Trong phòng làm việc thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng ho khan, khiến cho Đặng Giai cũng phải nhíu mày thật chặt. Hộp thuốc cảm trong tay cũng đã bị cô siết chặt đến biến dạng, nhưng chần chừ bên ngoài cũng không dám mang vào. "Đặng Giai..." Tiếng kêu có vẻ yếu ớt, khiến cho Đặng Giai cũng có chút thất thần. Biết người trong phòng đang gọi tên mình, Đặng Giai cầm hộp thuốc trên bàn đi vào.
"Qúy giám đốc, chị kêu em?" Đi tới bàn lớn của tổng giám đốc phía trước, nhìn Qúy Duyệt Phong đưa tay chống trán, Đặng Giai nhỏ giọng hỏi. Tầm mắt chỉ ngưng tụ trên khuôn mặt đối phương cũng không hề rời đi. Hôm nay, thật ra cũng đã lâu rồi Qúy Duyệt Phong mới quay trở về cương vị của mình.
Nhưng mà chỉ là sau lần gặp mặt đầu tiên, chỉ qua mười mấy ngày ngắn ngủi Đặng Giai phát hiện cả người Qúy Duyệt Phong gầy đến đáng thương. Khuôn mặt tái nhợt không khác gì bôi hết cả một thau bột mì, hai quầng thâm dưới mắt vẫn mơ hồ hiện ra. Hơn nữa thỉnh thoảng Qúy Duyệt Phong lại ho nhẹ, Đặng Giai lập tức đoán được chắc chắn là cô đang bị bệnh, cho nên đã một thời gian lâu như vậy không đến đây làm.
"Đặng Giai, cổ họng tôi có chút không thoải mái, cô giúp tôi mua chút thuốc uống được không?" Giọng nói của Qúy Duyệt Phong rất nhỏ, kể cả như vậy cũng chỉ luôn mang theo thái độ lịch sự mà nói chuyện với đối phương, nhưng lúc này đây kể cả không muốn ngẩng đầu nhìn cũng khiến cho cô thấy khó chịu. "Qúy giám đốc, đây là thuốc cảm, buổi trưa em nhìn thấy chị có vẻ không được khỏe, cho nên đã mua cho chị một hộp." Nghĩ ngợi mãi Đặng Giai ngượng ngùng đưa tới hộp thuốc đã bị bóp chặt mấy tiếng đồng hồ cho Qúy Duyệt Phong. Người kia nghe xong có chút sững sờ liền lấy thuốc uống với nước."Đặng Giai, cám ơn cô." Qúy Duyệt Phong cười cười nói cám ơn với Đặng Giai, xong thì liền cúi đầu xuống kiểm tra đống tài liệu trên tay. Mà cô lại không hề biết theo cử động của bản năng nhưng lại thấy lòng người có nhiều ảnh hưởng lớn. Có câu người không nhận ra nó, đúng là như vậy.
Đặng Giai chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc, cho đến khi ngồi lại vào ghế, cô lại nghĩ đến nụ cười yếu ớt của Qúy Duyệt Phong lúc nãy đối với mình. Mặc dù đó cũng không phải là lần đầu Qúy Duyệt Phong cười với cô, nhưng nụ cười lúc này cũng rất khác không giống như là ban đầu nữa, khiến cho cô có cảm mỗi nụ cười đều không giống nhau. Cũng có thể là do sau khi bệnh nét mặt Qúy Duyệt Phong lại càng thêm yếu đuối, nụ cười cũng nhạt hẳn, trừ vẻ đẹp ra, còn lại cũng không thể diễn tả là nhu hòa được. Nếu như mình là đàn ông, chỉ sợ là chỉ cần một nụ cười vừa rồi của Qúy Duyệt Phong mà yêu cô ấy mất. Nhưng đáng tiếc mình lại là con gái. Mà cho dù cô có là đàn ông, nếu như có một cô gái ưu tú như Qúy Duyệt Phong vậy, thì mình cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn vì không hề xứng chút nào.
"Haizz..." Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Đặng Giai lại tiếp tục làm công việc của mình. Đúng lúc này thì cửa lại bị mở ra, một cô gái mặc bộ đồ màu trắng đi vào. Cô ấy khẽ cười với mình một cái, cuối cùng trực tiếp đi vào phòng của Tổng giám đốc.
"Này! Vị tiểu thư kia! Đó là phòng làm việc của tổng giám đốc! Cô không được phép thì không thể đi vào..."
"Đặng Giai, không sao đâu cô ấy là bạn của tôi." Ân thanh của Qúy Duyệt Phong từ bên trong phòng truyền đến cắt đứt cuộc đối thoại của Đặng Giai, lúc này cô cũng im lặng rồi, quay lại ngồi về ghế của mình.
"Nhị tiểu thư." Vừa bước vào phòng Dương Hân liền cung kính chào hỏi Qúy Duyệt Phong, đồng thời lấy tài liệu trong túi xách cho cô xem. "Nhị tiểu thư, đây là tư liệu về tất cả các bang phái của giới hắc đạo trong thành phố X thị này. Căn cứ theo nhiệm vụ mà chị đã giao tôi cũng đã cho mọi người tất bật lùng sục truy tìm tung tích của Tần Nhuế. Mặc dù đã dùng mọi cách để tìm kiếm nhưng vẫn không thể tìm dược dấu vết nào."
Nghe qua lời của Dương Hân, Qúy Duyệt Phong lại nhắm chặt mắt lại, mệt mỏi dựa vào ghế sofa, đồng thời đưa tay mát xa cái đầu đang bị đau. Tần Nhuế mất tích cũng đã một được một tuần. Mấy ngày nay Qúy Duyệt Phong hệt như kẻ điên luôn cho người đi tìm cô ấy, chỉ thiếu cái là đem cả X thị này lật tung lên mà tìm.
Đối với kẻ đã bắt cóc Tần Nhuế thì lại không có chút manh mối nào cũng không hề quá đáng. Qúy Duyệt Phong luôn nghĩ đến người đã làm chuyện này đầu tiên chính là Qúy Mục Nhiễm, nhưng sau đó cô lại kiên quyết cho qua. Mặc dù chưa bao giờ cô nhìn thấu được lòng Qúy Mục Nhiễm, nhưng cũng tin rằng chị ấy không phải là một kẻ nói mà không biết giữ lời. Nếu mình đã nghe lời ở lại bên cạnh chị ấy, thì chị ấy cũng sẽ tuân thủ cam đoan không động đến Tần Nhuế dù chỉ một chút.
Nhưng mà, trừ Qúy Mục Nhiễm ra thì Qúy Duyệt Phong cũng không thể đoán ra được là ai đã bắt cóc Tần Nhuế. Là ngục trưởng của đệ nhất nữ tử ngục giam, mặc dù đã tiếp xúc với nhiều tù nhân, Tần Nhuế cũng chỉ tiếp xúc qua loa với họ, căn bản cũng không có chuyện gì lớn, lại càng không phải người giỏi đoán tâm lý kẻ khác.
Chỉ có mỗi ngày đó bọn họ bắt cóc Tần Nhuế đi ngay trước mặt mình, Qúy Duyệt Phong xác định kẻ làm ra chuyện này chắc chắn không dễ đối phó. Cơ hồ có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được cái tên nào. Cô cũng biết thân thể của mình cũng đã bị hủy hoại rất nhiều, Qúy Duyệt Phong rất sợ sẽ có một ngày tự mình sẽ phải ngã xuống.
Mà lo sợ này cũng không phải là vì bản thân, mà là Qúy Duyệt Phong lo lắng sau khi mình ngã xuống rồi thì sẽ không còn ai nữa đến quan tâm Tần Nhuế, sẽ đi cứu chị ấy. Chỉ cần nghĩ tới Tần Nhuế bị những kẻ không rõ danh tính kia bắt đi, thậm chí cũng không biết bọn họ đã làm gì với chị ấy. Mỗi đêm Qúy Duyệt Phong vì sợ hãi mà thân thể cũng phát run, không cách nào ngủ yên được.
Biết mình không thể so với kẻ địch mà ngã xuống trước, cho nên mỗi ngày Qúy Duyệt Phong đều uống thuốc ngủ để có thể dễ dàng ngủ hơn. Cho dù nhìn thấy bữa ăn trước mắt trong người có cảm giác buồn nôn, nhưng cũng không dám bỏ đi chỉ biết cố gắng từng miếng từng miếng nén nhịn mà ăn vào. Cô muốn chống đỡ tiếp để có thể nhanh tìm cho ra Tần Nhuế, cứu chị ấy ra."Nhị tiểu thư, chị có khỏe không?" Nhìn bộ dạng Qúy Duyệt Phong khó chịu, Dương Hân có chút khổ sở hỏi. Bây giờ cũng chỉ có mỗi cô là người thân cận nhất của Qúy Duyệt Phong, nhìn đối phương lo lắng cũng là chân thực từ trong mắt. Dương Hân biết, nếu như Tần Nhuế xảy ra chuyện gì, thì mọi chống đỡ của cô gái trước mặt mình sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Bởi vì Qúy Duyệt Phong còn sức lực mà ngồi tại chỗ này, động lực duy nhất cũng chỉ có mỗi Tần Nhuế mà thôi.
"Tôi không sao, Dương Hân, làm phiền cô, phái thêm người đi tìm Tần Nhuế đi. Nói với họ có tin gì thì mau báo cho tôi biết."
"Vâng, nhị tiểu thư. Nhưng mà trong lòng tôi có một ý nghĩ, không biết là có nên nói hay không."
"Ý gì?" Thấy bộ dạng Dương Hân muốn nói lại thôi, Qúy Duyệt Phong lại hỏi cô. Cô lúc này không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể tìm ra Tần Nhuế.
"Nhị tiểu thư, chị có nghĩ là những kẻ đã bắt cóc Tần tiểu thư không phải là những kẻ trong hắc bang thành phố X thị này. Theo lí mà nói, ngoại trừ Ngô gia đã bị tiêu diệt ra thì cũng không còn bất cứ ai muốn đối kháng với Qúy gia nữa. Mặc dù chị cũng chỉ mới vừa thành lập tổ chức này cũng chỉ là sự bắt đầu, mà những người đó cũng chỉ là phân tán của Qúy gia, mỗi người cũng có thế lực không thể khinh thường được. Một tổ chức lớn như vậy mà tìm chỉ có một người lại không thể tìm ra còn kéo dài thời gian như vậy, chị không thấy quá mức kỳ lạ sao?"
"Ý cô là..." Nghe những lời của Dương Hân, Qúy Duyệt Phong cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, tỏ ý vẫn để cho cô nói tiếp.
"Có lẽ kẻ bắt cóc Tần tiểu thư không phải là bang phái hắc đạo trong thành phố X thị này, mà là một thế lực từ nơi khác đến. Bọn họ mai phục tại thành phố X này, tra ra quan hệ của chị và Tần tiểu thư, cho nên mới cố ý cho người đến bắt cóc Tần tiểu thư ngay trước mặt chị, muốn dùng người uy hϊếp chị."
"Dương Hân, ý nghĩ của cô rất đáng phải suy nghĩ, nhưng mà bọn họ muốn uy hϊếp tôi vì cái gì?"
"Nhị tiểu thư, rất có thể mục tiêu cuối cùng của bọn họ không phải là chị mà là món hàng hai năm trước kia của chị."
"Món hàng kia?" Qúy Duyệt Phong ngẩng đầu nhìn về phía Dương Hân hởi ngược lại, trong mắt lộ ra mơ hồ không hiểu.
"Đúng vậy, nhị tiểu thư, tôi muốn nói đến chính là món hàng đó, hẳn là tất cả mọi chuyện sau chỉ sau một mồi lửa. Dù sao thì hai năm trước món hàng đó cũng do tay chị trực tiếp quản lý. Mà sau khi chị ra tù, thì món hàng kia cũng đã mất tích một cách ly kỳ. Mặc dù đã từng nói qua là bị quốc gia tịch thu, nhưng mà những người đó cũng không hề tin."
"Vậy ý của cô là, tôi đem món hàng đó tung ra, thì có thể tìm được Tần Nhuế? Giải quyết được phiền toái này?" Qúy Duyệt Phong lại mở miệng hỏi ngược lại, ánh mắt đen thẫm của cô cũng không còn như trước mà trở nên mờ mịt, ngược lại còn có chút lãnh ý. "Cái này có thể xem là biện pháp tốt nhất."
"Ha ha... biện pháp tốt... Có lẽ đối với cô là biện pháp tốt, nhưng cái biện pháp này đủ để gϊếŧ chết tôi, còn hại chết cả Qúy gia. Dương Hân chuyện liên quan đến món hàng đó cô cũng không biết cho nên tôi sẽ không có trách cô, nhưng tôi hy vọng lần sau ở trước mặt tôi cũng đừng có nhắc đến chuyện món hàng đó."
"Vâng, nhị tiểu thư, thật xin lỗi, là tôi không tốt. Tôi chẳng qua chỉ là muốn chị cứu Tần tiểu thư, nên mới nói đến những lời không nên nói như vậy. Thấy chị như vậy, tôi cũng rất đau lòng." Dương Hân vừa nói, thì hốc mắt cũng đã đỏ theo, cả người cũng bị Qúy Duyệt Phong đọt nhiên lộ ra sát ý mà run sợ lẩy bẩy. Cô đi lên trước đưa tay ra đỡ lấy bả vai của Qúy Duyệt Phong. Rõ ràng là ánh mắt khát vọng muốn ôm, nhưng lại trì độn không dám động tới.
Thấy bộ dạng ẩn nhẫn của cô, Qúy Duyệt Phong có chút bất đắc dĩ thở dài, có lẽ những lời nói khi nãy của cô hơi nặng. "Dương Hân thật xin lỗi, chẳng qua tôi chỉ lo cho Tần nhuế, mới mở miệng nói không chừa. Hy vọng cô thứ lỗi cho tôi, dù sao thì tôi lúc này cũng chỉ có thể tin tưởng một mình cô. Liên quan đến món hàng kia nếu có thể không đυ.ng tới thì cứ tận lực không nên đυ.ng tới. Bất kể là tôi hay Qúy gia thì cũng không cách nào điểu khiển bọn họ."
"Tôi sở dĩ không để lại món hàng đó cho Qúy gia, cũng không phải là có ý muốn độc chiếm món hàng đó, mà nếu như đem món hàng đó giao ra, thì Qúy gia sẽ trở thành đối tượng bị đả kích. Tất cả bọn họ sẽ lấy cớ là món hàng đó mà coi Qúy gia là cái đinh trong mắt, đâm vào trong thịt. Mặc dù tôi muốn đánh bại Qúy Mục Nhiễm, muốn chạy trốn khỏi Qúy gia, nhưng tôi không hy vọng chị ấy sẽ xảy ra chuyện gì. Dù sao thì chị ấy là chị ruột của tôi, còn người thân dư lại của tôi cũng không nhiều."
"Nhị tiểu thư, tôi biết."
"Ừm, cô biết thì tốt, tôi phải về Qúy gia rồi. Nếu như không đủ người thì cứ nói với tôi. Nếu như vẫn không, tôi sẽ đi cầu xon Qúy Mục Nhiễm giúp tôi."
"Vâng, nhị tiểu thư, tôi nhất đinh dócdốc toàn lực giúp chị tìm được Tần tiểu thư."
Hai người nói xong thì cùng nhau ra khỏi Qúy thị. Bởi vì thân thể Qúy Duyệt Phong không khỏe, Dương Hân sợ cô lái xe một mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên nhất quyết đưa cô về đến Qúy gia, sau đó mới tự lái xe đi về. Qúy Duyệt Phong lộ vẻ cười yếu ớt nhìn Dương Hân rời đi, cho đến khi chiếc xe đó không còn trong tầm mắt, nụ cười cũng cô cũng tắt lịm, xoay người đi vào Qúy gia.
Trong lòng tình cảm còn đang lẩn quẩn không giải thích được. Qúy Duyệt Phong cảm thấy hết thảy mọi thứ lúc này giống như một ván cờ tướng quốc tế, mà mình chính là người chơi trong đó. Mà trong đó có kẻ đang ẩn trong bóng đêm theo dõi cô, đem mọi nhất cử nhất động của cô thu vào trong mắt. Hắn tàn nhẫn muốn đem mọi thứ quý giá đi hủy diệt, sau đó lại nhạo báng sự vô năng hèn yếu của mình.
Lên tinh thần Qúy Duyệt Phong đẩy cửa đi vào. Đúng lúc cả ba người cùng ngồi trên sofa quay đầu nhìn cô. Trừ Qúy Mục Nhiễm ra thì còn có Lê Á Lôi đã lâu chưa gặp. Nhìn cả người cô dường như cũng không có chút tinh thần nào, mà cánh tay mảnh khảnh kia còn đang bó thạch cao, treo trên cổ, bình thường cái bộ dạng hay khoe khoang của cô cũng mất đi, lại tăng thêm một chút nhu nhược khiến cho người ta thương tiếc.
Mà ngồi bên cạnh Lê Á Lôi chính là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, đầu tóc ông ấy chỉnh tề, cũng không hề thấy một sợi tóc bạc. Bộ âu phục xám tro trên người cao to cũng được cắt may rất tinh xảo, làm hiển lộ mị lực trầm ổn đặc biệt của một người đàn ông trung niên. Ông ta chỉ ngồi trên sofa ung dung liếc mắt đánh giá mình.
Ông ấy chính là Lê Bình cha của Lê Á Lôi, là đương kim người đứng đầu chính giới.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Be be be, 8:00 của mọ người đã đến rồi, Hiểu Bạo lại cần cù đăng bài nữa. Mặc dù hôm nay đi dạo phố mệt gần chết, nhưng vẫn phải chạy đi gõ cho xong bài, tránh cho mọi người mắng giăng nước miếng rồi chết chìm! Vì vậy tui lại ngược Tiểu Phong Phong đáng thương nữa rồi, bởi vì nàng bây giò mất đi Tần Nhuế, cả người căng ra như cái lò xo, cho dù là lùi hay tiến cũng sẽ khiến cho đạn trong lò xo bắn tung tóe. Mặc dù từ đầu đến cuối tui đều ngược Phong Phong sông cũng không được chết cũng không xong, cả người mệt mỏi giống như là chết đi sống lại, nhưng tui vẫn là người mẹ ruột yêu thương nàng! Hôn không được lại đây cho mẹ ruột hôn a!
Ngoài ra, nhìn mọi người nhăns tin lại, không phải là muốn thêm đoạn của Lê tỷ tỷ, hay là một chút đoạn văn độc tả về Nhiễm tỷ tỷ. Liên quan đến cái này, tui cũng rối rắm vô cùng. Tui hỏi thử nhà biên tập nhỏ đáng yêu của tui, nàng nói tui không thể viết văn ngắn nữa, bời vì tui có một cái vãn ngắn mà còn chưa viết xong (chính là cái đó song song Nhật Ký Thế Giới Thứ Hai.) cho nên tui muốn mở đầu văn ngắn thì phải chờ cho đến khi cái đó kết thúc. Cho nên tui đang suy nghĩ có nên viết nó bên phiên ngoại là được hay không? Giống như là ăn thịt thịt ăn quá nhiều thì phải chống đỡ. Cho nên như vậy có được hay không? Tui thật chỉ là muốn để cp Nhiễm Lê ở phiên ngoại nhiều hơn một chút! (← chẳng qua chỉ là một hai chương sau mà thôi, không có nói tới mười mấy chương a uy!) cho nên, không biết mọ người có thấy đề nghị này của tui có được không? Sau đó thì đoán dùm một cái chương sau chính là chương riêng của cp Nhiễm Lê, sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ diễn biến truyện, chỉ nhìn cp chủ hôn không thể mua, tui sẽ đánh dấu. Con gái bảo bối nhà mình bị khi dẽ như vậy, thì Lê ba làm sao còn lý mà ngồi yên không tới được. Vì vậy Nhiễm Nhiễm lúc này trước sau đều có địch sao? Một bên là Phong Phong, một bên là Lê gia, haiz, làm Nhiễm tỷ tỷ lo lắng a. (← mọi người: lo lắng cái cọng lông a! rõ ràng là ngươi tụ tay ngược Nhiễm tỷ tỷ!) khụ khụ, được rồi, hôm này tui nói hơi nhìu,
Ps: Vốn là hôm qua nhắn tin lại ít quá, tui không còn tâm tình viết truyện ngắn nữa, nhưng mà không viết thì lại cảm thấy có lỗi với mọi người để mọi người phải chờ đợi truyện ngắn của mình, vì vậy lại viết típ. Ô ô, Hiểu Bạo cần cù cầu hoa, cầu like! cầu nhắn lại! Mễ Na Tang thương tình một chút cũng giống như viết thực văn thui mà, sao lại không nhìn mà cho cái like chứ? Có chánh văn có tác giả nói nhiều còn có truyện ngắn đáng yêu, cũng là bữa ăn tối đơn giản sang trọng cho mọi người a! So, truyện ngắn bắt đầu, tiếp nối chương trước đó. Thật vất vả mới mò được Qúy Duyệt Phong xém chết chìm trong nước đem ra ngoài, Tần Nhuế hốt hoảng đem nàng thả lên giường, dùng ngón tay ấn lên cái bụng nhỏ của nàng, liền thấy nước từ trong miệng nàng phun ra. Lần này lòng còn thấp thỏm của Tần Nhuế mới được thả lỏng, nàng sờ đầu nhỏ của Qúy Duyệt Phong nhẹ nhàng hôn em ấy một cái, nàng rất sợ chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ làm bị thương vật nhỏ này.
Qúy Duyệt Phong: Ngô, Nhuế Nhuế chị khi dễ em. (Qúy Duyệt Phong ai oán nhìn Tàn Nhuế, hai còn mắt ti hí tràn đầy ủy khuất)
Tần Nhuế: Xin lỗi, là chị vô tình quên mất chuyện em bị teo nhỏ lại, cho nên...
Qúy Duyệt Phong: Cho nên chị đánh em rớt xuống nước luôn.
Tần Nhuế: À, trên lý thuyết mà nói thì chính là như vậy.
Qúy Duyệt Phong: (nếu như có thể dùng hai từ để biểu thị thái độ của Qúy Duyệt Phong lúc này, chính là đầu đầy quạ đen bay quanh, mặt đầy hắc tuyến. Nàng quyết định không thèm để ý đến tên Tần Nhuế ngu ngốc này mà xoay người đi ngủ.)
Không lâu sau người giúp việc của Qúy gia liền đi lên gọi hai người xuống ăn cơm. Tần Nhuế cùng Qúy Duyệt Phong mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng quyết định để cho một mình Qúy Duyệt Phong ở lại trong phòng. Dù sao nàng bị teo nhỏ thành như vậy cũng sẽ bị những khác thấy thì sẽ hù dọa. Vì vậy Tần Nhuế đem một tấm vải bông nhỏ đắp lên người cho Qúy Duyệt Phong, dặn dò nàng phải ở trong phòng thật ngoan, sau đó liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Tần Nhuế, Qúy Duyệt Phong len lén sờ lên lệ chua cay trong lòng, tại sao nàng lại bị biến thành bộ dạng như vậy chứ? Chẳng lẽ muốn nàng cả đời phải nhỏ bé như một đứa con nít!? Nghĩ tới đây Qúy Duyệt Phong buồn bực lăn qua lăn lại trên giường, nhưng lại quên mất thân thể của mình. Sơ ý một cái lại lăn đến bên mép giường, rầm một tiếng rớt xuống đất.
Qúy Duyệt Phong: Fuck! Có lầm hay không! (thấy mình té từ trên giường xuống, Qúy Duyệt Phong nhất thời kêu gào ầm ĩ, lôi cái ga trải giường rớt xuống chỉ muốn trèo lên. Ai ngờ động tác chỉ mới làm được một nửa thì cửa phòng cạch một tiếng liền mở ra, Qúy Mục Nhiễm thẳng tắp xuất hiện ngay trước cửa, Qúy Duyệt Phong chỉ muốn đào một cái lỗ chui vào...)