"Tôi đồng ý với cô." Một câu trả lời nhanh chóng dứt khoát, khiến cho Kiều Ốc nhất thời không kịp phản ứng. Mặc dù cô đã nắm đủ mọi thứ để Qúy Duyệt Phong phải thỏa hiệp mà chấp nhận, cũng đã sớm dọn xong tình địch xung quanh, nhưng không ngờ tới kế hoạch lại có thể tiến hành thuận lợi như vậy. Cứ như vậy vốn là trong lòng đã chuẩn bị giải thích lại không có chỗ dùng, ngược lại khiến cho gian kế trong lòng không có được chút tự hào nào."Không ngờ em lại đồng ý yêu cầu của tôi nhanh như vậy, thật đúng là làm tôi không biết nên vui hay nên buồn đây. Em tạm thời nhân nhượng như vậy có phải là vì lợi ích chung, cũng là vì để bảo vệ cô gái kia?" Kiều Ốc ghé vào bên tai Qúy Duyệt Phong hỏi nhỏ, sau đó cô ta hé đầu lưỡi với lấy vành tai mà mυ'ŧ vào trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức. Âm thanh mυ'ŧ vào nhả ra khiến cho bầu không khí xung quanh cũng trở nên mập mờ."Kiều Ốc tiểu thư, nhìn qua bộ dạng cô có vẻ rất gấp đó nha, chẳng lẽ cô lại muốn cùng tôi ở chỗ này làm luôn sao?" Qúy Duyệt Phong không dấu vết đẩy Kiều Ốc ra, cố giả vờ như có chút mắc cở nói. Cô biết rõ mình lúc này không thể chống đối với Kiều Ốc hay là yêu cầu bất cứ điều gì. Làm ẩu không chỉ không thể cứu được Tần Nhuế mà ngay cả mình cũng sẽ dính líu đến.
"Em yên tâm, cho dù tôi có muốn gấp như thế nào đi nữa, cũng sẽ không cho những kẻ khác nhìn thấy bộ dạng của em đâu. Bây giờ em nên trả lời vấn đề của tôi hỏi trước đã. Có phải em vẫn còn để ý đến cô gái kia?"
"Kiều Ốc cô thông mình như vậy hẳn nên biết cá tính của tôi chứ. Tôi và cô ấy đã chia rồi thì làm sao còn có chuyện đó nữa. Nhưng có nói gì đi nữa thì cô ấy cũng từng là người phụ nữ của tôi. Cô nghĩ tôi sẽ để cho người con gái đã từng có quan hệ với mình chết một cách không mình bạch sao? Cô muốn món hàng đó, muốn người tôi, những thứ này cũng không co liên quan, cô nên thả cô ấy ra."
"Phong quả nhiêm em khiến tôi không hề thất vọng. Lúc này em so với những năm về trước càng thêm mê người." Nghe Qúy Duyệt Phong trả lời Kiều Ốc cũng hưng phấn đáp lời, du͙© vọиɠ sâu thẳm trong mắt hận không thể nuốt sạch đối phương vào trong bụng."Ha ha... tôi ngược lại không nghĩ tới Kiều Ốc tiểu thư lại thầm yêu tôi lâu đến như vậy." Qúy Duyệt Phong cười gượng đáp lại, cô lúc này cảm thấy hối hận lúc đầu tại sao mình lại đến Đức để ám sát Lôi Dã Kim. Nếu như cô không cũng sẽ không bị Kiều Ốc để mắt đến. Hơn nữa mấy năm trước cái tên khốn kiếp này vẫn còn đang ở tuổi vị thành niên chứ.
"Nếu biết tôi vẫn luôn yêu em, em cũng đừng phụ lòng tình cảm của tôi dành cho em. Lúc này chúng ta nên đi xem món hàng kia đi rồi lấy nó. Đến tối tôi sẽ hảo hảo yêu em." Kiều Ốc vừa nói vừa liếc mắt chủ ý kêu đám thuộc hạ chuẩn bị xe, nắm lấy tay Qúy Duyệt Phong muốn đi ra ngoài.
"Chờ một chút!" Nhìn Kiều Ốc chỉ nhắc đến điều kiện với cô, nhưng lại không nhắc đến chữ nào về Tần Nhuế, chuyện này khiến cho Qúy Duyệt Phong lo lắng. Cô lúc này chịu thảo hiệp như vậy chủ yếu là muốn cứu Tần Nhuế ra. Nếu như Kiều Ốc không thả người, lẽ nào còn muốn cô phải cùng cô ta đến tối làm chuyện đó? Suy nghĩ một chút cũng đã thấy sợ!
"Kiều Ốc tôi đã thực hiện được yêu cầu của cô, cô cũng không nên không tuân thủ cam kết của mình, chuyện thả người và chuyện này không liên quan." Qúy Duyệt Phong giả vờ như không để ý thuận miệng nói, ánh mắt ngầm quan sát biểu tình của Kiều Ốc. Phát hiệ cô nàng không chút hoài nghi trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào một cái.
"Được chúng ta đến Kim gia, tốt nhất là luôn thành thật. Nếu như Phong muốn như vậy, tôi cũng sẽ tự nhiên mà thả người." Kiều Ốc vừa dứt lời, thì hai tên thủ hạ lập tức rời đi, không lâu sau đã thấy bọn họ đõ Tần Nhuế đi đến gặp mình. Lần nữa được gặp lại người mà mình ngày nhớ đếm mong, Qúy Duyệt Phong tức giận đến nỗi muốn đem đám người này băm thây ngàn mảnh.
Chỉ mới có 10 ngày không thấy bộ dáng Tần Nhuế cũng đã khác hẳn. Khuôn mặt tròn trắng nõn lại trở nên tiều tụy không chút ánh sáng, ánh mắt hốc hác cũng trở nên thâm trầm ảm đạm hơn, hai tròng mắt cũng đυ.c ngầu mơ hồ không chịu được. Mái tóc dài đen bóng cùng đã tán loạn trên vai cùng hai gò má, bộ âu phục màu xám cũng dính đầy vết bẩn. Cho dù đoạn đường không dài cũng có người đỡ cô, nhưng bước đi vẫn còn lảo đảo, giống như nếu không có chỗ dựa nhất định sẽ ngã xuống.
Qúy Duyệt Phong chậm rãi đi đến chỗ Tần Nhuế, phát hiện ánh mắt đối phương cực lực đè nén ngạc nhiên, mừng rỡ cũng lo âu, hốc mắt lại thấy nóng xót. :Thật xin lỗi, em tới trễ..." Qúy Duyệt Phong ôm lấy Tần Nhuế, đưa tay vuốt lên khớp xuông đã nhô lên cao từ sau lưng, ngực đau xót như là bị tạt a-xít tàn nhẫn.
"Cô tại sai... lại đến.... họ... mục tiêu của bọn họ là cô..." Tần Nhuế nói đứt quãng, chỉ một câu nói lại như lấy hết sức lục của cô, hoàn toàn nằm trong lòng Qúy Duyệt Phong mà thở hổn hển. "Cô đã làm gì chị ấy?" Qúy Duyệt Phong nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Tần Nhuế, trong lòng tích lũy nhiều lửa giận như sắp phun ra. Cô thấp giọng hỏi Kiều Ốc, bởi vì siết chặt nắm tay quá độ mà run lên kịch liệt.
Qúy Duyệt Phong cũng không thể tượng tưởng được Tần Nhuế của mình ở đây đã chịu bao nhiêu hành hạ, vốn dĩ chị ấy phải chịu một phần tội nghiệp này cùng chính là tại mình! Nếu như cô có thể mạnh mẽ hơn một chút, cũng sẽ không để cho người ta bắt cóc Tần Nhuế đi khỏi trước mặt mình. Nếu như cô cẩn thận một chút thì cũng sẽ đổ lên đầu Kiều Ốc này như một khối u ác tính!
Nhưng bây giờ có nói nhiều bao nhiêu, cũng không thể quay lại được. Từ lúc đầu cô xuất hiện chính là một sự sai lầm! Làm tổn thương Tần Nhuế! Qúy Duyệt Phong sao cô lại vô dụng như vậy chứ! Rõ ràng yêu chị ấy sau đậm như vậy, nhưng tại sao đến cả tộ lỗi của bản thân cũng phải để cho chị ấy chịu thay mình!
"Không sao đâu." Lúc này giọng nói nhỏ nhẹ trong lòng ngực truyền đến màng nhĩ. Khiến cho Qúy Duyệt Phong còn đang tức giận quay trở lại. Cô cúi đầu xuống cùng lúc nhìn trực diện với đôi mắt của Tần Nhuế, Cho dù bị làn nước mỏng che phủ, nhưng trong đó tràn đầy hình bóng của mình.
"Tần Nhuế, tin em, em sẽ cứu chị ra ngoài."
"Ừm, tôi tin cô."
"Đúng là một cuộc tình đẹp, khiến tôi cảm động muốn rơi lệ, Phong, chuyện đến mức này, em còn dám nói không phải là vì cô ấy nên em mới chấp nhận điều kiện của tôi?" Kiều Ốc đến gần chỗ các cô, móc cây súng chĩa vào hai người.
"Kiều Ốc tôi thừa nhận, tôi vì Tần Nhuế nên mới chấp nhận những điều kiện đó với cô, nhưng cô cũng sẽ có được thứ mà cô muốn không phải sao? Chỉ cần cô để Tần Nhuế đi, thì hai điều kiện lúc này, tôi sẽ làm hết."
"Nếu như tôi còn muốn mạng cô ấy?"
"Vậy thì, cái gì cô cũng đừng mong có được."
Nhìn Qúy Duyệt Phong đưa cả người Tần Nhuế ra sau lưng mà che chở, Kiều Ốc cũng biết rõ nếu như mình gϊếŧ chết Tần Nhuế thì trước tiên phải gϊếŧ chết Qúy Duyệt Phong. Cân nhắc một chút cô không thể làm gì hơn là thu hồi súng lại." Được tôi sẽ không động đến cô ấy, nhưng em phải cho tôi xem hàng trước, thì tôi mới cho cô ta đi." Kiều Ốc nói xong, thì cho thủ hạ tới trói tay Qúy Duyệt Phong và Tần Nhuế đưa các cô lên xe.
Xe của Kiều Ốc và các thủ hạ khác đều dùng chung một màu sắc. Kiểu xe đơn giản, màu đen khiêm tốn, nhìn sơ cũng bình thường, nhưng xung quanh lại lộ ra chút thần bí. Chỉ cần là người am hiểu về xe, thì sẽ đoán ra được chủ chiếc xe này tuyệt đối không hề đơn giản. Bởi vì người bình thường sẽ không cần phải dùng đến kính chống đạn cho cửa xe và bánh xe dùng lốp đặc biệt, chiếc xe bình thường giá trị chỉ có mấy trăm ngàn nhưng chi phí sửa đổi lại tốn đến mấy triệu.
"Lên xe đi." Qúy Duyệt Phong, Tần Nhuế, cùng với Kiều Ốc ba ngươi đi cùng một xe. Người lái xe chính là gã đàn ông tóc vàng mắt xanh, còn Tần Nhuế lại bị trói ngồi cạnh ghế tài xế. Ngoại trừ chiếc xe các cô đang ngồi thì phía sau còn có hai chiếc nữa. Nhìn thấy bày trận thế lớn như vậy Qúy Duyệt Phong trong lòng khinh thường cười.
Cô gái này vẫn còn rất kiêng kỵ.
Sau khi lên xe, Qúy Duyệt Phong lại tùy tiện chỉ tới một vùng núi cách xa đó, sau đó lại tựa vào xe nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng rất nhanh cô phát hiện ra người ngồi bên cạnh bắt đầu không đứng đắn. Bởi vì cái tay kia của Kiều Ốc đã thò vào trong lớp áo âu phục của cô, các một lớp áo ngực đang vuốt ve lấy ngực của cô.
"Phong." Nhiệt khí liền lan tỏa trên mặt, khiến cho Qúy Duyệt Phong nhíu mày. Cô đưa tay đẩy Kiều Ốc ra nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không lâu sau cái tay càn rỡ kia lại mò đến đùi của cô, thậm chí thỉnh thoảng còn chạn vào chỗ ấy. "Kiều Ốc tiểu thư, cảm phiền cô lịch sự một chút." Cuối cùng không nhịn được bản tính quấy rối Qúy Duyệt Phong mở miệng nói ngăn lại.
"Ha ha, dù sao thì tối này em cũng sẽ là người phụ nữ của tôi, cần gì phải cố làm ra thanh cao? Chỉ cần nghĩ tới em nằm dưới thân tôi bộ dạng rêи ɾỉ thống khoái, tôi chỉ hận không thể ngay lập tức muốn có được em, đoạt lấy tất cả mọi thứ trên người em." Lời nói to gan đầy dâʍ đãиɠ khiến cho Qúy Duyệt Phong phải khó chịu mà vuốt trán. Cô không muốn để cho Tần Nhuế nhìn thấy sự đổi chác đầy bẩn thỉu như vậy, cho dù là cô cũng vì cứu người nên mới dùng đến kế hoãn binh này.
Qúy Duyệt Phong quay đầu nhìn về phía Kiều Ốc, cùng lúc đó cô phát hiện xe đã đi vào núi. Chỗ này đã nhiều năm không có người đến sửa chữa đường, nên xung quanh đã bị cây cối um tùm bao bọc không nhìn thấy được gì. Chiếc xe nhỏ hẹp lái trên con đường như vậy cũng có thể cói là rộng rãi lắm rồi, nếu như cần thêm một chiếc xe nữa thì cần phải có sự cản đảm.
Nghĩ tới đây Qúy Duyệt Phông đột nhiên thay đổi trạng thái lạnh lùng của mình, ngược lại nằm sấp trên người Kiều Ốc, đưa thân thể mềm nhũn ma sát trên người cô ta. "Kiều, không ai nói cho cô biết là nhìn cô lúc túc giận rất xinh đẹp sao?". "Đây cũng không phải là chuyện cho em nhắc tới." Thấy Qúy Duyệt Phong chủ động muốn mây mữa, Kiều Ốc cũng nghi ngờ nhưng cũng hết sức hưởng thụ.
"Thật là vinh hạnh, tôi lại là người đầu tiên khen cô. Thật ra thì đối cô một chút hảo cảm với cô cũng không phải là tôi không có. Nhưng mà chúng ta cũng chỉ gặp nhau được mấy lần, tại sao lại thích tôi?" Qúy Duyệt Phong đưa tay ôm lấy Kiều Ốc, đme toàn bộ thân thể đè lên đùi cô ấy. Khi hai bộ ngực của hai người ép chung một chỗ, Kiều Ốc cảm thấy thân mình như đang nổi nhiệt lửa.
"Phong, em rất là mê người, từ lần đầu nhìn thấy em, tôi đã yêu em. Thậm chí mỗi tối từ sau khi em rời đi, thì tôi cũng mơ đến bộ dạng của em." Kiều Ốc không thể đợi thêm đem tây trang người Qúy Duyệt Phong cởi xuống, lộ ra chiếc cà vạt màu đen cùng áo sơ mi chỉnh tề bên trong. Trang phục phối cùng dáng người khiến cho khuôn mặt Qúy Duyệt Phong cũng trở nên vô cùng yêu mị, không hề khiến cho người ta cảm thấy phản cảm, mà ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy có một thứ cám dỗ không thể nói ra được.
"Cô thật sự yêu tôi? Hay là chỉ yêu thân thể tôi?" Qúy Duyệt Phong ngẩng đầu lên, đưa tay từ từ cời từng nút áo sơ mi ra, nhưng không hề động tới cà vạt. Theo động tác của cô, mái tóc dài cũng buông xuống, lộ ra vùng cổ trắng nõn trong suốt. Thậm chí đến cả vị trí mạch máu cũng nhìn thấy rõ ràng.
Kiều Ốc đem sự chú ý tập trung trên tay Qúy Duyệt Phong, theo từng cái nút áo mà mở ra, cô cảm thấy tâm tình thiệ lương của mình giống như là đang bị treo trên nút áo đó. Cứ mỗi lúc Qúy Duyệt Phong tháo xuống một nút, thì lại khiến cho nhịp tim của cô tốc độ cũng theo đó mà tăng nhanh. Khi chiếc nút đầu tien bung ra, thì cái bra màu đen cùng đôi bạch thỏ lại như ẩn như hiện. Chiếc cà vạt màu đen lại bị vắt sang một bên.
"Em thật đẹp." Kiều Ốc vừa nói đưa hai tay ôm lấy Qúy Duyệt Phong, Một tay liền ôm lấy cai eo thon nhỏ, tay còn lại trực tiếp luồn xuống bóp lấy cái mông." Ưʍ..." Một tiếng than nhẹ, hệt như quẹt một que diêm làm mỗi lửa mà ném vào trong xăng, trong nháy mắt đem lòng Kiều Ốc đốt thêm hừng hực, càng dữ dội. Cô vùi đầu vào hai khỏa tròn trịa của Qúy Duyệt Phong mà say sưa hôn lấy, cho nên cô cũng không hề để ý đến ánh mắt chán ghét thoáng hiện lên sát ý.
Xe vẫn cứ như cũ mà chạy đi, Tần Nhuế tụ ép mình không nhìn đến chuyện đang phát sinh ở phía sau, nhưng lỗ tại vẫn không thể tự chủ được vẫn thu lại những âm thanh đó. Cô thật không hiểu tại sao Qúy Duyệt Phong lại cùng Kiều Ốc lăn lộn với nhau cùng một chỗ, đây là một cô gái ngoại quốc, rõ ràng còn đang trói mình để uy hϊếp cô ấy. Hai vốn là đối địch nhau mới đúng, nhưng tại sao lúc này lại ở sau xe làm chuyện thận mật đó?
Nghĩ đến cuộc sống 10 ngày qua của mình, Tần Nhuế mệt mỏi tựa đầu vào cửa sổ xe mà nhớ lại. Mỗi một lần bị hành hạ, thì thống khổ giống như bị lăng trì vậy. Khiến cho những vết thương trên người sắp khép lại tiếp tục nút ra, khiến cho mọ ngụy trang kiên cường hoàn toàn phá hủy, nát vụn không còn một mảnh. Thậm chí ngay cả tôn nghiêm vì một người đều bị hung hăng dẫm dưới chân.
Nếu như có thể Tần Nhuế rất muốn từ trên chiếc xe này nhảy xuống. Cô không muốn nghe thấy Qúy Duyệt Phong phát ra những âm thanh như vậy, lại càng không muốn làm một tuọng đá nhìn người con gái mình yêu nhất, bị một cô gái khác hoàn toàn hủy diệt mà lam laoị chuyện đó. Qúy Duyệt phong cuối cùng thì trong lòng em đang nghĩ gì vậy?
Tôi cũng là người, cho dù tôi có giả vờ kiên cường đi nữa, cũng sẽ có một ngày không thể chịu đựng được. Em nói em yêu Qúy Mục Nhiễm, tôi có thể buông tay. Nhưng mà lúc này em lại cùng một cô gái khác phát sinh quan hệ, khiến cho tôi nghĩ em như thế nào đây?
"Qúy tiểu thư, tiếp theo thì đi đến chỗ nào?" Lúc này đột nhiên người đàn ông tóc vàng lái xe đột nhiên mở miệng, nhưng mà đợi hơn cả nửa buổi cho dù là Kiều Ốc hay là Qúy Duỵet Phong cũng không hề trả lời hắn. Hắn nghi ngờ quay đầu lại, đột nhiên một thân ảnh màu đen lao đến đánh ngay vào mặt hắn. Một quyền với tốc độ cực nhanh, lcự đạo cũng rất mạnh, khiến gã đàn ông tóc vàng không kịp né, liền ngất xỉu.
Xe không có tài xế, dần mất đi phương hướng. Qúy Duyệt Phong dùng chân đạp cửa xe mở ra, đem Kiều Ốc cùng gã đàn ông tóc vàng ném xuống xe. Sau đó nhảy lên, liền ngồi vào ghế lái tài xế, đạp chân ga tiến về phía trước. "Qúy Duyệt Phong... cô..." một loạt động tác này của Qúy Duyệt Phong, khiến cho mắt Tần Nhuế choáng váng. Cô đưa mắt nhìn người bên cạnh đã ăn mặc chỉnh tề, trong lòng không nói ra được vui thích.
Thì ra lúc nãy cũng chỉ là đang diễn trò.
"Tần Nhuế, không sao đâu, em sẽ..."
"Đoàng! Đoàng!"
Qúy Duyệt Phong còn chưa nói hết lời, thì phía sau đã truyền đến tiếng súng. Cô móc con dao trong túi ra cắt đứt dây trói cho Tần Nhuế, đem cô ôm vào ngực, dùng thân thể che chở cho cô."Qúy Duyệt Phong..." Bị bảo hộ như vậy Tần Nhuế có chút không quen liền kêu tên Qúy Duyệt Phong. Cô cảm thấy nếu hai người các cô đã chia tay, thì cô gái này cũng không cần phải che chở cho mình như vậy. Mà mình cũng không nên tiếp nhận sự bảo vệ của em ấy.
"Đừng sợ, em sẽ đưa chị trở về." Qúy Duyệt Phong lên tiếng an ủi, đồng thời đưa tay vội vàng đảo tay lái, liền lao đến một đường núi khác. Mắt thấy những chiếc xe đuổi theo sau mình cũng dần chậm lại, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt mặt Tần Nhuế từ trên xuống. Mặc dù cánh tay này đã không còn nhiều sức nữa, nhưng vẫn có thể vuốt ve người con gái này, cảm thụ nhiệt độ trên người chị.
"Thật xin lỗi, Tần Nhuế, lại làm liên lụy đến chị."
"Không có gì, liên lụy hay không liên lụy, ngược lại khiến cho Qúy giám đốc trong lúc bận rội lại đến cứu tôi, tôi nên cám ơn mới được." Tần Nhuế nói lời khách sáo, khiến cho lòng Qúy Duyệt Phong đau xót. Cô không thích đối phương dùng dến loại giọng xa lạ này mà nói chuyện với mình, càm giác như vậy giống như mình và Tần Nhuế chẳng qua chỉ là một người xa lạ. Qúy Duyệt Phong vừa muốn mở miệng giải thích hết tất cả, nhưng mà thân xe lúc này lại bị đυ.ng một cái, cơ hồ mất đi thăng bằng.
"Bọn họ làm sao có thể đuổi nhanh được như vậy?" Qúy Duyệt Phong nghi ngờ nhìn lại hướng sau lưng, phát hiện hai chiếc xe kia từ lúc nào đã dùng dây thừng cột lại với nhau. Làm như vậy mặc dù có thể làm tăng tốc độ giữ thăng bằng, nhưng nếu một chiếc gặp rắc rối, thì chiếc còn lại cùng sẽ bị liên lụy. "Đồ điên!" Nhìn Kiều Ốc ngồi trong chiếc xe cuối cùng nở nụ cười, Qúy Duyệt Phong lên tiếng mắng.
Ba chiếc xe chạy lên núi càng lúc càng nhanh, rất nhiều lần khiến chút nữa thì đυ.ng vào xe Qúy Duyệt Phong, thật may là cô kịp thời đạp thắng chậm lại, mới có thể giữ vũng được thân xe, Nhưng àm cứ như vậy thì sẽ khiến cho tốc độ xe cô cũng phải chậm lại. Nhìn thấy chiếc xe phia sau lại muốn đâm vào, Qúy Duyệt Phong vội vàng gạt cần ga tăng tốc độ, mà hai chếc xe cột vào nhau liền lao đến đi ngang hàng với mình ép mình vào trong vách núi.
Thân xe ma sát với vách núi bắn ra tia lửa tung tóe, người phía sau xe liều mạng ép Qúy Duyệt Phong đến lảo đảo, mồ hội cũng theo đó mà từng giọt tích xuống. Lúc này chỉ cần xe của Kiều Ốc áp sát thêm một chút nữa, đừng nói là xe của cô, mà ngay cả hai chiếc xe kia của Kiều Ốc cũng theo nhau mà lao xuống núi. Nếu như trên này chỉ có một mình cô thì căn bản Qúy Duyệt Phong cũng không sợ. Nhưng giờ phút này ngồi bên cạnh cô còn có Tần Nhuế!
Vô luận như thế nào thì cô cũng không thẻ để cho người con gái này xảy ra chuyện!
Qúy Duyệt Phong đạp mạnh chân ga, muốn đến ngay khúc cua sẽ bỏ rơi Kiều Ốc. Đối phương dường như biết dược dụng ý của cô, lại cùng cô tắng tốc độ. Đến ngay khúc của Qúy Duyệt Phong liền đánh lái sang bên phải, mượn cơ hội này để thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng mà hai chiếc xe phía sau lúc này lại đột nhiên phóng đến chỗ cô, thậm chí đến ngay cũng khúc cua cũng không có dấu hiệu chậm lại.
Đây chính là cách dùng mạng đổi mạng, khiến cho lòng Qúy Duyệt Phong cả kinh, cô không tin Kiều Ốc vì gϊếŧ mình mà bỏ luôn cả tình mạng của cô ta, nhưng mà lúc này khoảng cách chiếc xe theo sau xe cô cũng càng lúc càng gần, đối phương cũng không có ý dừng lại. Qúy Duyệt Phong khống chế được tay lái, muốn cho hai xe đυ.ng nhau ngay trước khúc cua.
Vào lúc này chiếc xe ở phía trước đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh lạo tới đâm vào sau xe các cô. Qúy Duyệt Phong quay đầu nhìn lại phát hiện Kiều Ốc cuối cùng đã cắt đứt sợi dây thừng nối với chiếc xe trước! Theo quán tính chiếc xe lao tới cũng không có cách nào dừng lại được, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, hai chiếc xe cùng lúc lao xuống vách núi.
Khi thân xe nhanh như chớp rơi xuống, thân thể cũng mất đi thăng bằng, Qúy Duyệt Phong hốt hoảng nhìn sang Tần Nhuế, vội vàng thóa dây an toàn, đem cô ôm vào trong ngực.Tác giả nói ra suy nghĩ
của mình: Trời ơi, lại phải viết thêm đổi văn, tổng cộng 6 tiếng, cuối cùng Hiểu Bạo mới có thể đăng chương này trước 8:00 PM. Viết xong chương này đúng là tốn nhiều sức quá. Bởi vì tui không có giỏi viết văn về mấy cảnh đánh nhau kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cho nên viết xong cũng chưa dám đăng trên Tấn Giang, chỉ biết đổi lại lần nữ, Mặc dù đến phút chót có mấy chỗ nhìn qua hỏi kì, nhưng mà cũng không còn thời gian nữa. Chương này cũng rất dài, tạm thời cũng có thể thỏa mãn mọi người.
Nhìn mọi người hỏi tui tới khi nào thì Nhuế Phong mới đoàn tụ, tui cũng chỉ nói mấy chương nữa thui, nhưng mà rốt cuộc là mấy chương? Liên quan đến vấn đề này, thật ra thì tui cũng không biết. Tui chỉ đại khái đăng những chương mình viết theo đại cương thui à, nhưng ngày nào cũng phải đánh chữ, cho nên tui cũng không biết khi nào mới đến phiên ngoại, cũng không biết còn bao nhiêu chương nữa. Chỗ này tui chỉ có thể nói cho mọi người biết là chương sau, cũng có thể là chương sau sau nữa, đây cũng là quyết định lúc tui ngồi gõ chữ thui à. Cho nên chính xác là bao nhiêu thì tui cũng không tính được, cũng không cách nào kết luận được. Bởi vì nếu hai người đoàn tụ nhanh quá thì sẽ vượt quá tiến độ, mọi thứ đột ngột quá, tui không cho là Tần Nhuế là con người như thế thì có thể lập tức tha thứ cho Qúy Duyệt Phong, cho dù trong lòng có tha thứ thì vẫn sẽ kiêu ngạo, mọi người hiểu rồi chứ. So, tiếp theo phải xem Phong Phong làm như thế nào đã, dù sao... rơi xuống vách núi cũng rất là nguy hiểm. Vì Phong Phong sẽ hoàn toàn đem nàng bắt đầu công việc giặt sạch, tui sẽ đem nàng đi tắm so với Lê tỷ tỷ còn sạch hơn!
Ps: Truyện ngắn Phong Phong bị teo nhỏ, tui sẽ kết thúc lại ở chương trước. Dù sao thì cũng chỉ là truyện ngắn, viết nhiều chữ cũng không tốt, vì vậy hôm nay sẽ viết truyện ngắn mới. Nội dung gồm có Nhiễm tỷ tỷ, Lê tỷ tỷ, Tiểu Nhuế Nhuế, Tiểu Phong Phong bốn người cùng nhau đi bơi. Chà chà chà... trong lúc đi bơi sẽ phát sinh cái gì đây? Vì vậy, mời nhìn xuống.
https://youtu.be/knlj7yS1lCE
Nếu như nói mùa hè tốt cho việc vận động thoải mái, đó chính là bơi lội. Buổi sáng, Lê tỷ tỷ nhớ tới đã lâu không có đi bơi, vì vậy nhất đinh quấn lấy Nhiễm tỷ tỷ bắt nàng phải đi bơi cùng. Nghe tới yêu cầu như vậy, Nhiễm tỷ tỷ mặc dù không tình nguyện, nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Lê Á Lôi cũng không đành lòng cự tuyệt. Một cú điện thoại liền bao luôn cả hội quán bơi lội lớn nhất thành phố X suốt ba ngày. Đang lúc hai ngươi hào hứng chuẩn bị đồ bơi cùng dụng cụ chuẩn bị ra cửa, thì Qúy Duyệt Phong cùng Tần Nhuế quay về nhìn các nàng, thấy hai người kia đang trang bị đủ mọi thú, dĩ nhiên cũng muốn cắm một chân trong đó. Vì vậy, hai người lãng mãn liền biến thành bốn người, Lê Á Lôi ngồi vị trí cạnh tài xế vẻ mặt ai oán liếc miệng, trong lòng thầm mắng Qúy Mục Nhiễm cái tên chết bầm này lại không tới dỗ mình, nhất định là thừa dịp để nhìn trộm dáng vẻ Qúy Duyệt Phong trong bộ đồ bơi hai mảnh!
Vì vậy lúc bốn người tới hội quán, Lê Á Lôi giận Qúy Mục Nhiễm tự mình đi vào phòng thay quần áo, bởi vì Qúy Mục Nhiễm đã bao toàn bộ hội quán, cho nên trong phòng thay đồ cũng không có người, bốn người các nàng có thể tự do chọn chỗ thay đồ. Đang lúc Lê Á Lôi vừa thay xong hai mảnh màu đen (bikini), thì phòng thay đồ lại có người mở cửa đi ra, xuất hiện trước cửa lại là Qúy Duyệt Phong cũng mặc hai mảnh y chang nàng cùng là màu đen (bikini). Lần này kẻ thù gặp nhau phải nói là hết sức đỏ con mắt.
Lê Á Lôi: (chớp mắt, nhìn Qúy Duyệt Phong từ trên xuống, bất mãn bĩu môi một cái) ha ha, em gái sao không gõ cửa mà lại xông vào như vậy, coi như em muốn nhìn thân thể không sứt mẻ của chị đây thì cũng không cần phải gấp như vậy chứ?
Qúy Duyệt Phong: Chị đừng có mà nói đùa, em có Nhuế Nhuế không nhìn thì thôi, tại sao phải đi nhìn chị chứ, dù sao chị có em cũng có, chị so với em cũng không nhiều hơn được bao nhiêu. (Qúy Duyệt phong cố làm nhẹ giọng nói, đôi mắt cũng không cam chịu yếu thế quét qua người Lê Á Lôi, cười khẩy một tiếng.)
Lê Á Lôi: Không ít bao nhiêu? Chị đây nhìn phải là rất nhiều chứ? Cưng nhìn cưng đi, người thì gầy như con khỉ, cái eo kìa, cái mông nữa, còn có ngực giống như là bị teo lại vậy hả? (Lê tỷ tỷ quả nhiên mà miệng độc ác)
Qúy Duyệt Phong: Mặc dù em đây không phì nhiêu như chị đây, nhưng mà Nhuế Nhuế nhà em rất thích sờ em nha. Không giống như chị đây, có vóc người đẹp như vậy, lại không ai thèm sờ... (Qúy Duyệt Phong nói đến chữ sờ, liền tăng mạnh volum, khiến cho sắc mặt Lê Á Lôi tối sầm. Đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, xích lỏa trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.)
Lê Á Lôi: Qúy Duyệt Phong! Lúc nào em mới chịu quản tốt cái miệng của mình hả?
Qúy Duyệt Phong: Miệng ở trên người em, em muốn nói thế nào em nói, không đến phiên Lê đại tiểu thư như chị quan tâm. Thật không hiểu nổi chị em tại sao lại chọn chị chứ hả, rõ ràng là nữ nhân ngực to không có não.
Lê Á Lôi: Thì sao? Cưng ghen tị ngực cưng không to bằng ngực chị ah?
Qúy Duyệt Phong: Đừng có đùa chứ, rõ ràng ngực của em lớn hơn một chút mà!
Lê Á Lôi: Hả? Vậy có dám đọ không? Xem ngực ai to hơn!
Qúy Duyệt Phong: Được a, ai thèm sợ chị chứ!
Qúy Duyệt Phong nói xong liền đi tới chỗ Lê Á Lôi, đưa tay chuẩn bị cởi đồ bơi trên người đối phương xuống. Ngay lúc này đột nhiên Qúy Duyệt Phong bị trượt chân, cả người nhào lên người Lê Á Lôi, hai người té chung một chỗ, trong nháy mắt y như hai con chó nhỏ xù lông vặn vẹo đánh nhau.
Lê Á Lôi: Nhỏ này muốn đè chết chị mày à! Khốn kiếp!
Qúy Duyệt Phong: Sao thế! Không phải lúc nãy bà chị còn nói tui gầy sao?
Lê Á Lôi: Qúy Duyệt Phong! Cô mau cút xuống cho tui!
Qúy Duyệt Phong: Không phải còn đang so ai lớn hơn hả! Lê Á Lôi, con nhỏ ngu ngốc này, hôm nay tui sẽ khiến cô sau này không dám phách lối nữa!
Hai người níu tóc, giựt đồ lót, cho đến khi áo ngực cùng quần xì tung bay khắp trời, vung vãi mọi nơi, thì vẫn không biết mệt mà còn chưa dừng hiệp chơi nào.
Nhìn hai người quên mình "triền miên" cùng một chỗ Qúy Mục Nhiễm và Tần Nhuế cùng lúc nhìn nhau, chà xát hai tay, đi đến chỗ hai người còn đang vùng vẫy trên sàn nhà.