Thiết Ngục Mê Tình

Chương 101

Hình xăm sau lưng qua nghỉ ngơi mấy ngày thì cũng đã không còn đau nữa. Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Duyệt Phong đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, thừa lúc Quý Mục Nhiễm và Lê Á Lôi còn chưa có sức mà tỉnh dậy, lái xe của mình ra ngoài. Không ngoài dự đoán, sau khi xe của cô vừa ra khỏi cửa, thì lập tức có hai chiếc xe bình thường bám theo.

Bất luận là trên xa lộ, hay là những khúc đường quanh co khúc khuỷu nhỏ hẹp, bọn vẫn luôn duy trì khoảng cách giữ các xe không nhanh không chậm đi theo mình. Quý Duyệt Phong cũng biết những người này đều là thủ hạ của Quý Mục Nhiễm phái đến canh chừng mình. Trong một tháng vừa qua, cho dù là lúc mình không có ở trong Quý gia, vô luận là đi đến nơi nào, bọn họ cũng sẽ theo sát mình, đem toàn bộ hành tung của mình báo lại cho Quý Mục Nhiễm.

Quý Duyệt Phong rất ghét loại cảm giác này, cô giống như một con chim bị Quý Mục Nhiễm nuôi nhốt. Mặc dù chị ấy đã xây dựng lên một cái l*иg sang trọng hoa mỹ, cũng cho cô có quyền bay lượn, nhưng thủy chung cũng không hề cho cô toàn bộ tự do. Vậy thì so với hai năm trước kia thì cũng có gì khác nhau đâu chứ? Giống nhau đều là bù nhìn! Luôn bị người khác chế trụ! Thậm chí mỗi ngày mấy bữa cơm, lúc nào đi vệ sinh, đều bị người khác biết hết.

""Khốn kiếp!"" Quý Duyệt Phong trong lòng mắng thầm, theo cầu vượt hối hả đi xuống, đột nhiên bẻ tay lái quẹo nhanh vào một con đường cái cong vòng đang có nhiều xe qua lại. Đó là con đường một chiều, không cho phép bất kỳ chiếc xe nào quẹo hoặc cua ngang, lúc này những chiếc xe bám đuôi phía sau cũng đã bị bỏ rơi, Quý Duyệt Phong cũng không thể không mạo hiểm để đi ngược chiều qua những xe chạy nhanh như bay này.

Cảnh sát giao thông cũng chỉ có thể ghi nhớ bảng số xe của Quý Duyệt Phong, lấy bộ đàm nói gì đó, sau đó lại có hai chiếc xe cảnh sát trực tiếp chạy tới áp sát hai bên tuyến đường một chiều. Nhìn mấy chiếc xe đang đuổi theo mình đã bị cảnh sát chặn lại, Quý Duyệt Phong nhìn bọn họ lộ ra nụ cười sáng lại, sau đó nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng phóng đi.

Thời gian làm việc ở đệ nhất nữ tử ngục giam bắt đầu từ 9:00 giờ sáng và kết thúc công việc vào lúc 5:00, mỗi buổi sáng cũng có thể nhìn thấy một ít nhân viên mặc cảnh phục hoặc nhân viên làm việc đi vào bên trong, giống như là những thành phần tri thức đi làm. Bên ngoài cửa ngục chiếc Bentley thể thao màu tối cũng đã dừng trước đó cả một buổi sáng, bởi vì lúc này kính xe cũng không hề mở ra, cho nên không có người nào có thể thấy được tình huống bên trong. mà lúc này, người bên trong xe cũng không hề đi xuống, cũng không có ý muốn rời đi.Cho dù là ai thì cũng biết được giá trị của chiếc xe này cũng không hề nhỏ, những người có thể lái nổi loại xe này, ở X thị cũng không tìm được bao nhiêu người, nhưng hôm nay lại dừng trước cửa ngục giam lâu như vậy. Cảnh vệ giữ cửa ngục cũng hoài nghi mà tiến lại gần chiếc xe kia, đang lúc hắn đi đến gần chiếc xe, chuẩn bị gõ cửa, thì kính xe màu đen từ bên ngoài nhìn vào không được đang từ từ chậm rãi hạ xuống.

Ngồi bên trong là một người ăn mặc có bề ngoài đầy tri thức. Mái tóc dài màu đen dài của cô còn đang tán loại hai bên vai, làm lộ ra khuôn mặt đầy tỉ mỉ tinh xảo. Một bộ âu phục được cắt xén ôm vừa người phối cùng áo sơ mi xanh bên trong, cũng không hề khiến cho cô mất đi mùi vị của nữ nhân, lại càng tỏ ra giàu mười phần kinh nghiệm.(ps: chắc là nó như thế này đây, mình cũng ko rõ nữa, nhưng mà ko tìm được bộ nào có phối áo sơ mi xanh hết, các mem ráng tưởng tượng nga ^^)

Cảnh vệ kia cũng là người a, cũng là một nam nhân, nhìn thấy một mỹ nhân xuất hiện như vậy cũng không biết phải làm sao. Nhìn thấy đối phương chỉ biết ngốc lăng nhìn mình, còn thiếu chút nữa là chưa dí sát mặt mà nhìn, khiến Qúy Duyệt Phong nhíu mày không vui, cũng khiến cho tên cảnh vệ cũng phải hồi thần. "Ách..Tiểu thư, không .... không biết có gì không ổn không. Ngài cũng đã đậu xe chỗ này hơn 4 tiếng rồi, xin hỏi ngài có cần trợ giúp gì không ạ?"

Cảnh vệ có chút giật mình lắp bắp nói, đồng thời không ngừng liếc mắt đến ngực của Qúy Duyệt Phong, ánh mắt háo sắc nhìn muốn mờ nhạt, khiến cho người ta chán ghét. "Tôi thấy chỗ này cũng không hề thuộc địa bàn quản lý của đệ nhất nữ tử ngục giam, tôi có đậu ở đây, 4 tiếng hay 8 tiếng cũng vì tôi thấy cao hứng, tôi tình nguyện." Qúy Duyệt Phong nói xong cũng không thèm để ý đến biểu tình của tên cảnh vệ X, liền để kính xe tự động đóng lại.

Cô đến đây cũng chỉ muốn nhìn thấy một người thôi. Cho dù là chờ cả một ngày một đêm không thể nhìn thấy chị ấy, cho dù cứ phải ở mỗi chỗ này để trông chờ, như vậy thôi cũng đã thấy an tâm lắm rồi.

Cuối cùng thì đã đến 5 giờ chiều, Qúy Duyệt Phong cũng không được như ý nguyện không thể nhìn thấy người mình muốn nhìn. Trong lúc thất vọng cô chuẩn bị để rời đi, lại nhìn thấy có một chiếc BMW lái qua cạnh xe của mình. Chiếc xe này cô cũng đã quá quen thuộc không thể quên được. Mà nhìn thoáng qua gò má kia, hình ảnh ấy cũng đã in sâu trong tâm trí của cô.Chỉ là một tháng không nhìn thấy được, nhưng người này cũng đã tiều tụy rất nhiều. Từng góc cạnh trên mặt cô nhìn thoáng qua cũng càng trở nên nghiêm túc lạnh lùng như băng. Qúy Duyệt Phong muốn đuổi theo, để có thể tỉ mỉ nhìn Tần Nhuế thêm một chút. Nhưng lúc này cô cũng không có dũng khí mà đạp ga. Có lẽ cô căn bản cũng còn quyền lợi gì để mà xuất hiện tại chỗ này. Dù sao thì tất cả thống khổ của đối phương đều do mình tạo thành.

Nếu như không phải là do cô đã đối xử với Tần Nhuế như vậy thì cô gái này cũng sẽ không thương tâm đến như vậy. Nếu không phải từ đầu chính cô đi trêu chọc Tần Nhuế, chị ấy cũng sẽ không vì yêu mình là sức khỏe cũng trở nên yếu kém như vậy. "Tần Nhuế... Tần Nhuế..." Qúy Duyệt Phong tựa đầu trên tay lái, cứ như vậy trong lòng cũng chỉ biết nỉ non một cái tên.

Cho dù mỗi lần nhớ đến cũng sẽ khiến cho lòng đau đến tan nát, nhưng vẫn không thể dừng lại cái hành động tự ngược mình được.

Tần Nhuế thật xin lỗi, đều do em không tốt, cũng chính em đã từng nói phải làm vợ của chị, bên chị cả đời, nhưng mọi thứ cũng đã qua vài tháng, chỉ như vậy chính em lại bỏ chị mà đi. Em nhất định sẽ trở nên cường đại hơn, đến ngày đó chân chính sẽ bảo vệ chị. Làm như vậy, cũng không phải chỉ là muốn cầu xin chị tha thứ, chỉ là để tuân thủ đủ các cam kết.

Em sẽ ở bên cạnh chị cả đời, cho dù chị không còn yêu em nữa, cho dù chị đã người mình yêu sâu đậm, cho dù là căn bản chị cũng không còn biết đến sự tồn tại của em, cũng giống như lúc này vậy. Rồi sẽ một lúc nào đó, chị sẽ cảm nhận được vẫn còn ai đó đang nhìn mình chăm chú. Không cần phải sợ hãi, cũng không cần phải khủng hoảng. Có lẽ người đó, chính là em.

Qúy Duyệt Phong lái xe trở lại Qúy gia, cũng đã là hơn 7 giờ tối. Cũng đã chuẩn bị đối phó những câu hỏi của Qúy Mục Nhiễm, cô chậm rãi đẩy cửa ra, nhưng lại nhìn thấy Dương Hân đang ngồi đối diện với Qúy Mục Nhiễm không biết là đang bàn bạc cái gì. Hai người ăn ý dừng lại ngay lúc mình vừa bước vào, còn Dương Hân cũng đứng lên đi đến phía mình chào hỏi.

Trong lúc nhất thời cả ba người cũng không biết nói gì, trong nháy mắt bầu không khí cũng trở nên lúng túng. Qúy Mục Nhiễm ngẩng đầu nhìn Qúy Duyệt Phong một chút rồi cũng trở về phòng của mình. Thái độ của cô như vậy cũng khiến cho những người phía sau có chút ít kinh ngạc. Cô còn tưởng rằng mình đánh lạc hướng hết những tên thủ hạ kia, thì nhất định Qúy Mục Nhiễm sẽ hỏi mình hôm nay đã đi đâu, nhưng ngược lại đối phương cũng không nói một câu mà đi lên lầu. Điều này không khỏi làm cho Qúy Duyệt Phong hoài nghi, có phải là Qúy Mục Nhiễm đã biết mình đi xem Tần Nhuế.

"Nhị tiểu thư, không có chuyện gì, tôi xin đi trước."

"Tôi đưa cô đi."

"Được."

Qúy Duyệt Phong cùng Dương Hân đi ra khỏi biệt thự Qúy gia, nhìn xung quanh đến sau lưng không thấy có bóng người theo dõi, mới đi vóng đến vườn hoa bên cạnh biệt thự Qúy gia. "Nói đi, chuyện gì." Qúy Duyệt Phong thấp giọng hỏi, cô cũng biết không có việc gì mà Dương Hân lại đến đây tìm mình, nếu tới vào lúc này, thì nhất định là có đại sự.

"Nhị tiểu thư, việc liên quan đến lần trước chị gặp sát thủ, đã có chút đầu mối. Căn cứ vào bức hình mà chị cung cấp cho thấy, đó chính là ký hiệu hình xăm của tổ chức bên Đức đã dùng trò ném đá dấu tay. Nghe nói, tổ chức Hắc Thủ này tác phong làm việc từ trước đến giờ đều vô cùng khiêm tốn. Thậm chí đến cả hội nghị tổ chức Hắc Thủ này, cũng chưa từng tham gia, dường như đến tột cùng cũng không ai biết được Boss của bọn họ là ai?"

"Cũng chỉ tra ra được bọn họ tồn tại dựa vào buôn bán vũ khí quân hỏa, đồng thời còn đang nghiên cứu để sản xuất thứ ma túy có độ tinh khiết cao đến 99%. Cho dù là thành viên của tổ chức Hắc Thủ này cũng chưa từng lộ mặt, nhưng trên phương diện thực lực cũng đủ cường hãn để tiến vào trong nước."

"Ha ha, không nghĩ tới danh tiếng của tôi lại vang dội như vậy, ngay có một tổ chức Hắc Thủ ở nước ngoài cũng muốn trừ khử tôi. Ba người trước đó còn có hai người nữa, là ai?" Qúy Duyệt Phong cười hỏi, chẳng qua trong mắt cũng đã trở nên nặng nề thêm mấy phần.

"Căn cứ theo thông tin trong tài liệu, tổ chức Hắc Thủ này chia làm hai phái, đặc biệt thi hành lệnh ám sát, còn lại cùng với Kim gia huấn luyện sát thủ. Còn có bề ngoài kinh doanh sòng bạc, nhưng bên trong thì lại tiến hành buôn nội tạng người."

"Hai nhà này, cùng với chuyện tập kích lần trước có quan hệ gì sao?"

"Nhị tiểu thư, chuyện này tôi cũng không thể chắc chắn được. Nhưng mà đối với Kim gia chắc chị cũng sẽ có chút ấn tượng. Vào mấy năm trước, chị đã từng đến Đức gϊếŧ người thừa kế đứng đầu của Kim gia, Kim Dã Lôi. Mặc dù cho đến bây giờ bọn họ cũng không hề biết do chị gây ra, nhưng cũng không thể chắc được đối phương đang đợi chờ cơ hội, muốn đem chị cùng Qúy gia cùng lúc tiêu diệt.""

"Được, tôi biết rồi. Dương Hân, chuyện này mong cô sớm giúp tôi điều tra cho rõ ràng. Ngoài ra, tôi còn có một việc muốn nhờ cô giúp tôi." Qúy Duyệt Phong đỡ trán nói, cô cũng không nghĩ đến trong một đêm mình đã đυ.ng phải hai phái có bối cảnh mạnh đến như vậy, thậm chí còn có thể trở thành cừu nhân của Qúy gia. Lấy năng lực của cô bây giờ, đừng nói là muốn bảo vệ cho Tần Nhuế, đến cả chính bản thân cô cũng đã là lành ít dữ nhiều rồi.

"Nhị tiểu thư có gì phân phó cứ việc nói, Dương Hân tuyệt đối sẽ làm hết sức mình."

"Dương Hân, cám ơn cô, người duy nhất bây giờ tôi có thể tin tưởng được cũng chỉ có mỗi mình cô. Mặc dù bây giờ tôi phải quay trở lại Qúy gia lần nữa, nhưng thân phận so với hai năm trước đó cũng không có gì khác nhau. Tôi cũng không nghĩ cả đời sẽ tiếp tục như thế này, càng không muốn cùng Qúy Mục Nhiễm phải sống trong bóng tối."

"Tôi cần cô âm thầm trong tối triệu tập hai trăm người đi theo tôi, hỏi xem bọn họ có còn nguyện ý vì tôi mà làm việc không. Tôi sẽ làm một cái thẻ không giới hạn để dồn tiền vào đó. Bất kể là cần vốn hay là cần vũ khí, thì cô cũng cứ làm đi. Vô luận dùng thủ đoạn gì, tôi cũng hy vọng trong vòng ba tháng cô giúp tôi lập một tổ chức so với Quy gia không thể thua kém."

"Nhị tiểu thư, chị muốn...?" Nghe Qúy Duyệt Phong nói xong, Dương Hân có chút nghi ngờ hỏi. Mặc dù trong ba tháng muốn thành lập được tổ chức khổng lồ như vậy cũng cực kỳ khó khăn, nhưng nhiệm vụ này không thể nào không hoàn thành được. Dù sao cũng đã đi theo cạnh Qúy Duyệt Phong hai năm rồi, đến giờ cũng chỉ vẫn sống trong hắc đạo. Chỉ cần đưa bọn người đứng phía sau tề tụ lại, cũng coi như là một lực lượng không hề nhỏ. Nhưng mà Dương Hân cẫn không thể hiểu nổi, Qúy Duyệt Phong đã hoàn muốn rút lui khỏi giới hắc đạo, tại sao lại đột nhiên lại làm như vậy.

"Dương Hân, tôi sẽ chọn con đường này, hoàn toàn cũng là do bất đắc dĩ. Không biết ai biết được mấy ngày nay tôi ở Qúy gia, chính tôi cuối cùng làm sao mà chịu đựng được. Qúy Mục Nhiễm đối với tôi như thế nào, tôi cũng không sợ, nhưng tôi sợ chị ấy sẽ làm tổn thương Tần Nhuế, làm tổn thương người nhà và bạn của cô ấy. Trước hết nhờ cô âm thầm giúp tôi bảo vệ cho họ, bất kể chuyện gì, đều phải thông báo cho tôi biết đầu tiên."

"Tôi biết, Nhị tiểu thư. Nhưng mà chị làm những chuyện này cũng chỉ để bảo vệ Tần tiểu thư thôi sao?" Dương Hân có chút buồn bã hỏi, cô cũng không nghí tới Qúy Duyệt Phong lại yêu Tần Nhuế sâu đậm như vậy. Cô luôn là một người từng không thích chém gϊếŧ, nhưng lại phải cam chịu để trở lại cuộc sống đấu đá này. Cũng chỉ vì không muốn để cho đối phương chịu bất kỳ một tổn hại nào.

"Dương Hân, tôi biết như vậy đối với cô rất tàn nhẫn, nhưng tôi không thể để cho Tần Nhuế xảy ra chuyện gì. Chị ấy là toàn bộ của tôi, mọi chuyện tôi làm cũng đều là vì chị ấy. Tôi là người con gái của chị ấy, là vợ của chị ấy, nhưng lại không thể ở bên cạnh chị ấy được. Cho nên tôi cũng chỉ có thể tận lực mà bảo vệ cho chị ấy, để cho chị ấy có được hạnh phúc."

"Vậy còn chị? Hạnh phúc của chị thì sao đây?" Dương Hân hỏi ngược lại, nhưng mà cũng không chờ cho Qúy Duyệt Phong trả lời, từ ánh mắt của đối phương cô cũng đã tìm được câu trả lời.

"Tôi? Tôi cái gì cũng không cần, chỉ cần chị ấy được bình yên vô sự. Coi như sau này cũng sẽ giống như ngày hôm nay lén lút trong bóng tối nhìn chị ấy, như vậy tôi cũng thỏa mãn rồi."

Chẳng qua là... sẽ có chút tiếc nuối thôi.

Tần Nhuế, thật đáng tiếc, em không thể trở thành người ở bên cạnh chị. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đem đến vui vẻ cho chị, mang đến hạnh phúc cho chị, mang đến tương lai cho chị. Không biết được em như vậy đến khi đó còn có thể trờ thành người hẹp hòi không nhịn được mà đi ghen tị, nhưng cho dù thế nào, em cũng sẽ trông chừng chị, một mực luôn thủ bên cạnh.

"Nhị tiểu thư, tôi sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ chị giao phó, cũng hy vọng chị bảo vệ tốt bản thân của mình."

"Tôi biết, cô về trước đi, chú ý đừng để cho người bám theo."

"Vâng."

Đưa mắt nhìn Dương Hân rời đi, Qúy Duyệt Phong cũng quay vào trong biệt thự Qúy gia. Nhưng mà cô vừa quay người đã thấy cách đó không xa có bóng người đang ngồi trên ghế dài uống rượu một mình nhìn mình cười, Lê Á Lôi.

Tâm chợt trầm xuống, Qúy Duyệt Phong cũng không biết được người con gái này đã nghe được bao nhiêu từ cuộc đối thoại giữa cô và Dương Hân. Cho dù chỉ là một ít, nếu cô ta báo lại cho Qúy Mục Nhiễm, thì tất cả mọi kế hoạch mình bày ra cũng sẽ thất bại. Nghĩ tới đây Qúy Duyệt Phong chậm rãi đi đến chỗ của Lê Á Lôi, đồng thời móc ra vật đó, từ lúc quay về Qúy gia vẫn luôn mang theo bên hông của mình.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hiểu Bạo lại đổi mới, ngày hôm qua thật sự là không có thời gian để gõ chương này, cho nên hôm nay sẽ bù lại. Chương này đại khái cũng chỉ là chương chuyển tiếp. Nghiêm túc mà nói thì chắc mọi người cũng đã rõ, Tiểu Phong Phong của chúng ta đã bắt đầu muốn phản kích. Vì vậy nàng sẽ lật đổ sự khống chế của nữ vương Nhiễm tỷ tỷ như thế nào đây? Khụ khụ..., đây là một vấn đề nghiêm túc.

Như vậy, cuối cùng Phong Phong dường như lại đen hóa. Đáng thương cho Lê tỷ tỷ, tui dự đoán chương sau sẽ có tai ương đổ máu. Vì vậy, bây giờ rốt cuộc tui lại phải đổi người để ngược sao? Ngược Nhuế Nhuế với Phong Phong xong, tui muốn bắt đầu ngược Lê tiểu thư? Khụ khụ..., không sai, các người nghĩ, cũng chính là suy nghĩ trong lòng tui.

Nếu như nói đến bốn người trong này, Qúy Mục Nhiễm muốn chiếm Qúy Duyệt Phong làm của riêng, cùng với chấp niệm, cũng như Qúy Duyệt Phong đối với Tần Nhuế, và Lê Á Lôi đối với Qúy Mục Nhiễm, chính là so với chấp niệm còn yêu sâu hơn. Qúy Duyệt Phong vốn không hề thích gϊếŧ người, nhưng do hai năm trương Qúy Mục Nhinễ đã từng lưu lại vết thương lòng cho nàng, chỉ cần chạm nhẹ, cũng đã khiến cho nàng đau đến không sống nổi. Người thân cùng tình yêu đã bị phản bội, khiến cho nàng tuyệt vọng vượt qua cuộc sống chết già trong ngục. Cũng có thể do sự xuất hiện của Tần Nhuế đã khiến cho nàng ở trong phòng tối sống cùng bóng đêm đã tìm được một chút ánh sáng. Vì đối phương cũng yêu nàng, nên phần ánh sáng này càng lúc càng lớn, khiến cho Qúy Duyệt Phong hoàn toàn bước ra khỏi cái màng tối tăm đó. Giống như trong ngày trời đông giá rét mà tìm được một món đồ bằng bông ấm áp mà ôn nhu. Hiện tại Qúy Duyệt Phong đang rất luyến tiếc, cho nên nàng phải càng cường đại hơn, mục đích cũng chỉ để bảo vệ Tần Nhuế, cũng là vì bảo vệ chính nàng. So... Tiểu Phong Phong của chúng ta lại bắt đầu làm đại sự một phen. Mà những chuyện liên quan đến Lê Á Lôi kia, tui quyết định sẽ nói trong chương sau. Bởi chương sau cá nhân Phong Phong, Lê Á Lôi, cùng với Nhiễm tỷ tỷ đều là đối thủ! Tóm lại cũng rất mong đợi, không biết mọi người có chờ không!(uy, không cho phép suy nghĩ quá 3p a! Bất quá, nếu như nói trong 3p, ai là bị chứ? Các người nói xem có khi nào Phong Phong cùng Lê Á Lôi cùng lúc bị đen hóa không, sau đó đem Nhiễm tỷ tỷ đè trên ghế dài dày xéo các loại, dĩ nhiên, các tiết mục hóng gió như vậy tuyệt đối tui sẽ không viết, chẳng qua cũng chí là ý da^ʍ nho nhỏ trong lòng một chút thôi, không hại đến đại thể ╮(╯▽╰)╭)

Được rồi, hôm nay lải nhải như vậy cũng nhiều rồi, còn có mấy má muốn xem Nhuế Nhuế nữa kìa, không cần vội, qua một hai chương nữa nàng sẽ xuất hiện. Đến lúc sẽ là Nhuế Nhuế phiên bản thăng cấp nga!

Trong tác giả nói ra suy nghĩ của mình nói quá nhiều, các vị độc bày tỏ buồn rầu. Từng có người rống cổ kêu, uy tác giả đại nhân sao không nói ít lại một chút a!

Tác giả Hiểu Bạo vô lương: Hey u, các vị thân ái, người ta luôn khắc chế không nổi mà ( ngượng ngùng đối thủ ngón tay trạng). Các người không cho tui nói chuyện, sai lầm giống như đem Nhiễm tỷ tỷ và Phong Phong nhốt trong l*иg nhỏ vậy là đại tội ác vô cùng. Mà các người đọc văn không lưu lời nói, thì chẳng khác nào trong lúc Phong Phong cùng Tần Nhuế oxox thì lại kêu tên Nhiễm tỷ tỷ. Ô ô, đây là chuyện đả thương người biết bao nhiêu. Cho nên, không cho phép các người khi dễ tui, dám khi dễ tui, nhất định sẽ mang thai! Sau đó sinh ra một đống đại thúc thô bỉ! Nháo chết các người! Hừ!