Uy cơm cho Tần Nhuế xong đã là chín giờ tối, sau khi đối phương nhắc nhỏ, Quý Duyệt Phong mới nhớ tới mình vừa rồi trong lòng sợ Tần Nhuế đói bụng nên vội vàng làm thức ăn cho cô cùng Trần Tĩnh Hinh các nàng xong lại quên chừa lại cho mình một phần cơm. Đứng trong phòng tắm vuốt lấy bụng mình, mặc dù Quý Duyệt Phong rất muốn xuống lầu làm vài món, bất quá nghĩ đến chuyện kế tiếp cần làm, khiến cho nàng ngay cả thời gian tìm gì đó ăn cũng không muốn lãng phí.
Tần Nhuế là người làm gì cũng muốn cố gắng đạt đến hoàn mỹ. Dạng người như vậy phần lớn không thể chấp nhận được một chút khuyết điểm nào, có rất nhỏ chứng bệnh khuyết phích bắt buộc. Tần Nhuế cũng tuyệt đối không phải ngoại lệ. Tuy rằng bả vai bị thương không thể dính nước, nhưng những vị trí khác trên thân thể vẫn có thể tẩy rửa được. Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là cần phải có người giúp đỡ.
Ngồi ở bên giường, nghe trong phòng tắm truyền đến từng đợt tiếng nước chảy. Không biết vì cái gì, mặt lại hơi hơi nóng lên. Có lẽ bởi vì cửa phòng tắm làm bằng thuỷ tinh phản chiếu khối thân thể xinh đẹp như ẩn như hiện bên trong, cũng có lẽ là do chuyện kế tiếp mà cảm thấy ngượng ngùng. Tóm lại, Tần Nhuế chính là cảm thấy vạn phần không được tự nhiên, giống như dưới mông bị kim châm đâm vào, cũng giống như phi tần cổ đại đang chờ hoàng thượng lâm hạnh.
"Nhuế nhuế, em tắm xong rồi, đến chị nha." Ngay lúc Tần Nhuế còn đang ngẩng người, Quý Duyệt Phong đã chậm rãi từ phòng tắm đi ra. Đúng như trong dự đoán, cô gái này không mặc bất kỳ quần áo nào trên người, cũng chỉ dùng mỗi chiếc khăn tắm quấn quanh thân thể tràn ngập mị hoặc kia, thản nhiên đứng ngay trước mặt mình.
Vải dệt màu trắng cùng da thịt trắng nõn giao hoà lẫn nhau, làm cho cả người càng phát ra vẻ mông lung trong suốt, mái tóc đen dài của Quý Duyệt Phong vẫn chưa được lau khô, ẩm ướt tán trên hai bên vai cùng phía sau lưng, quả thật câu dẫn người không thể nói nên lời. Cổ khăn tắm thiết kế hình chữ V, làm cho bộ ngực xuất hiện trong không khí cùng tầm mắt của Tần Nhuế.
Ngay cả khi mặt trên không thật sự quá bóng loáng hay không có tổn hao gì, vẫn bị che kín bởi một ít vết sẹo hồng nhạt, nhưng không một chút làm mất đi một phần giá trị nào trên thân thể. Nhìn cặp đùi đẹp thon dài mảnh khảnh bắt đầu hoạt động, chậm rãi hướng mình đi tới, Tần Nhuế theo bản năng cúi thấp đầu, gắt gao nhìn chằm chằm dưới sàn nhà.
Nhưng, từng bước, hai bước, ba bước, theo đôi chân trần kia của Quý Duyệt Phong ánh vào mi mắt, các ngón chân đầy đủ rõ ràng, giống như những trái nho trưởng thành, mu bàn chân sạch sẽ, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh bên trong. Tần Nhuế biết, cô gái này chỉ cách mình bất quá vài cm, thậm chí mỗi một lần hô hấp, đều có thể ngửi được hương thơm vừa tắm rửa trên người nàng tản mát ra, cùng nãi hương độc hữu trên thân thể của đối phương.
"Nhuế nhuế, đi tắm" Không biết khi nào Quý Duyệt Phong đã ngồi trước người Tần Nhuế. Động tác như vậy khiến cho khăn tắm vốn không quá ngay ngắn càng không thể chịu nổi tác động nào nữa. Mắt thấy hai khoả rất tròn trắng nõn bên trong phóng đại trước mặt mình như vậy, Tần Nhuế chỉ cảm thấy ánh mắt bắt đầu nóng lên, thân thể tựa hồ trong nháy mắt bốc cháy, đạt tới cực điểm.
"Em...Em định làm gì?" Có thể nói, Tần Nhuế hiện tại quả thật không biết làm sao. Cô ngây ngốc ngẩng đầu hỏi Quý Duyệt Phong muốn làm gì, mặt vốn trắng liền biến thành đỏ, bởi vì thẹn thùng mà hai tròng mắt bịt kín tầng tầng hơi nước, dưới ngọn đèn chiếu vào càng sáng ngời, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm người khác muốn đi trìu mến.
Cho dù đã quen biết Tần Nhuế hai năm, Quý Duyệt Phong cũng chưa từng gặp qua cô như vậy. Trong lúc nhất thời, sửng sờ tại chỗ nhìn, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn lại. "Ha ha, em đương nhiên là muốn giúp Nhuế Nhuế tắm rửa rồi. Lâu như vậy không tắm cơ thể không khó chịu sao? Em sẽ chú ý không để cho nước dính vào miệng vết thương." Quý Duyệt Phong nâng tay đặt trước đầu Tần Nhuế, ôn nhu nói. Từ trong miệng của nàng, từng trận mùi hương nóng bỏng bay vào trên mặt, làm cho Tần Nhuế vốn đã thất điên bát đảo càng bị mê hoặc hơn, không một chút do dự gật gật đầu.
Thân thể cùng nước ấm tiếp xúc vào nhau, Tần Nhuế bởi vì thoải mái phát ra một tiếng than nhẹ. Nhưng khi nhận thấy có người đang đứng bên cạnh bồn tắm lớn liền bị doạ đến nỗi hận không thể lập tức từ trong bồn tắm nhảy ra. "Quý Duyệt Phong, Em! Em như thế nào lại ở chỗ này! Tôi đang tắm! Em lập tức đi ra ngoài!"
Tần Nhuế đỏ mặt mở miệng quát, hai tay phối hợp cùng cô ôm ngực lại, đôi mắt nhỏ tràn ngập đề phòng, khiến cho người ta thật sự nhịn không được phải đi khi dễ một chút. Mà Quý Duyệt Phong kiểu người giống như kẻ xấu này, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đùa giỡn Tần Nhuế rồi. Nàng chậm rãi xoay người, cúi xuống trước mặt Tần Nhuế, cho dù động tác như vậy làm cho bộ vi tư mật của bản thân hoàn toàn lộ ra nhưng vẫn như cũ không chút nào để ý.
"Nhuế Nhuế, chẳng lẽ đã quên rồi sao? Rõ ràng chị muốn em đi vào giúp chị tắm rửa, như thế nào qua một lúc liền mất trí nhớ rồi?" Thời điểm Quý Duyệt Phong nói chuyện, khoé môi hơi hơi gợn lên, ý cười mang theo vài phần gian tà. Nếu Tần Nhuế lúc này không phải hoàn toàn đem lực chú ý vào cảnh sắc bên trong áo tắm của đối phương thì tất nhiên có thể phát hiện ra sơ hở rồi.
"Tôi...tôi..." Tần Nhuế nhất thời không biết nói gì chống đỡ, cô biết, do lời nói vừa rồi của Quý Duyệt Phong nên cô mới ngốc hề hề bị nàng đưa vào phóng tắm, còn đồng ý cho Ngạ Lang lúc nào cũng có thể động dục này giúp mình tắm rửa. Nhưng mà lời nói đã nói ra, nếu như lúc này đổi ý, có phải là có chút doạ người không đây? Huống hồ, Tần Nhuế nhìn băng gạt trên vai mình vẫn còn, tựa hồ tình huống như vậy nếu thiếu Quý Duyệt Phong giúp đỡ quả thật là không được.
"Được rồi, em có thể ở chỗ này. Nhưng ngoài việc giúp tôi tắm rửa ra, hứa là bất kể chuyện gì cũng không làm." Tần Nhuế cố ý ngưng trọng nói, tuy rằng như vậy có vài phần buồn cười, nhưng Quý Duyệt Phong cũng lười lại đi đùa với cô. Dù sao, vẫn còn rất nhiều thời gian có thể để bản thân mình sỗ sàng một chút, hơn nữa đảm bảo đủ!
"Ân! Em nhất định hầu hạ thật tốt Nhuế Nhuế, đem thân thể của chị tắm rửa thật sạch sẽ nha." Quý Duyệt Phong cố ý đè nặng cổ họng nói, âm thanh này quả thật có vài phần giống phong phạm của mấy tú bà thanh lâu trong phim truyền hình cổ đại a. Chẳng qua cái gì mà trầm trồ khen ngợi hầu hạ tốt đây? Mình chỉ là giúp chị ấy tắm rửa mà thôi, không có thêm yêu cầu phục vụ đặc biệt nào khác à nha!
Thời gian kế tiếp, trong phòng tắm cũng không phát ra âm thanh dư thừa nào khác. Đúng như cam đoan, Quý Duyệt Phong không làm ra chuyện gì khác người, chỉ im lặng giúp Tần Nhuế lau rửa cơ thể. Bởi vì tay phải bị thương vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, nên Quý Duyệt Phong chỉ có thể dùng tay trái giúp Tần Nhuế tắm rửa. Mặc dù có chút vất vả nhưng cũng dị thường ngọt ngào.
Chiếc khăn mềm mại phất qua cổ, rồi đến bụng, thân thể hồi lâu vẫn chưa từng thả lỏng, theo dòng nước ấm lưu động hiện tại đã mang một tia khuây khoả. Híp mắt lại, xuyên thấu qua hơi nước nhìn thấy Quý Duyệt Phong thật sự đang tắm rửa cho mình. Lúc này, cô gái ngày thường luôn tươi cười kia sớm đã biến mất hoàn toàn, dần dần chỉ còn lại sự ôn nhu cùng chuyên chú.
Trên đời này không một ai không thích cảm giác được coi trọng, nhất là được người yêu muôn vàn che chở mọi thứ như vậy.
Tần Nhuế chỉ cảm thấy, ở trong tay Quý Duyệt Phong, chính mình giống như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng trân quý, nhẹ nhàng đυ.ng vào liền bị hư tổn. Còn động tác thật cẩn thận của đối phương cùng ánh mắt không hề phân tâm kia đều biểu hiện tình yêu trong lòng đối với mình. Cửu nhi cửu chi, được phục vụ tri kỷ như vậy, Tần Nhuế cũng buông xuống đề phòng, tựa vào bồn tắm bên trong nhắm mắt ngủ.
Qua hồi lâu, không biết là do nước ấm hay do ngâm thân thể quá lâu, Tần Nhuế chỉ cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể nóng lợi hại, loại cảm giác hư không xa lạ này làm cho cô khó chịu mở mắt, nhìn thấy đầu của Quý Duyệt Phong chôn trước ngực mình, vươn đầu lưỡi một lần rồi một lần liếʍ lấy nơi đặc thù tượng trưng cho cơ thể nữ nhân.
"Quý... Duyệt Phong..." Tần Nhuế mở miệng gọi tên Quý Duyệt Phong, cô mới phát hiện giọng nói của mình có chút khàn khàn giống như lão nhân gia bảy tám mươi tuổi. "Tần Nhuế" Nghe thấy đối phương gọi tên mình, Quý Duyệt Phong chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt của nàng hơi hơi phiếm hồng, trên trán còn che kín một tầng mồ hôi tinh tế.
"Em...mới vừa rồi làm gì vậy?" Tần Nhuế có chút không được tự nhiên hỏi, tuy rằng tận mắt nhìn thấy tình cảnh vừa rồi nhưng cô lại vẫn như cũ không dám tin tưởng. Quý Duyệt Phong mới vừa rồi thừa dịp mình ngủ làm chuyện thân mật sao?
"Thực xin lỗi, Tần Nhuế. Chỉ là vừa rồi, em thật sự nhịn không được."
Quý Duyệt Phong nói xong chậm rãi cúi đầu. Trên con đường tình yêu, nàng tựa hồ luôn cô độc đi một phương. Rất nhiều người nói rằng kẻ nào yêu trước kẻ đó là người thua cuộc. Quý Duyệt Phong vốn không muốn thừa nhận những lời nói này nhưng hiện tại lại cảm thấy chúng có vài phần đạo lý.
Mặc kệ là đoạn thời gian bất luân chi luyến cùng Quý Mục Nhiễm hay vẫn là đoạn tình cảm cùng Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong đều bị vây trong thế bị động. Bởi vì không thể đảm bảo tương lai cho Tần Nhuế, vì thế cho dù cả hai đã chính thức xác định quan hệ của nhau nhưng những chuyện Quý Duyệt Phong đã làm đối với Tần Nhuế vẫn không một chút nào vượt qua giới hạn gọi là vô cùng mật thiết.
Không phải nàng không muốn có được nữ nhân này, ngược lại Quý Duyệt Phong muốn Tần Nhuế cơ hồ đến phát điên. Nữ nhân thuộc loại động vật sống theo cảm tính, Quý Duyệt Phong không muốn trong dạng tình huống như hiện tại dùng thân phận như vậy giữ lấy Tần Nhuế. Nàng hy vọng nữ nhân này có thể cam tâm tình nguyện giao thân thể cho mình, hai người có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, mãi cho đến lúc già đi.
Nhưng vừa rồi mắt nhìn thấy thân thể xích loả của Tần Nhuế cứ như vậy không phòng bị hiện ra trước mặt mình, da thịt trắng nõn, bờ vai nhỏ hẹp, xương quai xanh tinh xảo, hai khoả cao cao, cùng chiếc bụng bằng phẳng, còn cả chỗ kia chính mình chưa bao giờ đυ.ng vào, thậm chí nhìn cũng chưa từng nhìn qua nơi rừng rậm bí mật ấy, du͙© vọиɠ trong lòng nháy mắt đánh nát đi lý trí, mới làm ra loại tình huống này.
Quý Duyệt Phong thừa nhận, nàng là người thua cuộc trong tình yêu, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, không hề hối hận.
"Tiểu Phong..." Nhìn cơ thể Quý Duyệt Phong nhè nhẹ run, Tần Nhuế trong lòng cũng run rẩy không cố định còn mang theo đôi chút đau lòng. Cô biết Quý Duyệt Phong muốn làm chuyện gì, cũng biết cô gái này đã cực kỳ nhẫn nại bao lâu nay. Nàng, có một bề ngoài xuất sắc, dáng người khiến nữ nhân khác đều phải ganh tị, bên ngoài nhìn vào cho dù yêu mị giống như hồ ly, nhưng Tần Nhuế biết, người được Quý Duyệt Phong yêu sẽ cực kỳ hạnh phúc ra sao.
"Nhuế Nhuế, thực xin lỗi, em vừa rồi đã doạ đến chị phải không?" Qua hồi lâu, Quý Duyệt Phong mới rầu rĩ nói chuyện. Nàng vẫn như cũ không dám ngẩng đầu nhìn Tần Nhuế, giống như chú chó nhỏ ăn vụng thức ăn của chủ mình. "Nha..." Nhìn thấy bộ dáng Quý Duyệt Phong lúc này, Tần Nhuế thật mạnh thán ra một hơi, sau đó như vừa quyết tâm làm một chuyện thật lớn nào đó, chậm rãi nắm lấy bàn tay hơi lành lạnh của Quý Duyệt Phong, đặt trước ngực của mình.
"Vì sao lại nói xin lỗi? Chuyện như vậy chúng ta nên làm không phải sao? Tôi là vợ của em, mặc kệ muốn làm như thế nào cũng đều có thể."
"Tần Nhuế, chị..." Quý Duyệt Phong như bị điện giật sững sờ tại chỗ, nàng nghĩ hết thảy mọi chuyện xảy ra có phải chỉ do bản thân mình đang ở trong xuân mộng, nhưng xúc cảm trên tay chân thật đến như vậy, thậm chí có thể cảm nhận được trước ngực no đủ của Tần Nhuế đang chậm rãi trong tay mình biến lớn thêm, đang nở ra một đoá hoa sáng lạn.
"Có thể, chỉ cần là em, sẽ không sao cả"Hết Chương 73