôn. Nó như đánh vào thị giác khiến cho Tần lão mẹ không cách nào nhịn được. Bà xông lên dùng sức đẩy hai người ra, dùng mọi sức lực đẩy Qúy Duyệt Phong ra ngoài cửa. Vốn dĩ một chút công phu của Tần lão mẹ cơ bản cũng không phải đối thủ của Qúy Duyệt Phong. Nhưng khí lực so với cô ước chừng lại mạnh hơn rất nhiều.
Qúy Duyệt Phong không nghĩ tới Tần lão mẹ lại đột nhiên động thủ, một người không chút đề phòng, thiếu chứt nữa thì ngã xuống đất. Nhìn Tần lão mẹ một tay dắt Tần Nhuế, tay còn lại xách quà của mình đi tới. Qúy Duyệt Phong mặc cho cái hộp nện lên đầu mình cũng không tránh né. Vẻn vẹn chỉ có thể nhìn Tần lão mẹ kéo Tần Nhuế đi, không dám chớp mắt." Cô cút cho tôi! Tần gia chúng tôi, vĩnh viễn cũng không hoan nghênh cô!"
"Tần mẹ, con sẽ không rời xa Tần nhuế. Con cũng tin là, chỉ có con mới làm cho chị ấy hạnh phúc và vui vẻ. Nếu như dì thật sự yêu thương chị ấy, xin hãy tác thành cho chúng con. Hôm nay, dì đuổi con đi, ngày mai con sẽ quay lại. Ngày mai dì đuổi con đi, ngày mốt con sẽ quay lại, con sẽ đến cho đến khi dì chấp nhận con lúc đó con sẽ dừng lại."
Qúy Duyệt Phong nói xong, liền xoay người đi xuống lầu. Nhìn theo bóng lưng của cô, Tần Nhuế cố nén chua xót trong mắt, trở về phòng. Mới vừa đóng cửa một cái, cô lại nghe được tiếng kèn bên dưới lầu vang lên. Mang nghi ngờ đi ra nhìn thử, chỉ thấy Qúy Duyệt Phong đứng dưới lầu tự dùng tay chỉ huy.
Cho dù ngoài trời nắng gắt không thể chịu nổi, nhưng nụ cười trên mặt cô luôn xinh đẹp như vậy. Đôi môi căng mọng hé mở, Tần Nhuế biết, Qúy Duyệt Phong đang nói chuyện với mình. Theo khẩu hình phát ra từ miệng của cô, Tần Nhuế cũng hiểu được nội dung của nó.
Đó cũng chỉ đơn giản có ba chữ, em yêu chị.
https://youtu.be/__GgDlI4l_A
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay chúng ta bắt đầu đọc truyện ngắn thôi.
Tần Nhuế nhìn cô bé đang ngồi bẹp dưới đất, trong lòng ngoài cảm động còn có xao động. Cho đến bây giờ cô cũng không biết tại sao mình lại quay về thành phố X 20 năm về trước, nhưng cũng có thể xác nhận một chút. Có lẽ là để cho cô nhìn thấy Qúy Duyệt Phong bây giờ cũng là do trời cao an bài.
Mặc dù chỉ mới có 5 tuổi, nhưng trước kia vì ở trong cô nhi viện điều kiện không được tốt, cho nên sự phát triển của Qúy Duyệt Phong cũng không được tốt. Nhìn người kia nhỏ bé, thậm chí so với một đứa nhỏ ba bốn tuổi cao lớn cũng không bằng. Cô rất hoài nghi, Qúy Duyệt Phong làm sao mà vượt qua được 20 năm sau mà trờ thành một người cao gầy mãnh liệt như vậy.
Tần Nhuế: Sao lại ngồi dưới đất, nhóc không sợ lạnh sao? (Tần Nhuế bước đến trước mặt Qúy Duyệt Phong hỏi, cô có thể cảm giác được đối phương đang phòng bị mình.)
Qúy Duyệt Phong: Bình thường.
Tần Nhuế: Vậy, nhóc không chuẩn bị gì sao?
Qúy Duyệt Phong: (đầu tiên nhíu chặt chân mày, sau đó lắc đầu một cái, bộ dạng vô tội mê mang, dễ thương đến nỗi Tần Nhuế hận không thể ôm lấy cô vào trong ngực mà hôn mấy cái.)
Tần Nhuế: Nhưng mà, ngồi dưới này cũng không tốt cho thân thể, tại sao nhóc không lên giường ngồi chứ? (Tần Nhuế vừa nói, vừa lén đánh giá Qúy Duyệt Phong. Tầm mắt lại liếc tới cái qυầи ɭóŧ cẩm hường giữa hai chân của đối phương, đột nhiên nhớ tới Qúy Duyệt Phong bình thường thích nhất mặc qυầи ɭóŧ ren màu đen, còn hay mang theo ra bên ngoài. Sở thích cũng biến hóa lớn thật a. Nếu như cái tiểu Qúy Duyệt Phong thu nhỏ này mà mặc cái qυầи ɭóŧ đó, thì sẽ như thế nào? Nghĩ như vậy Tần Nhuế liền bật cười. Coi Qúy Duyệt Phong tuổi tác còn nhỏ, cũng nhìn thấu được trong đó không thể che dấu được sự thô bỉ.)
Hiểu Bạo: Nhuế Nhuế a Nhuế Nhuế, vì sao người mới vừa xuyên không về 20 năm trước, từ một cái mặt than lại biến thành thô bỉ quái a di? Là Qúy Duyệt Phong cắn ngươi sao?
Qúy Duyệt Phong: a di, ngươi đang cười cái gì?
Tần Nhuế: (nghe được cái xưng hô này, khuôn mặt đang cười của Tần Nhuế đột nhiên trầm xuống. Chết tiệt! Cái con bé đáng chết này dám kêu mình là di! Mặc dù mình đã 28 tuổi, so với Qúy Duyệt Phong hiện tại lớn hơn 23 tuổi. Nhưng ngày tháng trên thẻ căn cước sẽ không gạt người a này! Tuổi tác các cô ra đời, thật sự chỉ kém nhau hai tuổi thôi có được không?) Hả, tiểu Phong, nhóc nên gọi tôi là chị, không phải là a di, tôi già như vậy sao?
Qúy Duyệt Phong: Phải, nhưng mà sao ngươi biết tên ta, ngươi rốt cuộc là ai? Tiểu Phong không phải để cho ngươi gọi! (Qúy Duyệt Phong nhíu chặt chân mày, cô nói có chút quật cường, hệt như chuyện Tần Nhuế gọi cô là tiểu Phong, là một chuyện không thể tha thứ.)
Tần Nhuế: Hả, cái này, tôi đương nhiên là nghe những người giúp việc gọi tên nhóc a. Tôi biết nhóc ở đây chính là nhị tiểu thư, không phải nhóc còn có một người chị sao?
Qúy Duyệt Phong: Đúng, ta có một người chị. Nhưng ta có chị, ngươi cũng không được gọi ta là tiểu Phong, danh tự này không phải để cho ngươi gọi!
Lời nói của Qúy Duyệt Phong khiến cho Tần Nhuế có chút bất mãn. Cô dường như đã quên mất Qúy Duyệt Phong chỉ là một đứa con nít, không thể so đo với cô được.
Tần Nhuế: Dựa vào cái gì không thể gọi nhóc là tiểu Phong? Đặt tên không phải là để cho người ta gọi sao?
Qúy Duyệt Phong: Không được, không được! Ngươi không thể kêu!
Tần Nhuế: Vậy nhóc nói đi, phải gọi như thế nào đây?
Qúy Duyệt Phong: Ta không biết! Ngươi làm gì cũng không được kêu, ngươi nhất định không được kêu! (Qúy Duyệt Phong nóng nảy nói, đôi mắt còn mang theo ngấn nước, nhìn qua bộ dạng thật đáng thương.)
Tần Nhuế: Qủa nhiên là một đứa con nít, nói không lại thì khóc nhè hả? (Tần Nhuế sờ đầu Qúy Duyệt Phong, lấy khăn giấy trong túi lau nước mắt cho cô. Lại không nghĩ rằng đối phương lại dùng hai cánh tay nhỏ bé túm lấy tay cô, há miệng cắn.)
Tần Nhuế: A! Nhóc là chó hả!?
Qúy Duyệt Phong: Ngươi là a di xấu! ngươi mới là chó! Ta sẽ đi tìm chị đối phó ngươi!
Bên này Tần Nhuế nghe Qúy Duyệt Phong nói đi tìm Qúy Mục Nhiễm, thù mới hận cũ dồn vào một chỗ, liên quan đến bất mãn cùng với ghen tuông, cô liền đem Qúy Duyệt Phong ném lên giường, cả người đè lên.
Hiểu Bạo: Nhuế Nhuế, bình tĩnh, đây không phải là 20 năm sau!
Tần Nhuế: Cút ngay!
Hiểu Bạo: Ủy khuất giơ ngón giữa, lén chạy đến phòng Nhiễm tỷ tỷ. Nhiễm Nhiễm! Lần đầu tiên vốn thuộc về sắp bị Nhuế Nhuế đoạt đi, mau đi xem chút đi.Các bạn thân mến, truyện ngắn còn chưa xong nên chờ sang chương tiếp nhé, tiếp theo, tui sẽ nói tới một vấn đề nghiêm túc. Trước mắt sẽ tạm dừng lại cp chính cũng tới đây, cơ bản cũng đã hình thành. Đối với cái ngược thứ ba, sẽ dùng lời văn giải thích và giao lại hoàn chỉnh mọi thứ. Tự mình cũng không phải là một tả tơi như vậy, cho nên chuyện quan đến món hàng kia cùng những chuyện khác, cũng không giải thích rõ thì đương nhiên truyện cũng không thể kết thúc được. Rất nhiều người hỏi tui là sao còn chưa viết tới cp Nhiễm Lê a? Tại sao cp Nhiễm Lê còn chưa ra a? Tui cũng muốn nói là tui không phải cố ý đóng băng các nàng. Nhưng mà các nàng trong văn cũng chỉ là vai phụ, thì vai diễn làm sao có thể nhiều hơn so với cp chính chứ? Căn bản mà nói thì vai phụ chỉ thúc đẩy thêm tình tiết để viết mà thôi. Mỗi ngày nhắn lại cũng hơn hai mươi đến ba mươi người, cho dù hơn phân nửa đều là Nhiễm Lê đảng, thế nhưng lại không có ai nhắn lại hôn một cái, cũng không hẳn là hoàn toàn. Tui cũng tin là đa số đều thích cp chính, cho nên tui không thể cứng rắn mà cho cp Nhiễm Lê xuất hiện song song được. Cho nên liên quan đến phiên ngoại của cp Nhiễm Lê, thì vai của hai người này cũng sẽ nhiều hơn, tui không phải là thiểu số. Mong rằng cp Nhiễm Lê đảng kiên nhẫn chờ đợi. Tui không thể nào viết ra văn để khiến mọi người hài lòng, nhưng thật lòng tui cũng muốn mọi người vui vẻ, mọi người vui vẻ. Cho nên, Mễ Na Tang không nên vì cp Nhiễm Lê chưa có xuất hiện mà oán hận nha, dù sao, khi các nàng ra phiên ngoại, thì Phong Phong và Nhuế Nhuế cũng sẽ không xuất hiện nữa a. Như vậy thì tui rất công bằng rồi.