Editor: Hoàng Kỳ (Tiểu Jin)
Qúy Duyệt Phong nghe lời ở lại bệnh viện nằm tròn bảy ngày, tuy rằng mỗi ngày đều la hét muốn nhanh chóng xuất viện. Nhưng mỗi lần như vậy đều nhận lấy ánh mắt hình viên đạn của Tần Nhuế phóng tới, chỉ biết câm lặng mà nuốt trở lại, vì cô rất sợ đối phương sẽ không thương tình quăng cô lại đây thêm một thời gian nữa. Bảy ngày vật vã cứ mỗi một ngày ở đây chẳng khác gì mỗi một năm trôi qua, vừa được được xuất viện, Qúy Duyệt Phong cũng không thể kiềm nén kích động liền chạy cái vèo ra khỏi bệnh viện cũng không thèm quay đầu lại, vì chỉ sợ lỡ như Tần Nhuế lại đổi ý, muốn đem cô ném lại chỗ này thêm mấy ngày nữa.
Còn nhiệm vụ lần này việc Ngô Nam chết trong báo cáo cũng không có đề cập nhiều tới. Sang ngày thứ hai sau đó, chuyện này cũng khiến cho mọi người không tưởng được, tin tức trong nháy mắt được đăng tải đủ kiểu trên mọi tờ báo cùng TV mà còn lại là tin tức đầu đề. Nhị công tử Ngô Nam của Ngô thị một trong những kẻ bị tình nghi buôn bán ma túy và vũ khí gây ảnh hưởng đến an ninh quốc gia vì sợ tội mà tự sát.
Toàn bộ Ngô gia, kể cả Ngô Nguyên Bình, Ngô Hạo cùng với hơn năm mươi người hầu cận trong nhà đều chết hết trong một đêm, hầu hết bị gϊếŧ chết không một ai còn sống sót. Sau khi xem xong tờ báo Tần Nhuế cũng lấy lại tinh thần. Tuy rằng cô đối với giới hắc đạo cũng không hiểu biết gì nhiều những quy tắc trong đó, nhưng cũng biết được Ngô gia ở X thị này làm ăn cũng khá là hưng thịnh.
Ai lại có bản lĩnh cao thâm đến như vậy chỉ trong đêm gϊếŧ sạch toàn bộ Ngô gia? Ngoại trừ Qúy gia, Tần Nhuế cũng không biết còn ai có thể có khả năng đó nữa.
Còn đêm hôm đó Qúy Mục Nhiễm giúp các nàng một tay, Tần Nhuế cũng biết rõ. Chỉ có điều nàng không hiểu được, vì sao lúc Qúy Mục Nhiễm nhìn thấy Qúy Duyệt Phong bị kéo lên khán đài không thấy động thủ, mà lại chờ tới lúc có nguy hiểm mới chịu giúp một tay. Rõ ràng với thực lực của cô ấy, việc giúp cho Qúy Duyệt Phong thoát khỏi hiểm nguy là chuyện vô cùng đơn giản.
Thái độ mà Qúy Mục Nhiễm đối đãi với Qúy Duyệt Phong khiến lòng Tần Nhuế nguội lạnh. Dù cho người đó có đáng ghét, không mang thâm cừu đại hận gì, cũng không hề muốn người đó chết. Huống chi, người đó còn là em gái của cô ấy. Tần Nhuế cũng từng có lần thử hỏi qua Qúy Duyệt Phong vì sao quan hệ của hai người lại kém như vậy, nhưng cứ mỗi lần hỏi tới, sắc mặt người nọ trở nên mất tự nhiên sau đó liền nói qua loa cho xong chuyện.
Tần Nhuế cũng biết được Qúy Duyệt Phong dường như không muốn nhắc đến chuyện về Qúy Mục Nhiễm, cho nên cũng không dám hỏi thêm nữa. Chỉ cần là Qúy Duyệt Phong không thích thì cô cũng không muốn ép cô gái nhỏ này nói ra. Chỉ cần như lúc này hai người cạnh nhau cùng một chỗ, so với cái gì cũng đều không bằng.
Nhiệm vụ kết thúc Lương Đông Bằng cũng lấy lại biệt thự. Trần Tĩnh Hinh và Phùng Dịch cũng từ biệt hai người, bốn người cùng nghe theo ý kiến của Phùng Dịch đồng lòng đi tới quán ăn món cay Tứ Xuyên lần trước, sau đó liền tạm biệt nhau đi nước ngoài. Chỉ là hôm đó Qúy Duyệt Phong mang cái bộ dạng nước mắt lưng tròng không giống ai, khiến cho Tần Nhuế đến bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn cười.
Nói cái gì mà nghề nghiệp nổi tiếng chứ, không thể nghi ngờ đó là làm công ăn lương cho quốc gia, không chỉ có đãi ngộ cực tốt, về hưu còn được đảm bảo, nói ra cũng có nhiều thể diện. Tuy rằng gọi là ngục trưởng, nghe tới có vẻ dọa người, nhưng không thể không nói, nó đúng là một nghề kiếm được không ít tiền.
Tần Nhuế chỉ vừa làm ngục trưởng được một tháng tiền lương cũng đã gấp ba lần Tần ba và Tần mẹ gộp lại đi dạy ở trường. Nếu coi như đó là thu nhập bất chính, thì nhất định bị hai người đó mắng không đỡ được. Vỗn dĩ lúc đó ba mẹ Tần Nhuế cực lực phản đối cô đi làm cái nghề này, nhưng mỗi tháng cứ thấy Tần Nhuế mang tiền lương đem về, cũng chỉ có thể chặt đứt ý niệm trong đầu là ngăn cản nàng không cho làm nữa. Chỉ có hai chữ, nhận mệnh!
Công việc của Tần Nhuế cũng trở nên ổn định, tiền lương để dành ngày cũng được nhiều. Hai vị lão đầu trong nhà lại muốn dùng số tiền thu nhập của mình một căn hộ, mà vị trí cùng hoàn cảnh cũng khá tốt. Vì vậy hai người muốn mua cho con gái mình một căn hộ, mà hiện tại tỉ giá tiền cũng không thể giữ mãi được nên nhất quyết phải mua cho bằng được.
Vì vậy, Tần ba và Tần mẹ liền đem đề nghị này nói cho Tần Nhuế. Vốn nghĩ rằng sẽ phải khẩu chiến một trận, nhưng lại không nghĩ rằng Tần Nhuế chỉ gật đầu một cái, cũng không có phản ứng gì với việc này. Kế tiếp mọi việc liền như trong dự định cứ như vậy thuận lợi mà tiến hành. Nếu là căn hộ mua cho con gái, dĩ nhiên phải là căn hộ tốt nhất.
Cứ hễ rảnh rỗi họ liền đi ra ngoài tìm hiểu chỗ ở. Sau mấy tháng cuối cùng cũng tìm được một căn hộ trong một tiểu khu mới vừa xây xong nằm ngay trung tâm thành phố X thị. Tuy rằng điều kiện kinh tế ở X thị so ra vẫn còn kém với thủ đô nhưng phía nam thành phố cũng khá là phát đạt, mỗi chỗ nơi đó đều là tất đất tấc vàng. Nhìn qua căn hộ mới còn chưa được thi công lắp ráp cái gì, nhị vị lão đầu cũng đành cắn rắng thanh toán cho xong số tiền mua căn hộ. Sau đó mời thầy phong thủy về xem một lần, rồi mới cho người tới lắp đặt các thiết bị cần thiết.
Hai tháng trôi qua, căn hộ của Tần Nhuế rốt cục cũng được sửa sang xong. Chỉ cần dọn dẹp một chút thì có thể tiếp khách. Tần bà và Tần mẹ cũng từng hỏi qua khi nào thì cô dọn ra ngoài ở nhưng người nọ vẫn dửng dưng không có ý kiến gì. Quay về với thực tế cho dù là nghỉ ngơi ở đâu thì cô vẫn cảm thấy giống nhau, một tháng có 31 ngày thì 24 ngày đã ngây ngô ở trong ngục. Cho dù là dọn ra ngoài ở thì cũng chỉ được có mấy ngày là ở nhà.
Cũng vì vậy mà Tần Nhuế để trống căn hộ đó. Mỗi tuần đều cho nhân viên tới quét dọn, cũng đã bỏ trống cho tời bây giờ, cũng đúng lúc để cho nàng và Qúy Duyệt Phong đi vào ở.
"Thì ra Nhuế Nhuế còn có một căn hộ như thế, mau khai ra đi, căn hộ này làm sao mà chị có được? Trước đây sao không nghe chị nói, có phải chị lén ở chỗ này giấu một mỹ nữ?" Vừa bước vào trong phòng, Qúy Duyệt Phong liền bày chuyện ra để tra hỏi. Đôi mắt hẹp nheo lại quét xung quanh phong chỉ sợ là đến cả dấu vết để lại cũng không thể lọt qua nổi.
"Chỉ biết nói mò, căn hộ này là hai năm trước ba mẹ mua chọ chị, muốn giấu mỹ nữ, thì cũng phải qua tay họ mới được, làm gì còn đến lượt chị."
"Nga? Tóm lại tạm thời em sẽ tin chị vậy." Qúy Duyệt Phong nói, vươn tay hướng về phía Tần Nhuế. Nhìn thấy cô bộ dáng đầu ngẩng thật cao, người nhỏ đứng thẳng tắp. Một tay chống nạnh, một tay duỗi thẳng. Nhìn thế nào cũng thấy giống như một tiểu hài tử phách lối đến nhà người ta học đòi nợ.
"Chị hết đường." Tần Nhuế cười nói, xoay người ngồi lên sofa không để ý tới Qúy Duyệt Phong.
"Nhuế Nhuế là người xấu, còn muốn đùa giỡn với người ta. Có đứa ngốc mới tin chị hết đường, em muốn trở thành nữ chủ nhân của căn hộ này để chứng minh." Qúy Duyệt Phong bất mãn nhảy tới ngồi lên đùi Tần Nhuế, trực tiếp nhìn cô. Chỉ sợ nếu Tần Nhuế dám nói một chữ không nhất định sẽ bị cô vung chân vung tay đem nàng tử hình ngay tại chỗ.
"Hảo, hảo, hảo, thực sự chịu thua em luôn. Cho em giữ hết đó. Trong nhà này cũng chỉ có ba cái chìa khóa. Một cái cho em, một cái chị giữ, cái còn lại là mẹ chị giữ."
"A? Mẹ chúng ta còn có một cái nữa hả? Nghe thật là không an toàn, vạn nhất trong lúc chúng ta đang làm chuyện ấy bị mẹ phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Ảnh hưởng không tốt đâu nha?"
Quý Duyệt Phong lúc nãy bộ dạng còn đang rầu rĩ khiến Tần Nhuế không biết nói gì, cô đúng là không còn gì mà bội phục cô gái này, em ấy... em ấy cứ như vậy nói ra một cách vô liêm sỉ không biết xấu hổ là gì chứ?.
"Đó là mẹ chị, từ lúc nào đã trở thành mẹ của em vậy?"
"Nhuế Nhuế, chị nói như vậy là không đúng, chúng ta là quan hệ thê thê như vậy, mẹ chị đương nhiên cũng chính là mẹ của em, thì chính là mẹ của em thôi."
"Nga? Phải? Vậy chị hỏi em chúng ta có kết hôn rồi sao? Em muốn để mẹ chị trở thành mẹ em, khiến mẹ chị hiểu được mà cho phép rồi sao?"
"Ngô... Nhuế Nhuế chẳng lẽ không muốn người ta gả cho chị sao?"
Cảm thấy quần áo bị níu lại, Tần Nhuế nghiêng đầu qua chỗ khác, liền thấy Qúy Duyệt Phong hai tay siết chặt vạt áo của mình vẻ mặt đầy khát vọng nhìn mình. Cặp mắt đen lóe lên tinh quang, mắt phượng hẹp dài cũng mở lớn thêm vài phần. Răng trắng cũng để lộ ra một ít, khẽ cắn môi dưới, đôi môi mềm mọng non mịn trong suốt sáng bóng, cứ như vậy lúc ẩn lúc hiện mở ra khép vào, khiến cho tâm của Tần Nhuế cũng trở nên hồi hộp kịch liệt, rất muốn hảo hảo đem người này hôn đến kiệt sức một phen.
Chỉ là, Tần Nhuế còn chưa có động gì, thì Qúy Duyệt Phong ngồi đối diện cũng đã tự động dán vào người, dùng chóp mũi cứ cọ qua cọ lại trên mặt cô, ngọ nguậy cứ như là dùng lông chim để gãi ngứa, mềm mại lướt qua khiến cho bản thân cũng khó chịu. "Tiểu Phong..." Giọng nói trầm thấp, đầy âu yếm gọi tên người kia.
Hôn thì không cần phải diễn thử cái gì hết, cũng chỉ như chiếu phim mà thôi.
Cái lưỡi đầy khát vọng tìm được nơi thích hợp, hai nơi mềm mại trơn trượt liền tiếp giáp, chăm chú dây dưa cùng một chỗ không muốn tách rời. Mùi nước bọt hương vị thuần túy đặc biệt, hoà lẫn cùng những đợt thở dốc mọi thứ toàn bộ đều bị nuốt vào, đồng thời thanh âm kɧıêυ ҡɧí©ɧ mị hoặc kia cũng phát ra đến tai. Nhưng vào lúc này đây ai rảnh đâu mà đi quan tâm nó?
"Ừm.... Tiểu Phong." Hô hấp vẫn còn dồn dập liền bị thả ra trong thời gian ngắn ngủi. Thanh âm nhẹ nhàng truyền ra từ đôi môi tinh xảo quanh quẩn bên tai. Vừa nghe thân thể Qúy Duyệt Phong cũng đã mềm nhũn hơn phân nửa. Nàng đưa tay ôm lấy cổ Tần Nhuế, đem thân thể mềm nhũn vô lực dựa vào trong lòng Tần Nhuế.
"Tần Nhuế, chị thật là đẹp." Giờ khắc này Tần Nhuế đã sớm bị nụ hôn kia làm thay đổi bộ dạng. Khiến cho vài sợ tóc trên đầu bị rối tán ra hai bên má của gương mặt. Hai mắt trầm ổn lẳng lặng cũng không còn tồn tại nữa, trái lại càng thêm nhu tình. Cô cứ như vậy nhìn chuyên chú nhìn nàng chằm chằm, khiến cho Qúy Duyệt Phong vô pháp chống cự.
"Tần Nhuế, em muốn chị." Dục vong ham muốn rõ ràng khiến cho mặt Tần Nhuế cũng đã đỏ lên. Cô mơ hồ nghĩ là trong miệng Qúy Duyệt Phong nói muốn, là triệt để muốn chính mình. Hai người mặc dù đã quan hệ nhiều lần cái loại chuyện không dành cho con nít, nhưng đại đa số đều là cô ở trên, Qúy Duyệt Phong luôn là bị động nằm dưới. Cũng có vài lần chính mình lại nằm phía dưới, Qúy Duyệt Phong cũng chưa bao giờ tiến nhập thân thể của mình.
Tần Nhuế cũng biết Qúy Duyệt Phong sau này không phải là sẽ không muốn chính mình. Nhưng hôm nay chuyện của Ngô Nam cũng đã được giải quyết, mà Cục Tư Pháp cũng không có lệnh yêu cầu Qúy Duyệt Phong quay về ngục giam. Dường như, tất cả mọi thứ đều như đang cho cô biết, cũng đã đến lúc giao lại bản thân cho cô gái này. Dù sao đây cũng chính là người con gái cô yêu.
Trở thành nữ nhân của Qúy Duyệt Phong, chỉ là như một hình thức, nhưng đối với Tần Nhuế đây cũng chính là một chuyện rất hạnh phúc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người có cảm thấy rần rần khi xem tới câu nói cuối cùng không? Sách sách, Nhuế Nhuế là một cô gái muộn tao, cư nhiên trong lòng cũng muốn Tiểu Phong Phong muốn nàng. Như vậy, Tần Nhuế nghĩ muốn trở thành nữ nhân tuyệt vời của Qúy Duyệt Phong đúng không mọi người? Mọi người cũng khá là tuyệt vời, không sai! Bởi vì các người sắp có thịt ăn a! Có cần đốt pháo chúc mừng một cái không đây?
Ngày hôm nay cũng không muốn nói nhiều, mọi người cũng không có thói quen đó? Nói chung, thì tui cũng không có thói quen đó! Lão Thiên, tui chỉ nói có một đoạn văn! Vậy mà cũng có thể bệnh phù thũng nữa! Vậy cũng không phù hợp với tính cách của tui! Tui lải nhải nói nhiều như vậy cũng chỉ viết được một đoạn văn chứ mấy! Tui xin lỗi bạn đọc! Tui xin lỗi người xem! Thực sự xin lỗi S tỷ tỷ!
S tỷ tỷ: Ách... vậy chuyện này liên quan gì tới tui?
Hiểu Bạo: Liên quan đến chuyện của ngươi! Liên quan!
S tỷ tỷ: Được rồi...
Ps: Nói lại lần nữa, tên ngốc nào còn giả bộ không thấy vua mới. Còn không nhắn lại, nhất định sẽ không được xem trang tiếp theo... Mễ na tang để thịt thịt! Mau nhắn lại đập chết Hiểu Bạo đi! ( trước khi bị đập, tui chui xuống váy S tỷ tỷ trốn đây!)