Nhất thời bầu không khí cũng lâm vào lúng túng. Quý Duyệt Phong thay giày xong cũng chỉ biết đứng tại chỗ, không biết là mình nên im lặng đi lên lầu, hay là hướng đến Lê Bình chào hỏi. Mặc dù mình và ông ấy không quen, nhưng dù gì cũng là trưởng bối. Nhưng lại đang trong tình huống cả ba người đều nhìn mình, rất hiển nhiên là họ có chuyện riêng cần phải nói, mình cứ đứng như vậy làm mất thời gian thì cũng không được tốt lắm.
Đang lúc Qúy Duyệt Phong không biết làm sao, thì Lê Bình lại nhìn thấy băn khoăn của cô, nhẹ cười một tiếng. "Ha ha, đây không phải là Phong Phong sao? Hai năm không gặp, ngược lại còn gầy đi không ít. Có phải là ở trong ngục không được tốt không? Hay là bị người khác khi dễ? Chỉ cần cháu nói với chú một tiếng, chú nhất định sẽ giúp cháu hả giận."
Nghe Lê Bình nói, cùng lúc sắc mặt của Qúy Duyệt Phong và Qúy Mục Nhiễm đều trở nên khó coi. Những lời này không chỉ mang mỗi nghĩa đen là mỉa mai Qúy Duyệt Phong ở tù, còn chê bai Qúy gia lại đi vớt một người từ trong ngục trở về đến cả năng lực cũng không có. Cho dù mới vừa về đến nhà, Qúy Duyệt Phong cũng nhìn ra Lê Bình đến nhà cũng không có ý tốt.
Cho dù hai nhà Qúy Lê có mối giao hảo tốt đi chăng nữa, thì sao lại phát sinh chuyện không hợp được chứ? Nghĩ như vậy Qúy Duyệt Phong chuyển qua nhìn Lê Á Lôi còn đang bị thương trên người. Tay phải của cô còn bị bó thạch cao, vải băng cũng quấn rất dày và chặt. Mặc dù nhìn qua thì thương tích cũng không có nặng lắm, nhưng cả người cũng không có tinh thần gì, sắc mặt lại không tốt lắm.
Dám đả thương đến đương kim Lê Á Lôi của X thị này trừ Qúy Mục Nhiễm ra thì Qúy Duyệt Phong cũng không còn nghĩ ra ai khác được. Nhìn thấy bộ dạng Lê Bình đã đến tận cửa đòi giải thích, thì trong lòng càng hiển nhiên. Rất rõ ràng, chỗ này cũng không cần đến mình tham dự. Mà cô cũng không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm của Lê Á Lôi và Qúy Mục Nhiễm, càng không có thời gian để đi quản những chuyện này.
Chuyện quan trọng lúc này của cô đó là phải tìm cho ra Tần Nhuế.
"Chú Lê, mọi người cứ trò chuyện đi, cháu có chút việc cần xử lý cho nên đi lên trước." Qúy Duyệt Phong nói xong liền đi lên lầu. Sau khi cô đi khỏi Lê Bình còn đang cười vui vẻ cũng hoàn toàn không còn. Hắn híp mắt lại nhìn người đối diện không chút biểu tình, thậm chí Qúy Mục Nhiễm còn to gan giận dữ mà trợn ngược lại cười.
"Qúy Mục Nhiễm, nguyên nhân hôm nay ta đến đây chắc hẳn cô cũng đã biết. Trong lúc bận nhiều việc như vậy nhưng ta cũng phải đến đây hỏi cô một việc đòi một câu trả lời chính xác. Cánh tay của Tiểu Lôi có phải do cô làm bị thương hay không!?" Nói xong câu cuối cùng âm thanh của Lê Bình có thể dùng từ hét lớn mà hình dung.
Ai mà không biết Lê Á Lôi chính là nhất mạch đơn truyền duy nhất của Lê gia, hắn cùng vợ là Trương Quân Nhã đã phải lâu lắm mới hạ sinh một đứa nhỏ là Lê Á Lôi. Ngậm trong miệng sợ tan, để trong tay thì sợ vỡ cũng không có gì là sai. Ngay từ lúc đầu Lê Á Lôi đã mạo hiểm chống lại đạo lý luân thường mà yêu Qúy Mục Nhiễm, sau khi bị cô dùng cái chết để ép bức, Lê Bình và Trương Quân Nhã cũng phải chấp nhận mà buông xuống.
Vốn nghĩ rằng hai Qúy Lê là bằng hữu, cùng là giao hữu hợp tác, mà Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi còn yêu thương lẫn nhau. Cho nên khi Lê Á Lôi nói phải đến Qúy gia ở, bọn họ cũng không hề phản đối. Dù sao đứa nhỏ này cũng đã lớn rồi, sẽ thích được cùng người mình yêu ở chung một chỗ. Nhưng Lê Bình và Trương Quân Nhã lại không nghĩ tới Lê Á Lôi đến Qúy gia ở cũng đã hai năm. Thời gian trừ những ngày tết nhất, đến cả sinh nhật cũng không chịu quay về.
Công việc của Lê Bình lại bận rộn, mỗi ngày đều có chuyện phải xử lý còn chưa xong. Mà Trương Nhã Quân lại là một người phụ nữ hiền hòa không chỉ biết ở nhà làm nội trợ, tự do ung dung cũng không có ít khi đi ra ngoài. Hai người cũng không có thời gian đến Qúy gia thăm Lê Á Lôi, mà Lê Á Lôi cũng không hề trở về Lê gia, mà trong một năm đến chỗ bọn họ bất quá cũng không quá ba lần.
Mặc dù cơ hội gặp nhau hiếm khi có, nhưng Lê Bình vẫn nhận ra Lê Á Lôi khác thường. Mới bắt đầu, hắn còn tưởng con gái mình đã trưởng thành rồi, bỏ đi cái vẻ hoạt bát náo nhiệt ồn ào kia. Sau đó mới mơ hồ cảm giác được Lê Á Lôi thay đổi cũng không phải là vì thành thục trưởng thành, mà là cô cũng không hề có vui vẻ.
Nhìn con gái mỗi ngày gây scandal với đủ trò bịp bợm bới nhiều loại đối tượng, nói Lê Bình không tức giận mới là giả. Nhưng càng lâu lại càng nhiều nghi ngờ hơn. Một kẻ lão luyện như hắn làm sao không nhìn ra tình cảm Lê Á Lôi đối với Qúy Mục Nhiễm là thật, mà đứa nhỏ này trước kia cũng không phải là một người có hoa tâm. Làm sao vừa mới tìm được người yêu lại trở thành như vậy?
Có nhiều vướng mắc Lê Bình muốn tìm Lê Á Lôi hỏi chuyện, ai ngờ được hắn vừa tìm được thời gian rảnh rỗi muốn đến Qúy gia thăm cô, từ sau những cái đυ.ng chạm cha con thì cho đến bây giờ cũng sẽ không tự chủ động mà tự mình chạy trở về. Buổi sáng hôm đó, Lê Bình và Trương Quân Nhã chuẩn bị ra cửa đi làm. Ai ngờ mới vừa mở cửa đã nhìn thấy Lê Á Lôi mỉm cười đứng trước cửa.
Cũng gần nửa năm không nhìn thấy, Lê Bình liếc mắt lại thấy Lê Á Lôi gầy đi không ít, trên người phát ra khí chất toàn bộ đều chìm sâu trong lo lắng u buồn. Đang lúc hai vợ chồng mừng rỡ muốn chủ động tiến lên nhìn xem, thì Lê Á Lôi lại té xỉu ngay trước mặt họ. Đột nhiên phát sinh tình trạng như vậy khiến cho Lê Bình và Trương Nhã Quân trong lòng cũng cả kinh, từ trước đến giờ bọn họ luôn xem Lê Á Lôi như bảo bối mà nuôi lớn, đừng nói là bị thương đến cả chuyện phát sốt nhẹ cũng không thể xuất hiện được.
Hai vợ chồng cũng không để ý đến bề ngoài vội vàng lao tới đưa Lê Á Lôi đỡ cô lên xe, chạy ra đường lớn đưa đi bệnh viện. Nghe bác sĩ nói Lê Á Lôi không có bị tổn thương gì nặng nề chẳng qua là chỉ là bị gãy tay phải mà thôi, Lê Bình và Trương Nhã Quân tức đến độ thiếu chút nữa đã đem tên bác sĩ này ném từ trên lầu xuống. Cài gì mà dám nói không có bị thương gì nặng? Chỉ là gãy một cánh tay mà thôi? Chẳng lẽ gãy tay không thể tính là bị thương nặng!?
Bên này Trương Nhã Quân còn sờ mặt Lê Á Lôi mặt khóc đầy thương tâm. Mà Lê Bình thì lại đi đến phòng chuẩn đoán của bác sĩ làm việc, hỏi tại sao tay của Lê Á Lôi lại bị gãy. Khi biết được cánh tay của con mình là bị người khác bẻ gãy sắc mặt Lê Bình lập tức trầm xuống, trong lòng cũng đã đoán được là ai hạ thủ.
Nghĩ tới mới thấy giật mình để Lê Á Lôi đem cánh tay bị gãy từ Qúy gia trở về Lê gia, ngay cả Lê Bình cũng không nhịn được mà hai mắt cũng đỏ lên.
Trong một đêm phải chịu đựng vì bị gãy tay đúng là có nhiều đau đớn!
Cha mẹ lại chính là người đau lòng nhất. Khi con ở đó cùng người yêu lại bị ủy khuất, thì cha mẹ bị lãng quên sẽ xuất hiện, không hề oán hận câu nào mà giúp con xoa dịu vết thương lòng này. Lê Á Lôi bị thương khiến cho Lê Bình và Trương Quân Nhã rất đau lòng, thậm chí hai người đã bỏ tất cả mọi việc để ở bệnh viện mỗi ngày chăm sóc cho cô. Mỗi lần nhìn đến cánh tay phải của Lê Á Lôi còn đang bó thạch cao, nhìn cô mà lòng đau đớn bộ dạng cũng không hề lên tiếng khiến cho Lê Bình tức giận đến phát điên. Chẳng lẽ người của Lê gia lại bị người của Qúy gia có thể khi dễ như vậy được? Lại còn dám làm tổn thương đứa con gái bảo bối của hắn?
"Sao vậy? có gan làm không có gan nhận sao? Qúy Mục Nhiễm ta đã tìm bác sĩ hỏi qua, cánh tay của tiểu Lôi không phải do vật cứng làm gãy xương, mà bị người dùng tay bẻ gãy. Ta nghĩ trừ cô ra, thì không có mấy người dám làm chuyện này, mà cũng sẽ không có ai dám đi làm! Nếu như người khác làm bị thương con bé, thì đứa nhỏ này sẽ không cứ như vậy mà gạt ta! Cho đến bây giờ cũng không chịu nói cho ta biết là ai làm!"
Lê Bình vừa nói xong đã đứng dậy. Nhìn bộ dạng của hắn như là muốn động thủ, Qúy Mục Nhiễm lại chậm rãi bưng trà lên uống, sau đó lại ung dung thả xuống. Toàn bộ quá trình không thấy được chút nào kinh hoảng. Tựa hồ như là trước mặt cô chỉ là một con ruồi đang vo ve kêu loạn làm ầm.
"Là tôi làm, thì sao chứ?" Nếu mới vừa rồi Lê Bình cũng chỉ nhớ về lúc còn tức giận, nhưng lúc này lại khiến cho hắn thực sự nổi giận. "Qúy Mục Nhiễm!" Hắn gầm lên cái tền của Qúy Mục Nhiễm, đưa tay nắm lấy cổ áo cô. Lực đạo trên tay giống như là sắp xé nát quần áo trên người Qúy Mục Nhiễm.
"Buông tay." Hành động vô lễ của Lê Bình khiến cho Qúy Mục Nhiễm hơi nhíu mày. Từ nhỏ cho đến lớn cô cũng chưa từng bị người nào đối xử như vậy. Người đàn ông này có phải đang khiêu chiến sức nhẫn nại của mình hay không?"Qúy Mục Nhiễm ngươi dám cho mình là ai, nếu không phải vì nể mặt Qúy Chấn Đồ, ta đã sớm..."
"Ba! Con đã nói với ba nhiều lần rồi, tay con là do tối đó quá xúc động nên té gãy, căn bản không liên quan đến Qúy Mục Nhiễm!" Thấy Lê Bình động thủ với Qúy Mục Nhiễm, Lê Á Lôi lại chạy tới kéo tay bọn họ ra. Cô cũng đã nói không có chuyện đó, Lê Bình cũng không dám lộn xộn lần nữa, rất sợ đυ.ng phải cánh tay bị thương của cô.
"Tiểu Lôi con đứng dậy làm gì mau ra ghế sofa ngồi yên đó đi, vạn nhất đυ.ng phải tay thì phải làm như thế nào." Lê Bình vô cùng khẩn trương đỡ Lê Á Lôi ngồi lại trên sofa, ngay cả chuyện còn đang đối đầu với Qúy Mục Nhiễm hắn cũng quên mất. Hắn lúc này cũng chỉ chuyên tâm mà chiếu cố cho hài tử nhà mình, cũng không còn đầu mà nghĩ đến những thứ khác.
"Ba, ba đưng giận Qúy Mục Nhiễm có được không? Mọi chuyên đều là do con tạo nên, không có liên quan gì đến Qúy gia hay Qúy Mục Nhiễm hết." Lê Á Lôi tận tình giải thích với Lê Bình, trong mắt cô đầy khẩn trương và bất an nhìn vào mắt người kia. Lê Bình ngẩng đầu nhìn lại Qúy Mục Nhiễm vẫn ngồi bên đó không có chút phản ứng gì, chỉ có thể thởi dài một hơi trong lòng.
Con gái nhà mình đúng là ngu ngốc lại yêu phải một Qúy Mục Nhiễm thảm hại này. Nhưng người con gái lòng dạ độc ác này có thể yêu con gái mình được bao nhiêu chứ? Sợ rằng đến cả cái để ý bình thường cũng không có nữa thì sao?
"Được rồi, hôm này cũng tới đây thôi. Tiểu Nhiễm, cháu cùng Tiểu Lôi nhà ta cùng nhau mà lớn lên, cha cháu cùng ta cũng là bạn thân. Mà quân hệ hai đứa cũng đã như vậy, ta với Qúy Chấn Đồ cũng không hề phản đối. Dù sao người làm gia trưởng, đều hy vọng con mình sống thật hạnh phúc. Tiểu Lôi của Lê gia ta cả đời này con bé cũng chỉ là một đứa nhỏ. Chờ sau khi ta chết mọi sản nghiệp đều phải giao lại cho con bé."
"Lúc ta còn sống mà cô đã làm như vậy với con bé, ta cũng không biết được nếu ta chết rồi cô sẽ làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng hơn nữa đây. Nói thật ta không thích nhìn thấy cô và Tiểu Lôi chung một chỗ. Nhưng con bé lại cố chấp như vậy, ta cũng hết cách. Lời dã nói đến mức này, ta cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Ta nói cho cô biết Lê gia ta cũng chỉ có một Lê Á Lôi. Lê Bình ta cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối này thôi. Nếu như con bé xảy ra chuyện gì, cho dù Lê gia ta có táng gia bải sản cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Qúy gia các cô!"
Lê Bình nói xong thì cũng không lưu luyến gì liền đứng dậy rời đi. Hắn liếc mắt nhìn thấy con gái mình có ý muốn ở lại đây, cũng không yêu cầu cô đi cùng mình. Nói cho cùng cũng chỉ là một đoạn nghiệt duyên. Cho dù mình có cản thế nào đi nữa thì Lê Á Lôi cũng sẽ phấn đấu quên mình không ngừng muốn ở lại bên cạnh Qúy Mục Nhiễm.
Sau khi Lê Bình rời đi thì phòng khách cũng chỉ còn lai hai người Lê Á Lôi và Qúy Mục Nhiễm. Hai người các cô cũng không ai mở miệng nói chuyện nữa, chì là đang cúi đầu suy nghĩ cái gì đó.
"Qúy Mục Nhiễm, hôm nay tôi đến đây lấy lại hành lý, chờ đến sáng mai tôi sẽ rời đi." Một lát sau Lê Á Lôi mở miệng phá vỡ im lặng. Cô biết cái nhà này cũng không còn muốn giữ cô lại. Cho dù là không có phát sinh chuyện đêm đó, thì tình cảm của mình đối với Qúy Mục Nhiễm giấy cũng không gói được lửa, cũng không thể che dấu được.
Lê Á Lôi cũng hiểu rất rõ Qúy Mục Nhiễm, khi cô ấy đã phát hiện ra tình cảm của mình đối với cô ấy, sẽ không do dự mà ngay lập tức đuổi mình khỏi đây. Thà phá vỡ đí mỗi quan hệ ấy, cũng không bằng lưu lại một chút tôn nghiêm cho mình, chủ động rời đi.
"Ừm, tôi biết." Qúy Mục Nhiễm cũng chỉ đơn giản trả lời, khiến cho lòng Lê Á Lôi lạnh đi một mảng. Mặc dù đã sớm nghĩ tới đối phương sẽ không quan tâm mình làm gì, thậm chí là vĩnh viễn không bao giờ nên xuất hiện bên cạnh cô ấy mới phải, nhưng khi chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy lúc này không chút quan tâm, nhưng vẫn khiến cho lòng Lê Á Lôi chua xót.
Cuối cùng cô cũng không có cách nào để ở bên cạnh cô gái lãnh ngạo cô độc này, thậm chí là một câu bày tỏ nghiêm túc cũng không thể nói với Qúy Mục Nhiễm được.
"Đại tiểu thư, tới giờ cơm." Lúc này âm thanh của dì Trương từ phòng ăn truyền đến. Một tiếng gọi lớn rất nhanh phá giải đi lúng túng của hai người. "Đi ăn cơm thôi." Qúy Mục Nhiễm nói xong thì đi đến phòng ăn. Mà Qúy Duyệt Phong nói mình có công việc chờ chút nữa mới ăn.
Tối nay dì Trương lại làm các món ăn Tây âu chính tông, bò bít tết thơm ngon, phối hợp cùng rượu vang đỏ, ăn vào mùi vị so với những nhà hàng bên ngoài không hề kém chút nào. Nhưng mà bữa cơm này ngược lại chính là khó khăn cho Lê Á Lôi. Cô quý trọng lần cuối cùng được ngồi chung bàn cơm với Qúy Mục Nhiễm, nhưng tay phải của cô cũng không thể tự do mà hoạt động được. Hỏi thử chỉ còn một cái tay thì làm sao có thể cắt bít tết mà đưa vào miệng chứ?Ngồi nhìn Qúy Mục Nhiễm phía đối diện Lê Á Lôi không thể nào mà không để ý đến hình tượng mà há miệng cắn được, cũng không thể nào để đối phương giúp mình cắt ra. Cho nên cũng vài phút trôi qua cô cũng chỉ biết ngồi đó mà uống rượu vang đỏ, mà món thịt bò bít tết trước mặt căn bản cũng không hề động đến. Đột nhiên lại nhìn thấy cái dĩa thịt bò bít tết liền bị rút lại, thay vào đó chính là một phần thịt bò được cắt chỉnh tề. Lưỡi dao chỉnh tề mà không hỗn loạn, cơ hồ từng khối lớn nhỏ đều giống nhau như đúc. Nhưng hai mắt tinh ranh Lê Á Lôi lại phát hiện hai lỗ tai của Qúy Mục Nhiễm có màu sắc không được bình thường. Vốn là da thịt trắng nõn lại nhiễm thêm mấy phần đỏ ửng.
"Qúy Mục Nhiễm, lỗ tai cô bị dị ứng hay sao? Sao lại đỏ như vậy?" Lê Á Lôi nghi ngờ hỏi, cô cũng không nhớ ra là Qúy Mục Nhiễm có bị dị ứng với thức ăn hay không. Mà hai người đã từng ở chung với nhau đã được hơn 10 năm cũng chưa từng nhìn thấy lỗ tai của Qúy Mục Nhiễm lại đỏ như vậy. "Cô mau ăn đi, sáng mai tôi đưa cô về." Qúy Mục Nhiễm bất mãn để dao xuống lau, xoay người một cái liền đi lên lầu.
Thấy cô rời đi Lê Á Lôi cũng không có giống như mọi lần vội vàng chạy theo, ngược lai là ngồi tại chỗ nghim một miếng bít tết cho vào trong miệng. Trong lòng mặc dù có chút ít chua xót nhưng mà lại chưa bao giờ có nhiều ngọt ngào như lúc này. Đây là Qúy Mục Nhiễm tự tay cắt thịt bò bít tết cho mình, cho dù không có khẩu vị gì nhưng cũng hoàn toàn phải đem nuốt hết vào trong bụng.
Coi như đây là lần đầu tiên cũng là một phần lễ vật cuối cùng cô ấy cho mình.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 0_0 chủ nhật đúng là một ngày thật đẹp, vì bên ngoài trời lạnh quá, nên tui không thể làm gì khác là ở nhà. Tối hôm qua lướt Weibo thấy một câu rất ý nghĩa. Tui lúc này cầm được nhưng không lấy được chính là cái đũa, duy nhất chui vào mà không thể ra được chính là cái chăn. Đây là hoàn toàn dựa theo nội tâm mà tui viết ra a! Mùa đông ở trong chăn làm ổ ăn hàng có được hay không! (← Mặc dù đây cũng chỉ là do tui nghĩ ra mà thui, nhưng ngày thứ hai không đẹp lại sắp tới, tui lại phải đi học!)
A a a, vì vậy chương này cũng chỉ có Nhiễm tỷ tỷ và Lê tỷ tỷ, nếu dựa theo dự tính bình thường thì tui sẽ viết đến JQ của Nhiễm tỷ tỷ và Lê tỷ tỷ vào chương sau, nhưng mà chuyện của nhân vật chính vẫn phải tiếp tục, cho nên tui chỉ có thể cắt đứt đoạn tình cảm của cp Nhiễm Lê! Dù sao thì các nàng chẳng qua cũng chỉ là cp phụ phân đoạn có nhiều cũng không phải chủ yếu mà chỉ là thứ yếu. Nhìn tui giải thích như vậy hy vọng mọi người trong cp Nhiễm Lê đảng đừng bóp chết tui a. Liên quan đến phân đoạn của hai vị này mọi người cũng không cần phải lo lắng, mọi người muốn biết tiếp như thế nào thì chờ tui viết xong chính văn sẽ viết ra phần phiên ngoại cho mọi người xem. Nội dung cũng không quá ít, nhưng cũng không thể viết quá dài được. Thật ra thì tui cũng muốn viết một bộ riêng cho nàng, nhưng mà tiểu biên tập nhà tui lại hét lên ra lệnh, nếu như tui mà viết tiếp thì nhất định phải kết thúc cuốn nhật ký thứ hai, nhưng mà tui thật sự không có cách nào để viết thể loại văn đó a! Cho nên tui chỉ có thể... ảo não chấp nhận thất bại, sau đó chạy trốn! Nhưng mà biên tập lại nói, chỉ cần tui viết cp Nhiễm Lê nhiều hơn thì tự mà viết một mình đi... Cái này không lẽ chính là vừa đánh vừa xoa trong truyền thuyết? Vì vậy phỉ nhổ tui vô năng lặp đi lặp lại xoắn não, bởi vì không có nhiều nội dung để viết về cp Nhiễm Lê a, muốn viết đến những điều đã viết rồi, chẳng lẽ tui lại phải viết về cái thời các nàng lúc còn nhỏ? sau đó lại thêm JQ của mẹ Qúy Duyệt Phong sao? Phốc! (← thể loại này nghe cũng có chút cảm giác rùng mình a, các người cũng biết tui sợ nhất chính là gái vị thành niên a!)
Vì vậy chương sau trở lại đều là hai nhân vật chính Tiểu Nhuế Nhuế và Tiểu Phong Phong, hai người cũng sắp đoàn tụ rồi! oh nghĩ tới là thấy vui rồi! Mọi người yên tâm, trước ngày tận thế nhất định sẽ được đoàn tụ mà! Nhưng mà tui ngược lại không tin là sẽ có ngày tận thế, cho dù là ngày cuối cùng, tui cũng không sợ. Chết thì chết thôi, kiếp sau có đầu thai cũng nhất định phải vào nhà có chị em gái mới được! Mọi người biết chứ!
Được rồi không nói nhiều nữa, chúng ta tiếp tục truyện ngắn đi! Truyện ngắn này sẽ là cp Nhiễm Phong nha mọi người!Tần Nhuế đi ăn sáng xong thì trở về lại phòng, phát hiện Qúy Duyệt Phong đang nằm trên giường không còn thấy bóng dáng nữa, nhìn thấy cái chăn bông đã đắp cho Qúy Duyệt Phong còn để trên giường, Tần Nhuế hốt hoảng không biết phải làm gì, bắt đầu chạy đi khắp nơi tìm Qúy Duyệt Phong. Bất kể là dưới gầm giường hay hay là trong tủ treo quần áo, thậm chí đến cả bồn cầu cũng đi tìm, nhưng vẫn không tìm được người. Bây giờ Qúy Duyệt Phong rất yếu ớt, cho dù là bị đồ vật lớn va đập phải cũng có thể sẽ gây chết người, Tần Nhuế lật tới lật lui cũng không tìm được người sau đó lại nghĩ đi tìm Nhiễm tỷ tỷ cường đại giúp đỡ.
Đứng trước cửa thư phòng, Tần Nhuế gõ cửa, sau đó là nghe được tiếng Qúy Mục Nhiễm mời vào.
Tần Nhuế: Tỷ, vừa nãy tỷ có thất một vật kì quái đi đi lại lại trong biệt thự không? (Tần Nhuế có chút chột dạ hỏi, từ trong lòng, nàng cũng không muốn cho Qúy Mục Nhiễm biết Qúy Duyệt Phong đã bị teo nhỏ lại, dù sao thì hai người các nàng trước kia cũng không có loại quan hệ đó.)
Qúy Mục Nhiễm: Cái vật kỳ quái gì? Ý em làm có kẻ xâm nhập vào biệt thự sao? (Qúy Mục Nhiễm trầm mặt hỏi, vừa nói vừa móc cây Hắc Phong trong túi ra.)
Tần Nhuế: (vẻ mặt bất lực, không biết nói như thế nào) À, không phải như vậy, nó giống như một thứ động vật nhỏ như một con mèo vậy á, cái đó là lúc sáng sớm Tiểu Phong mới
mang về, mới vừa rồi em đem nàng thả lên giường, ai ngờ ăn cơm xong thì đã không còn tăm hơi nữa rồi.
Qúy Mục Nhiễm: Nếu là như vậy, em nói bộ dạng của nó đi, chị kêu người của chị giúp em đi tìm.
Tần Nhuế: (trong lòng tuôn lệ, đáng chết, nàng phải hình dung như thế nào đây a! Chẳng lẽ nói cái thứ sủng vật của Qúy Duyệt Phong có hình dáng giống nhau như đúc? Đó không phải là sủng vật, mà là hình dạng một đứa con nít được bơm phồng lên a!) A, không cần bọn họ giúp đâu ai cũng bận hết rồi, để tự em đi tìm vậy. Chị có nhìn thấy Tiểu Phong đi đâu rồi không?
Qúy Mục Nhiễm: (nâng chén trà uống hồi lâu, trong phòng yên lặng không tiếng động) chị để em ấy giúp chị đi làm một số chuyện, sáng mai mới trở về.
Tần Nhuế: Ngô... được rồi.
Nhìn Tần Nhuế không nói gì mà rời đi, Qúy Mục Nhiễm mặt lạnh đột nhiên lại hé nụ cười nhỏ. Nếu như bị Lê Á Lôi nhìn thấy nhất định có thể đoán được Qúy Mục Nhiễm lại sắp bày ra chuyện xấu để làm.Trở lại lầu một của phòng khách, Qúy Mục Nhiễm đem nàng nhốt vào trong túi đưa ra. Thân thể xích lỏa, cùng mái tóc dài màu đen không phải Qúy Duyệt Phong thì là ai?
Qúy Mục Nhiễm: Làm sao em lại biến thành như vậy? (Nhiễm tỷ tỷ cẩn thận đánh giá nhìn Qúy Duyệt Phong thu nhỏ hỏi)
Qúy Duyệt Phong: (Không ngừng dùng hai cánh tay nhỏ bé của mình liều mạng che đi bộ vị quan trọng, làm mãi không được càng làm cho nàng thêm lúng túng, vì vậy muốn tìm thứ gì đó để che thân để ngăn cản tầm mắt của Qúy Mục Nhiễm.)
Qúy Mục Nhiễm: (nhìn thân thể nhỏ bé của Qúy Duyệt Phong ở trên giường cọ tới co lui, không ngừng tìm một cái gối để che Qúy Mục Nhiễm kiên nhẫn cũng biết được ý định của nàng, cứ như vậy tỉnh rụi nhìn nàng di động.)
Qúy Duyệt Phong: (rốt cuộc cũng trốn được vào sau cái gối, ngượng ngùng gãi đầu một cái.) tỷ, chị cho em về với Nhuế Nhuế đi được không? Chị ấy tìm không được em sẽ rất lo lắng.
Qúy Mục Nhiễm: (nhìn chằm chằm Qúy Duyệt Phong, hồi lâu cũng không dám nói lời nào.)
Qúy Duyệt Phong: Tỷ?
Qúy Mục Nhiễm: Chị đã nói qua với cô ấy, em đi làm nhiệm vụ, ngày mai mới về. (ý nói, từ bây giờ cho đến ngày mai, nhóc đừng mơ được trở về.)
Qúy Duyệt Phong: ... (không nói nhìn trời, khóc không ra nước mắt.)
Hiểu Bạo: Nhiễm tỷ tỷ, ngươi lại gài bẫy a!