Editor: Hoang Kỳ (Tiểu Jin)
Có người từng nói thời gian chính là liều thuốc tốt nhất trên đời, cho dù là vết thương nặng đến đâu đều được nó chữa khỏi, cuối cùng chỉ còn lại vết sẹo của dấu tích mà thôi.
Ngồi trong phòng họp, Tần Nhuế đang lật xem một phần tài liệu báo cáo của các tầng lầu ngục giam, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ cũng chưa từng nói một câu nào. Trong phòng rộng lớn cũng trở nên an tĩnh dị thường, thậm chí ngay cả ai mở to miệng ngáp hay tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Mỗi một người đều cúi đầu muốn dí xuống đất, tỉnh thoảng cũng ngước lên nhìn về phía Tần Nhuế, sau đó lại lập tức thu hồi lại.
Một tháng trước, Tần Nhuế giống như là một người cuồng công việc cuối cùng cũng ngã quỵ. Ngày đó phát hiện cô té xỉu trong phòng làm việc có người đã đi đến phòng công tác cảnh vệ báo cáo, cô vừa vừa đi vào, đã nhìn thấy Tần Nhuế nằm trên đất. Gương mặt cũng đã tái nhợt không giống như người sống, hai bên má đầy thịt cũng đã lõm sâu xuống, vành mắt đen như là trang điểm màu khói vậy, nhìn thấy khiến cho người ta không cầm lòng được mà đau xót.
Mấy người chạy tới liền đỡ Tần Nhuế đến phòng cấp cứu, không lâu sau, cũng đã thấy Thư Uyển Hạm đẩy giường có Tần Nhuế đang trên đó đi ra. Nhưng mà gương mặt bác sĩ Thư luôn đối với mọi người ôn nhu dịu dàng lúc này lại mang gương mặt lạnh lùng, hai tròng mắt cũng đã ngấn nước cũng tức giận.
Mặc dù nơi này là ngục giam, nhưng cũng là nơi có nữ nhân, thì cũng sẽ có bát quái, mà cũng lại là nơi có nhiều nữ nhâ nhất. Nơi này cũng không ít đều biết, Tần Nhuế cùng Thư Uyển Hạm đều à bạn tốt cùng nhau lớn lên. Lúc đó khi chỉ mới là ngục trương của một lầu liền thăng cấp làm tổng ngục trưởng tất cả các lầu, chuyện đầu tiên cô đã làm đó chính là đưa Thư Uyển Hạm đến nơi này làm bác sĩ chính.
Mặc dù chỉ là bạn tốt thì cũng không có gì, nhưng mà hai người này lại có quan hệ mập mờ không thể hiểu rõ. Tỷ như một Thư Uyển Hạm luôn ôn nhu dịu dàng lại ở trước mặt Tần Nhuế nổi giận, mà cái đó cũng không thể hận bằng một năm có 365 ngày thì Tần Nhuế vẫn duy trì một cái biểu tình, cũng chỉ khi đối mặt với Thư Uyển Hạm mới có thể bộc lộ ra hỉ nộ ái ố của chính mình.
Cộng thêm hai người cũng đã 27 tuổi đã "Lớn tuổi" mà con chưa kết hơn, cho đến bây giờ đến cả một người bạn trai cũng chưa có, khó tránh khỏi khiến nhiều người đoán mò. Dù sao thì trong thời hiện đại này, thích hạng người nào cũng đều có, yêu nhau cùng phái, cũng không phải là chưa thấy qua. Mặt lạnh ngục trưởng công cùng với ôn nhu ngục y thụ một cp như vậy nghe cũng không tệ.
"Bác sĩ Thư? Tần ngục trưởng làm sao lại té xỉu vậy?" Lúc này lại có vài người không nhìn sắc mặt mà lại tò mò đi lên hỏi. Trong nháy mắt mọi người lại thấy gương mặt của Thư Uyển Hạm trở nên thúi hơn, thậm chí còn có khuynh hướng muốn bùng nổ. "Chuyện gì? Cô ta không biết yêu quý thân thể mình! cho dù có chuyện gì thì cô ta tự chịu!"
Nghe những lời của Thư Uyển Hạm những người kia còn đang tưởng tượng đến cái màn bách hợp mập mờ của hai người trong nháy mắt tinh thần cũng tỉnh táo lại. Cái này chính là hận chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, không được tự nhiên giọng nói mang chút đau lòng nhưng lại kết quả lại sao nháo thành như vậy? Thân là người trong cuộc Thư Uyển Hạm cũng không hề nhận ra được ý nghĩ trong lòng của nhưng người này, động tác của cô nhẹ nhàng thay Tần Nhuế đắp lại chăn, xoay người, đã nhìn thấy mấy người kia cùng với các ngục trưởng của các lầu đang ngốc lăng nhìn mình.
"Ách ... Thật ra thì , Tần ngục trưởng chẳng qua là làm việc quá độ nên mới bị té xỉu, mọi người mau về làm công việc của mình trước đi, khi nào cô ấy tỉnh tôi sẽ nói lại cho mọi người biết."
"Ừ, vậy chúng tôi đi trước đây bác sĩ Thư." Nghe Thư Uyển Hạm nói xong, bon họ cũng đi ra ngoài. Dù sao lúc này làm kỳ đà cản mũi cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Mới nhìn một cái là biết hai người vừa có hiểu lầm gì rồi, đang làm loạn cho nên không được tự nhiên, ít ra cũng phải cho hai người họ có thêm thời gian bên nhau đúng không?
Vì vậy, để thỏa mãn ý da^ʍ của mình phó ngục trưởng cùng đám cảnh vệ liền trở về cương vị của mình. Các nàng cũng chỉ bát quái quan tâm mỗi gian tình, còn những thứ khác đều là phù vân!
Không được mấy ngày, thân thể vừa khỏe lại Tần Nhuế lại tiếp tục vùi đầu vào công việc. Nhưng mà người sáng suốt cũng nhận thấy, sau một trận bệnh nặng Tần Nhuế cũng đã thay đổi rất nhiều. Không giống như một người chỉ biết cuồng công việc như trước, bây giờ Tần Nhuế cũng chỉ như một người bình thường hết việc tan làm, đi làm cũng bình thường, nhưng mà đối đãi với tù nhân cũng trở nên nghiêm khác rất nhiều. Cũng có vài quy định cũ đều bị cô thay đổi, thậm chí ngay cả tù nhân lén hút thuốc trong phòng cũng sẽ bị phạt theo quy định.
Ngày hôm đó, có một ngục trưởng đi kiểm tra tầng lầu của mình không đúng giờ, liền bị Tần Nhuế gọi đến dạy dỗ cũng gần 30 phút. Chờ đến lúc cô bước ra thì sắc mặt đỏ hồng bình thường cũng đã biến thành tờ giấy trắng. Mấy người nhiều chuyện xúm lại hỏi cô Tần Nhuế đã nói cái gì, kết quả người nọ lại nói căn bản thì Tần Nhuế cũng không có nói gì, chỉ cũng cô ấy ngây ngô ngồi trong phòng ngắm cảnh, cho đến khi không chịu nổi được nữa.
Nghe người kia nói xong, lúc đó còn có nhiều người không tin. Nhưng mà một thời gian mấy ngày sau đó, mọi người trong đệ nhất nữ tử ngục giam cũng đều biết được Tần Nhuế đã hoàn toàn thay đổi. Ngục trưởng mặt lạnh trong truyền thuyết rốt cục cũng trở thành danh phó kỳ thực. Thậm chí lúc đối mặt với Thư Uyển Hạm, cũng không có quá nhiều biểu tình.
Có người đoán mò chắc hẳn Tần Nhuế đã xảy ra chuyện gì hoặc là làm nháo cái gì rồi chia tay bạn trai, cũng có người đoán là quan hệ của cô cùng Thư Uyển Hạm không bình thường bị gia đình hai bên phát hiện. Thậm chí còn cho là Tần Nhuế tới kỳ mãn kinh trước thời hạn. Tóm lại, trong ngục giam mỗi người đều có một cách nói rối reng. Mà Tần Nhuế vẫn như vậy luôn tuân thủ thời gian đi làm, trừ việc phải đàm luận công tác, căn bản cũng sẽ không có một câu nói nhảm.
"Các người nghĩ nói tôi nhiều như vậy?" Nhìn mọi người không ai dám nói câu nào, Tần Nhuế hỏi nhỏ. Chẳng qua là một câu nói đơn giản, lại khiến cho ngục trửng các lầu phải đỏ mặt. "Các người cũng biết rõ, mỗi tháng nhà nước phát tiền lương cho các người, cũng không phải là để cho các người mỗi ngày ở đây sống một cách không có lý tưởng gì."
"Mới đầu năm nay, thái độ làm việc của các người lại trở nên làm biếng như vậy, kết quả còn muốn làm việc nữa hay không? Chỗ này chính là đệ nhất nữ tử ngục giam, nó mang cái tên đệ nhát mọt ngày, thì các người cũng phải biết dùng đến quy tắc đầu tiên mà tự nhắc nhở chính mình. Tôi xem qua báo cáo của các người từ ngày 24 đến ngày 32 của tháng này cũng đã có rất nhiều người tụ tập thành đám gây sự. Các người đều là cảnh vệ cùng ngục trưởng của các lầu, có làm việc thật sự chăm chỉ không vậy?"
Tần Nhuế nói không nhanh mà cũng không chậm, cũng như ngày thường không có chút gì sai lệch. Thói quen của cô vẫn luôn là như vậy. Sẽ không có ồn ào lớn tiếng mặt đến mang tai mà tức giận để diễn tả sự khó chịu của mình, chẳng qua mấy câu vừa nói ra nhưng là đem băng phong tỏa thân thể người ta lại, còn từng chữ như là đâm xuyên người khiến cho ca người cũng lạnh như băng.
"Tại sao không nói lời nào, các người định giữ im lặng cho đến hết cuộc họp luôn sao?" Tần Nhuế lật xem tài liệu cũn không ngẩng đầu lên nhìn. Cô đem mái tóc dai buối lên sau đầu, vì nghiêng đầu mà để lộ ra cái cằm nhọn dài trên cổ cũng không có bất kỳ trang sức nào. Góc cạnh rõ ràng không chút biểu tình khiến cho gương mặt cô càng trở nên nghiêm túc, mặc dù tầm mắt của cô cũng không hề rơi trên người nào, nhưng cũng không có ai dám làm loạn gì.
"Được, nếu các người không muốn nói gì. Vậy hôm nay dừng lại ở đây, lần sau sẽ họp tiếp. Nếu như có người muốn nói chuyện với tôi, có thể đến phòng làm việc tìm tôi. Tháng sau nếu như đám người đó còn tụ tập gây chuyện nhiều hơn so với tháng này, tôi nghĩ mọi chuyện cũng sẽ không thể kết thúc đơn giản giống như lần này nữa. Nên nhớ các người còn là những ngục trưởng của các lâu, còn là những cảnh vệ ở đây. Không phải là những thứ không có tự do kia, cũng không được theo đuổi tù nhân."
Tần Nhuế nói xong, cầm văn kiện trên bàn đi ra ngoài trước, lưu lại một cái bóng lưng cao gây cho mọi người.
Đi ngang qua hành lang trống rỗng trở về phòng làm việc của mình, khuôn mặt vừa mới tràn đầu nghiêm túc trong chốc lát lại biến thành bộ dạng khác. Tần Nhuế mệt mỏi ngồi trren sòa tự mát xa đầu mình. Tối hôm qua, gần ba giờ sáng cô mới uống thuốc ngủ để đi ngủ. Cho dù Thư Uyển Hạm đã nói mấy thứ thuốc kia đều là những thứ có hại cho thân thể, nhưng so với mỗi đêm đều không có cách nào ngủ yên, Tần Nhuế thà rằng uống thêm ba phần thuốc độc kia.
Dù sao không ngủ được thì sẽ lại suy nghĩ bậy bạ. Nghĩ đến người kia, nghĩ đến những lúc ở bên cạnh em ấy. Cho dù sau đêm đó Qúy Duyệt Phong giống như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy từ lúc bên cạnh mình cũng đã hoàn toàn biến mất cho đến nay. Nhưng Tần Nhuế biết, lúc này em ấy sống rất tốt. Trở thành tổng giám đốc của Qúy thị, có tự do, có tài sản, còn chân chính có được người mà mình yêu sâu đậm bên cạnh, thì còn có cái gì mà nuối tiếc chứ?
Có lẽ cũng chỉ có chính mình là không thể bỏ được đoạn ký ức đó, cho dù bề ngoài luôn giả vờ như là không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tần Nhuế không thể không thừa nhận, sự thật là cô không thể quên được Qúy Duyệt Phong. Buổi sáng nagỳ hốm đó ngồi dậy, đã thấy chính mình nằm ở trên giường, trong nháy mắt cô cũng thất thần, thậm chí còn cho là tất cả chỉ đều là giấc mơ của mình.
Nhưng khi cô vừa bước xuống giường, đã nhìn thấy vết máu nhuộm đỏ tấm thảm kia . Tần Nhuế biết tất cả đều là thật. Qúy Duyệt Phong không yêu là thật, Qúy Duyệt Phong rời bỏ mình cũng là thật. Bắt đầu từ hôm nay người đó cũng sẽ tách ra khỏi cuộc sống của mình vĩnh viễn cũng không còn chút quan hệ gì.
Như vậy, hẳn là tốt nhất.
Tần Nhuế cũng đã tự quyết vực dậy chính mình, cô luôn để chính mình phải cầu toàn và hoàn mỹ, muốn để chính mình thành công luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ. Cô bậy giờ trong mắt người khác, so với trước đây ngoài nghiêm túc vô tình, cũng chỉ còn quan tâm đến công việc của ngục ở trong ngục. Cô vẫn luôn âm thầm lén đem những bộ quần áo Qúy Duyệt Phong còn để lại đưa đến phòng ngủ, đặt trong tủ quần áo một cách chỉnh tề. Mỗi đêm cô thường ôm điện thoại di động chìm vào giấc ngủ, phía trên vẫn hiện lên tấm hình mà cô cùng Qúy Duyệt Phong chụp chung.
Rõ ràng người kia đã nói lời chia tay, thậm chí không chút thương tiếc làm cho mình thương tích đầy mình. Nhưng mà cô cũng không thể đem hình bóng em ấy từ trong trí nhớ, từ trong tâm này mà xóa sạch được. Tự khiến mình uất ức như vậy, Tần Nhuế cũng không hy vọng bất kỳ người nào nhìn thấy. Vì vậy, cô cũng chỉ có thể đem hình của em ấy mà dấu vào một góc, mặc cho tự sinh tự diệt cũng không muốn để ý đến nữa.
Kinh sợ khi chín mình lại một lần nữa nhớ đến Qúy Duyệt Phong, Tần Nhuế tức giận lắc đầu, muốn đem những thứ nhớ nhung này ném ra ngoài tâm trí. Lúc này điện thoại trong túi lại đột nhiên rung lên. Thậm chí đến cả chữ hiển thị trên màn hình cũng không hề nhìn mà trực tiếp nhấn nút trả lời. Ngay sau đó trong điện thoại di động truyền đến một giọng nam, khiến cho cô nhíu chặt mày.
"Tiểu Nhuế, là tôi, hôm nay em có rảnh không? Tôi vừa phá được một án lớn, muốn mời em ăn cơm."
"Hoắc Vũ..."" Tần Nhuế có chút vô lực thở dài nói, cũng đã hơn mười ngày trước, Hoắc Vũ cũng không hề liên lạc giờ lại gọi điện cho mình mời cơm. Tần Nhuế cũng biết rõ tâm tư của hắn trước đó, lặc dù tự mình cũng đã cự tuyệt sự theo đuổi trước đó của hắn. Có lẽ là cũng quan hệ của hai nhà, coi như không thể làm được ban bè, nam nữ, nhưng cũng không thể làm căng quan hệ này lên được.
Vì vậy, Tần Nhuế cũng miễn cường đáp ứng lời mời lần đó. Nhưng mà thế sự, có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba. Khi Hoắc Vũ không ngừng lấy đủ mọi cớ để mời mình ăn cơm, Tần Nhuế rốt cuộc cũng khong nhịn được mở miệng hỏi hắn thật ra muốn làm gì. Đúng như dự đoán trong lòng, người đàn ông này cho đến này cũng không chịu buông tha mình. Mà hôm nay lại còn trực tiếp theo đuổi mình.
Mấy tháng không nhìn thấy, da của Hoắc Vũ so với trước đó cũng đã đen hơn, cả người cũng không ít tự tin hơn, cũng bớt đi sự khẩn trương khi đối mặt với mình. Nhưng mà cho dù có thay đổi tành như vậy cũng không thể khiến cho Tần Nhuế sinh ra hảo cảm với hắn được, ngược lại còn có chút ít bài xích. Bởi vì cô cũng cảm giác được, ánh mắt nguòi này cũng không còn đơn thuần như lúc trước. Thậm chí sẽ thường xuyên còn để lộ ra nhiều du͙© vọиɠ không hề che phủ được, chuyện này cũng khiến cho Tần Nhuế dị thường khốn khổ, đồng thời lại cảm thấy có mấy phần buồn nôn.
"Xin lỗi, hôm nay tôi..."
"Tiểu Nhuế, chẳng qua cũng chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, đừng có từ chối tôi có được không?" Mấy ngày trước thiếu chút nữa thì tôi đã chết trong lúc làm việc rồi. Lúc đó người đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là em. Cho nên, vô luận như thế nào, hôm nay tôi cũng muốn gặp em."" Nói cũng đã đến nước này, Tần Nhuế cũng không còn lời để mở miệng cự tuyệt nữa, không thể làm gì hơn chính là hết sức không tình nguyện mà đáp ứng. Nhìn đồng hồ cũng đã là 4:50, cô biết đúng 5:00 Hắc Vũ sẽ đến đón mình, đơn giản dọn dẹp một chút, cầm túi của mình rời đi.
Có lẽ, cô nên tìm một tình yêu mới, để giúp mình quên đi Qúy Duyệt Phong.
Có thể là người nào đó, cũng không nên là Hoắc Vũ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người tối vui vẻ nha, ngày thứ hai không đẹp lại đến, tui lại phải bắt đầu đi học, thật sự là có nên uốn nắn. Như vậy sau khi thăng cấp Nhuế Nhuế tái xuất giang hồ, mặc dù sau khi thăng cấp nàng trở nên cường hãn nhưng cũng không có thể hiện ra, nhưng đến khi gặp lại Phong Phong, thì cảm xúc cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Không biết mọi người có mong đợi hai người ngượng ngịu mà gặp nhau, tình cảm kia nhất định vẫn còn một tia lửa. Tóm lại, ngày đó cũng không còn cách xa nữa. Còn nữa đã có rất nhiều người hỏi, đại ngược thứ hai là gì, là ngược tâm hay ngược thân? Tui cũng nói rồi trong đại ngược thứ nhất thì cũng đã ngược tâm nhiều hơn ngược thân, vậy thì đại ngược thứ hai sẽ là ngược thân nhiều hơn ngược tâm. Chẳng qua lần này tui cũng không thể bỏ được Phong Phong nhà tui, thân thể nhỏ bé của nàng, nếu như gặp phải chuyện gì, chỉ sợ là cũng không chịu nổi. Vì vậy, xin mọi người tha thứ cho tui phải đem ma trảo hướng về phía Tần Nhuế. (chỉa vào nắp nồi chạy trốn)
Như vậy trải qua sự tắm rửa sạch sẽ của chương trước, tui phát hiện có nhiều người theo phe Lê tỷ tỷ đảng, điểm này khiến tui rất vui vẻ và cũng yên tâm. Thật ra thì tính tình của Lê tỷ tỷ vẫn rất manh, tương tử ngự tỷ rất manh nhất. Cũng không còn nhiều chương nữa Nhiễm tỷ tỷ sẽ phát hiện được cái tốt của Lê tỷ tỷ. Tình cảm của nàng bây giờ đối với Lê Á Lôi chính là để ý và thích cất giấu, vẫn chưa tới mức yêu sâu đậm. Giống như Nhiễm tỷ tỷ là một tên đầu gỗ, tình cảm cũng chịu đựng, các người không nên hy vọng nàng có thể sớm thông não được hay không? vì vậy cách mạng chưa thành công, các cô nương cần cố gắng! Phốc... Lại thêm một câu, Hoắc Vũ chính là con chốt đốt nhà đỡ đạn, câu nói sau cùng trên chương, là tui cố ý thêm, ha ha, Nhuế Nhuế thật là xấu.
Được rồi, hôm nay tui nói nhiều như vậy, mong mọi người mau tới nhắn lại.
Khách quan ~ , thưởng cho ta cái nhắn lại đi ~ (Quơ múa khăn tay màu xanh lá cây ing...)
Trời ạ! Chiếu cố vết mực, lại quên mất chuyện quan trọng. Có hai người xin văn mà gửi lộn thùng thư, nên tui không có cách nào gửi bài cho hai người. Làm ơn dừng chân ngựa lại, nếu hai vị còn muốn đọc thì mau nhắn lại vào hộp thư nha. Nếu không thấy được thịt thịt đừng khóc nga.