Thiết Ngục Mê Tình

Chương 106

"Tiểu Nhuế, đang nhìn cái gì vậy?" Có lẽ là đang chú ý tới Tần Nhuế đang ngồi thất thần, Thư Uyển Hạm vỗ lên vai cô, mang vẻ lo lắng hỏi. "A, không có gì chẳng qua là lần đầu tiên mình nhìn thấy có một quầy rượu kì quái như vậy, cảm giác có chút mới lạ." Thu hồi tầm mắt khỏi người Qúy Duyệt Phong, Tần Nhuế đưa tay sửa lại một chút tóc mai để che đi nội tâm khẩn trương của mình. Chẳng qua chỉ là một động tác nhỏ lại khiến cho Thư Uyển Hạm hoài nghi. Cô nhìn theo hướng mà Tần Nhuế vừa ngó qua, liền thấy được cái người người mà trong lòng cô không ngừng mắng chửi trên dưới ngàn lần.

Tiểu Nhuế, cậu này giúp mình trông Phương Cầm một chút, mình đi rửa tay một cái." Thư Uyển Hạm nói với Tần Nhuế xong, liền đi đến sau khán đài. Tần Nhuế còn đang chuyên tâm ngây ngốc cũng không hề chú ý đến trong mắt cô đang ngập tràn lửa giận, chỉ ừ một tiếng cũng không nói thêm gì nữa, mà trong lòng chỉ đang suy nghĩ đến bộ dạng của Qúy Duyệt Phong lúc nãy.

Mặc dù đã rất lâu không nhìn thấy mặt, nhưng lại khiến cho tâm tình mỗi lần yên tĩnh lại, mặt mũi, vóc người, thậm chí là hương sữa thơm nhàn nhạt trên người Qúy Duyệt Phong, từng cái một đang dần tái hiện lại trong đầu cô. Rất lâu Tần Nhuế lại sản sinh ra một ý nghĩ là Qúy Duyệt Phong chưa hề từng rời đi, vẫn còn đang bên cạnh mình chính là một ảo giác.

Có thể mỗi khi tĩnh tâm lại, thì mới phát hiện hết thảy, chẳng qua cũng chỉ là ảo giác cũng không phải là giấc mơ của chính mình. Nhưng mà mỗi khi tỉnh lại, thì phát hiện tất cả mọi chuyện vừa rồi, chẳng qua cũng không thể gọi là mơ được mà chỉ là ảo giác của chính mình mà thôi. Mình giống như một kẻ lừa gạt, tự lừa gạt mình, tự lừa gạt người khác. Duy chỉ có hình bóng ẩn dấu bên trong, thì không hề biết nói láo, cũng sẽ không gạt người. Mỗi lần nó nhảy lên, giống như là quan tòa xét xử, cứ một lần rồi lại một lần tuyên cáo, chính mình cũng không muốn nhớ tới Qúy Duyệt Phong.

Nhưng hôm nay ngay tại quán rượu lại gặp được cô, nằm mơ Tần Nhuế cũng không dám nghĩ tới. Mặc dù đã từng vô số lần muốn hỏi một chút Qúy Duyệt Phong sau khi trở về Qúy gia thì có sống tốt không, cũng muốn biết đêm hôm đó thân thể còn lưu lại thương tích đã hồi phục như cũ chưa. Nhưng mỗi lần Tần Nhuế cầm di động trong tay, nhưng chỉ biết nhìn chằm chằm dãy số kia, nhưng vẫn như cũ không có dũng khí mà gọi đi.

Tình cảm của cô và Qúy Duyệt Phong là một nỗi sợ hãi hay chỉ là một trò cười. Nhưng đối phương cũng đã từng nói rõ với mình rồi, chẳng qua cô chỉ xem mình như một người để tiêu khiển gϊếŧ thời gian chỉ là một thế thân, bây giờ mình có tư cách gì mà qua đó hỏi em ấy có được hay không? Tiền của Qúy gia so với mình còn nhiều hơn, Qúy Mục Nhiễm còn ưu tú như vậy so với mình không hề giống nhau. Ngay cả Tần Nhuế cũng không biết, lý do vì sao Qúy Duyệt Phong lại chọn mình, mà không phải là Qúy Mục Nhiễm.

Trở lại Qúy gia, em ấy có thể lái xe xịn mà đi làm, chỉ cần nói một câu cũng có vô số người hầu hạ em ấy. Cũng giống như bây giờ, có rất nhiều cô gái đang vây quanh em ấy, mặc cho em ấy tùy ý chọn lựa. Mặc dù cũng không biết nếu Qúy Mục Nhiễm nhìn thấy Qúy Duyệt Phong như vậy thì sẽ cảm thấy như thế nào, nếu như là trước đây, nếu em ấy dám làm như vậy, cô tuyệt đối sẽ không cho phép.

Có lẽ, chỉ có chình mình mới ngờ nghệch như vậy, cho nên mới bị Qúy Duyệt Phong ghét bỏ đến như vậy. Cô căn bản bây giờ đến cả quyền lợi để hỏi Qúy Duyệt Phong cò hạnh phúc hay không cũng không còn. Bởi vì người ta, căn bản cũng không cần mình quan tâm.

"Phong tỷ, đã lâu rồi chị không tới chỗ này, người ta rất nhớ chị nha. Còn tưởng chị làm xong việc trong công ty sẽ đến đây ngay, vậy mà bây giờ mới nhớ đến người ta." Âm thanh của cô gái kia đầy kiều mỵ dị thường, nghe qua cũng không khiến cho người ta cảm thấy chút thoải mái nào, mà ngược lại cảm thấy chói tai. Một mùi nồng đậm nước hoa từ cổ đến thân thể, khiến cho cái mùi chỉ quanh quẩn trên mũi không tán ra được. Qúy Duyệt Phong cố nén xuống kích động muốn bỏ chạy, đưa tay đem cô gái đang tựa trên vai mình ôm vào trong ngực.

Cứ như vậy thân mật đυ.ng chạm, khiến cho cô lại nhớ đến người kia. Nhớ đến lúc mình hay ôm chị ấy, chị ấy sẽ có chút mắc cỡ mà mà đem mặt chôn chặt trong cổ mình. Bả vai của chị ấy cũng khá nhỏ hẹp, không giống như bờ vai rộng lớn trong ngực mình. Thân thể mềm nhũn ấy, mặc dù không hề tạo ra bộ dạng chim nhỏ nép người nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp dị thường. Mỗi lần thân thể mình lạnh như băng sẽ đem mình ủ ấm toàn thân, còn phảng phất mùi vị của chị ấy, cho dù là trời mùa đông cũng không thấy lạnh.

"Tần Nhuế..." Nhẹ nhàng nỉ non ra cái tên đã nghĩ đến trong lòng, Qúy Duyệt Phong lại uống ly rượu mà cô gái xa lạ kia đưa tới. Đồng thời phải chịu đựng để những cô gái kia dựa vào thân thể của mình, mặc cho họ tùy ý vuốt ve thân thể của mình. Những chuyện này đều là những chuyện mà mỗi ngày Qúy Duyệt Phong đều làm.

Cô biết mọi hành động của mình đều bị Qúy Mục Nhiễm theo dõi, cho nên mới cố ý làm như vậy. Cô muốn để cho bản thân uống rượu đến tê dại, đồng thời cũng muốn mượn rượu nói cho Qúy Mục Nhiễm biết chính mình cũng đang trụy lạc, chỉ là cô đã mất đi người mình yêu, cho nên muốn dùng thể xác để được sự an ủi tình thương của những cô gái khác, đối với Qúy gia cũng không có một chút uy hϊếp.

"Phong tỷ, tối nay chúng ta đến khách sạn có được không?" Lộ liễu mời mọc, trong lòng mang mong đợi cùng mừng rỡ. Qúy Duyệt Phong nheo mắt nhìn cô gái đang chôn mặt trước ngực mình, phấn trang điểm cũng đã che hết hơn nửa khuôn mặt, khiến cho người ta căn bản cũng không thể nhìn rõ tướng mạo. Cô biết người này cũng chỉ mong muốn có được tiền của mình. Mà cái mình cần bất quá cũng chỉ mượn cô ta để diễn tuồng mà thôi, chỉ muốn cho Qúy Mục Nhiễm xem.

"Được, chính là cô. Chỉ cần tối này phục vụ ta thật tốt, sau này cô sẽ không thiếu thứ gì."

"Cám ơn Phong tỷ!" Cô gái kia có chút kích động nói cám ơn, thậm chí ngay cả tay mình cũng không biết đang để chỗ nào, cô chỉ biết được mình vừa câu được một con cá lớn. Mặc dù chỉ là một cô gái, nhưng so với đàn ông thì vẫn khiến cho cô thích hơn. Dù sao cô gái này đẹp như vậy, lại còn có tiền.

"Đúng rồi, tên cô là gì?"

"Phong tỷ, kêu em là A Thanh."

"Ngô, A Tần? Tên rất hay."

Qúy Duyệt Phong nghe xong tên của cô gái kia liền cười với cô, mà cô gái kia cũng cười với cô một nụ cười cũng sán lạn như vậy. Một màn này, đều bị Thư Uyển Hạm đứng cách đó không xa đều thu vào trong tầm mắt. Cô nghiêng đầu cũng không muốn nhìn thấy một màn nôn mửa như vậy, đồng cũng đi tới chỗ hai người đó, chỉ như vậy đứng trước mặt các cô.

"Ha ha, đây là tiểu thư nào đây? A Tần, là đồng nghiệp của cô sao? Nhìn thấy cũng không giống nhau gì." Qúy Duyệt Phong ngẩng đầu nhìn Thư Uyển Hạm, cười hỏi người phụ nữ bên cạnh. Nếu như không phải do ánh đen quán rượu qua mờ, có lẽ cũng đã phát hiện năm tay cô dấu sau lưng cũng đã run lên. Qúy Duyệt Phong cũng không biết tại sao Thư Uyển Hạm lại có thể xuất hiện ở chỗ này, dựa vào tính cách của cô, tuyệt đối sẽ là người không bao giờ đến những quán rượu như vậy. Chẳng lẽ Tần Nhuế cũng ở đây?

Suy đoán như vậy khiến cho lòng Qúy Duyệt Phong cả kinh. Cô hốt hoảng tìm kiếm bóng người của Tần Nhuế, động tác cửa cô như vậy lại khiến cho Thư Uyển Hạm cảm thấy người này giống như có tật giật mình. "Đã lâu không thấy, Qúy tổng giám đốc bên người còn có nhiều chuyện như vậy quả nhiên lại quên tôi. Tôi không phải tiểu thư, càng không phải đến đây nịnh hót cô." Thư Uyển Hạm nhẹ giọng nói, giọng nói hòa hoãn, trong đó còn có ý giễu cợt.

"Cô có chuyện gì không?" Qúy Duyệt Phong cố làm ra vẻ nhịn không được mà hỏi, cô biết Thư Uyển Hạm không bao giờ ưa mình, nhất là sau chuyện này với Tần Nhuế, cô ấy hẳn là hận không đánh chết mình mới đúng. Dù sao, thì mình cũng đã làm chuyện quá đáng với Tần Nhuế. Cho dù là ai thì cũng không có người nào có thể đứng nhìn bạn mình mà nhẫn nhịn xem bạn mình bị khi dễ như vậy.

"Ha ha, hay cho câu có chuyện gì không. Qúy Duyệt Phong, đời này tôi hối hận nhất một chuyện đó là để cho cô cùng Tần Nhuế ở chung một chỗ. Từ lần đầu nhìn thấy cô, tôi cũng đã biết cô không phải dạng người tốt đẹp gì rồi, bây giờ chuyện này cũng chứng minh cô căn bản cũng không xứng với Tiểu Nhuế."

"Tôi không biết cô và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có biết là sau khi cô bỏ đi, Tần Nhuế đã thành cái bộ dạng gì không. Ngày hôm đó tôi đến nhà cậu ấy, thiếu chút nữa đã nhìn thấy cậu ấy chết chìm trong bồn tắm. Mà nước trong bồn tắm lạnh như nước đá mà cậu ấy cũng không phát hiện ra. Cũng chỉ có một tháng mà cả người cũng gầy đi một vòng."

"Ha ha... Ha ha ha..." Nghe qua mấy lời của Thư Uyển Hạm, bỗng nhiên Qúy Duyệt Phong bật cười thật to, thậm chí cả khóe mắt cũng chảy nước. Nhìn thấy cô ngồi cười cô gái ngồi bên cạnh cũng cười phụ họa. Trong lúc nhất thời cả đám liền cười thành một đám.

Nhưng mà tất cả đều là cười giả tạo, những cô gái kia cũng không hiểu mình cười cái gì. Nhưng Qúy Duyệt Phong cười chỉ để che dấu nỗi đau của chính mình. Từng câu từng chữ của Thư Uyển Hạm như một trái cầu sắt có đầy gai nhọn, tàn ác phá nát tâm can cô, từng chút từng chút mà lăn đi. Mỗi lần như vậy khiến cho Qúy Duyệt Phong cũng không thở nổi.

Đúng là từ lúc bắt đầu mình đã không xứng với Tần Nhuế, cũng không thể cho chị ấy hạnh phúc được. Lúc đó chính mình quá ngây thơ rồi. Cô cho là mình có thể trốn được Qúy Mục Nhiễm, có thể bên cạnh Tần Nhuế cùng chị ấy ở chung một chỗ. Cho nên mới đi chọc ghẹo Tần Nhuế, mới chủ động mở lòng cô gái ấy, sau đó là toàn tâm toàn ý mà yêu chị ấy.

Qúy Duyệt Phong hận sự vô dụng của mình, càng hận hơn chính mình phụ bạc Tần Nhuế, vốn dĩ phải đem lại hạnh phúc cho chị ấy nhưng lại hoàn toàn hủy hoại hết. Mỗi lần nhìn vào trong gương chính khuôn mặt của mình, Qúy Duyệt Phong chỉ hận không thể đem người trong đó hoàn toàn hủy diệt. Nếu như cô chư từng tồn tại, thì mọi chuyện cũng sẽ không phải phát sinh.

"Ha ha, tôi còn cho là bác sĩ Thư từ xa xôi đến đây tìm tôi là để nói chuyện gì quan trọng, thì ra là vì chuyện tôi đi chơi gái mà thấy bất bình dùm. Cô thích chị ấy như vậy, thì cô cứ ở bên cạnh chị ấy đi không phải tốt hơn sao. Dù sao, bác sĩ Thư vĩ đại như vậy, chắc là không phải muốn để ý đến thứ đồ phế thải tôi đã chơi qua đó chứ."

"Qúy Duyệt Phong! Cô là đồ khốn kiếp!"

Chất lỏng lạnh như băng hòa cùng những viên đá nhỏ liền ập vào mặt. Nụ cười của Qúy Duyệt Phong cũng trở nên cứng ngắc, nhìn thấy Tần Nhuế chậm rãi đang đi đến chỗ của mình, một câu cũng không thể nói được. Đã quá lâu cô không được nhìn chị ấy ở một khoảng cách gần như vậy, cho dù là trước nhìn thấy chị ấy vừa ra khỏi cổng ngục giam, cũng chỉ kinh hãi liếc một cái. Nhưng bây giờ lại chân chính nhìn thấy được Tần Nhuế.

Cô đứng trước bàn ngưng mắt nhìn xuống mình. Đèn nê ông trong quán rượu chiếu xuống đủ màu sắc làm sáng lên đôi mắt đen láy của cô. Trong đó có xem thường hòa cùng xa lạ. Giống như chính mình trong mắt chị ấy chỉ là một con ruồi bẩn thỉu không đáng xem. Qúy Duyệt Phong cũng không biết vừa rồi mình nói Tần Nhuế đã nghe được bao nhiêu. Nhưng cho dù như thế nào thì chính mình lại lần nữa xát muối lên trái tim của chị ấy. Khiến cho Tần Nhuế cũng hoàn toàn thất vọng.

"Tiểu Nhuế, thật xin lỗi, mình..."

"Uyển Hạm, không sao hết." Tần Nhuế vỗ vai Thư Uyển Hạm một cái, sau đó để cho Phương Cầm dắt cô đi. Mà chính cô cũng đi đến chỗ của Qúy Duyệt Phong tóm lấy cổ áo của đối phương.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần Nhuế chỉ như vậy mà ngắm nhìn Qúy Duyệt Phong. Mái tóc đen cũng đã bị rượu làm ướt, nhỏ thành từng giọt đi xuống ngọn tóc. Khuôn mặt trong bóng tối so với lần trước gặp lại cũng đã tiều tụy hơn rất nhiều. Trên người chỉ mặc mỗi một cái áo phông để lộ hai khỏa ngực cùng quần cụt màu đỏ, làm lộ ra bả vai trắng nõn. Nhìn những khớp xương nhô ra giống như là chỉ có một lớp da bao bọc lấy xương cũng khiến cho Tần Nhuế không chút đành lòng.

Bị người trước mắt như vậy nhìn chằm chằm, trong lòng Qúy Duyệt Phong trừ ấm áp chính là an tâm. Cô rất muốn được giống như trước kia để cho Tần Nhuế ôm mình để mình nằm trên vai chị ấy mà nũng nịu. Sau đó chị ấy sẽ cười và sờ lên đầu cùng mặt mình, nói với mình đừng làm rộn. Nếu như có thể, Qúy Duyệt Phong hy vọng thời gian có thể đi qua chậm một chút. Cô tham lam. tham lam để có được nhiều thời gian hơn để mình cùng Tần Nhuế bên cạnh nhau cho dù chỉ là chốc lát. Cho dù là nhiều hơn một giây, nhưng cũng là một ân huệ cực lớn đối với cô.

"Tần..." Đôi môi hé mở, Qúy Duyệt Phong muốn gọi tên Tần Nhuế. Nhưng mà chỉ mới nói được một chữ, đã nghe được một cái tát vang dội trên mặt. Lực đạo rất mạnh khiến cho cô ngã ngồi trên ghế sofa, lỗ tai cũng phát ra một tiếng ong lớn, cơ hồ cũng không nghe được âm thanh gì. Qúy Duyệt Phong cắn chặt răng, nhịn xuống không dám khóc một lần nữa bò dậy. Cô cũng không dám đưa tay sờ lên vết đánh nóng bỏng trên mặt, chẳng qua cũng chỉ giống như lúc nãy ngồi dậy ngắm nhìn Tần Nhuế.

"Qúy tiểu thư, là do tôi có chút xúc động. Cái tát này, không phải là vì tôi, mà là vì bạn của tôi. Cô muốn làm nhục tôi như thế nào tôi cũng chấp nhận. Nhưng tuyệt đối tôi không cho phép cô cùng những người này gọi là bạn, đến đây làm nhục Uyển Hạm, hy vọng cô có thể hiểu. Nếu như cô muốn truy cứu pháp luật hoặc đòi bồi thường tiền thuốc, có thể đến tìm tôi."

Tần Nhuế nói xong, liền kéo Thư Uyển Hạm xoay người đi khỏi quán rượu. Các cô vừa đi được vài bước, đã thấy một đám người mặc tây trang màu đen vây quanh cản đường. Rất hiển nhiên những người này đều là thủ hạ của Qúy Duyệt Phong.

"Để cho họ đi." Qúy Duyệt Phong ngồi trên ghế sofa đột nhiên mở miệng, nhe được những lời này của cô đám thủ hạ cò chút do dự.

"Nhị tiểu thư..."

"Để cho họ đi!" Thấy lời nói của mình không có chút tác dụng nào, Qúy Duyệt Phong lại hét lên. Những người đó thấy cô nổi giận, cũng không dám ngăn cản nữa. Đang lúc mọi người hạ mắt nhìn xuống lần nữa, thì mọi thứ cũng chỉ đứng yên tại chỗ đó.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Tần Nhuế càng lúc càng xa dần, Qúy Duyệt Phong lại nhìn thấy Hoắc Vũ đang đưa tay với Tần Nhuế. Mà đối phương cũng không hề phản kháng mặc cho hắn dắt đi.

https://youtu.be/9Xd_NjYlOsI

"Ha ha..." Qúy Duyệt Phong bưng rượu trên bàn uống cạn, cô càng hy vọng có thể đem tất cả mọi khổ sở này nuốt vào trong dạ dày. Tối nay bàn tay Tần Nhuế đã đánh mình so với trước còn đau hơn. Vốn dĩ trước kai Tần Nhuế đánh mình là vì quan tâm, là đối với mình mà yêu thương. Nhưng lúc này Tần Nhuế đánh cô, là vì Thư Uyển Hạm mà đánh cô. Không sai, là cô đáng đánh. Nhưng mà đau quá.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ..., nghỉ ngơi cả ngày hôm qua, Hiểu Bạo lại đổi mới. Chương này gồm 4.000 chữ, có phải nhiều quá không. Chương này tui lại ngược Phong Phong, ngược lun Nhuế Nhuế. Nhưng mà mọi người có thấy Nhuế Nhuế xác thực thăng cấp chứ. Nhìn nàng híp mắt khinh thường, không cần tới một giây đọc suy nghĩ đối phương, trực tiếp giơ tay tát một bạt tai. Nhất là câu cuối trong đoạn cuối cùng, tiền thuốc các loại ấy. Khụ khụ, có phải Tiểu Nhuế Nhu đang ám chỉ, để cho Phong Phong đến tìm nàng chứ? Vì vậy, thân là mẹ ruột của Nhuế Nhuế nói nè, ngươi đúng là một đứa trẻ xấu nha, học toàn cái xấu, lại còn dùng cách này để mời quân vào hủ. Qủa nhiên là người thừa kế chân truyền có cha ruột thuộc tính S. ( ← nơi này, bởi vì tui đã là mẹ ruột, cho nên chỉ có thể để cho S tỷ tỷ ngây ngô làm cha ruột, cùng với thuộc tính công không liên quan!)

Sau đó lại muốn nói thêm, Phong Phong là đứa trẻ khổ sở lại còn bị đánh, hơn nữa còn bị đánh lên mặt. Nếu mọi người xem mấy chương trước sẽ thấy sức mạnh trên tay cũng khác nhau. Một tát này, đối với nàng cũng không còn tồn tại bất kỳ tình cảm nào, chẳng qua là giúp Thư Uyển Hạm hả giận (mặc dù Nhuế Nhuế cũng có đau lòng rồi) cho nên, Phong Phong không khóc, mẹ ruột tới an ủi ngươi. Dù sao cũng là người đứng đầu bảng xếp hạng, thì phải chịu đựng ngược ngược một chút chứ. Đúng không?

Phần tiếp theo nói đến chính là chút ngoại truyện bên dưới chính văn, sẽ có một ít, rất mong mọi người đọc truyện ngắn này. Dưới này tui chỉ viết một chút mà thui. Mặc dù cái đó theo tiểu chuẩn sẽ không bị khóa, nhưng để tránh vạn nhất, tui hy vọng mọi người sẵn lúc 8:00. Nếu không bị khóa, thì lưu vào hộp thư thoại. (nhưng thiệt lòng tui thấy chương sau cũng không có gì.) vì vậy, truyện ngắn này mọi người cứ phát huy trí tưởng tượng đoán xem chương tới rốt cuộc là Phong Phong theo dõi Nhuế Nhuế đẩy mạnh thể loại ngược lại bị ngược ra sao nha? Hay là mấy thứ cẩu huyết khác? Mọi người hãy dùng hết khả năng mà tưởng tượng đi nha!

Ps: Dắt tay nhỏ của Nhiễm tỷ tỷ, cùng nhau giơ cao cái bảng cầu nhắn lại.

Hiểu Bạo: Uy, Tiểu Nhiễm Nhiễm, mau tới giúp mẹ ruột cầu nhắn lại đi, a uy! Ngươi còn đứng ngu người bên đó làm gì! Cẩn thận ta trở về đánh mông Tiểu Lê nhà ngươi bây giờ!

Nhiễm tỷ tỷ: (yên lặng nhìn người nào đó một cái, móc cây Hắc Phong lau đi lau lại)

Hiểu Bạo: Ô ô ~ quá đáng ghét! Ngươi là đứa trẻ chết tiệt dám uy hϊếp mẹ ruột ta! Chờ tới ngày ngươi làm thụ, ta sẽ cho ngươi biết tay!

Nhiễm tỷ tỷ: (tốc độ chậm rãi bước tới, dùng hai tròng mắt màu nâu sâu thẳm nhìn chăm chú vào Hiểu Bạo) nếu như ngươi dám, Tấn Giang cũng sẽ không có Hiểu Bạo ngươi nữa.

Hiểu Bạo: Đỉnh nắp nồi, đồng thời không quên đi cầu nhắn lại.