"Quý... Duyệt phong... Cẩn thận..."
Sớm vì đau nhức mà Tần Nhuế không còn khí lực nào cơ hồ sắp ngất đi, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy sát thủ đang chậm rãi tới gần phía sau Quý Duyệt Phong, sự sợ hãi cùng khẩn trương trong nháy mắt đem cái đau trên người Tần Nhuế mất đi không còn một mảnh.
Quý Duyệt Phong tựa hồ còn đắm chìm trong tự trách bản thân, căn bản không phát hiện phía sau khác thường. Mắt thấy một trong số nam nhân kia đang cầm con dao trong tay chuẩn bị đâm vào sau lưng nàng, nhưng cho dù Quý Duyệt Phong phản ứng nhanh đi nữa, dưới tình huống như thế cơ hồ cũng khó tránh khỏi.
Nàng theo bản năng quay đầu lại, lúc này, con dao kia chỉ cách nàng bất quá mấy li, muốn tránh căn bản không thể tránh khỏi. Vì muốn bảo vệ, Quý Duyệt Phong không chút suy nghĩ liền thân thủ bắt lấy con dao sắc bén kia. Bàn tay cùng mũi dao tiếp xúc, nháy mắt liền xuất hiện một lỗ hổng thật sâu, máu tươi không tự chủ mà tràn ra ngoài.
Cùng lúc này, sát thủ còn lại hướng đến Quý Duyệt Phong nổ súng, nàng phản ứng cực nhanh, thuận thế đoạt lấy con dao trên tay của đối phương, xoay người dùng sức ép trụ thân thể hắn che chắn cho mình cùng Tần Nhuế. Tên nam nhân thống khổ liên tiếp kêu rên thảm thiết, cho dù thân là đồng bọn nhưng các sát thủ còn lại vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà không chút do dự đem hắn hy sinh, không lưu lại một chút tình cảm nào.
Ném xuống khối thân thể như muốn vỡ nát, thừa dịp những người kia nạp đạn, Quý Duyệt Phong vội vàng đỡ Tần Nhuế chạy đến căn nhà cách đó không xa. Nhìn súng đạn cơ hồ vài lần thiếu chút nữa bắn lên chân lên lưng nàng, nhìn viên đạn trên người, Quý Duyệt Phong dùng hết toàn lực đem Tần Nhuế bảo vệ, cơ hồ hoàn toàn không để ý đến an nguy của mình. Bởi vì nàng biết, hiện tại Tần Nhuế căn bản không thể chịu đựng nổi dù là một vết thương nhẹ đi nữa.
"Tần Nhuế, chị đứng ở đây, mặc kệ nghe thấy âm thanh gì, cũng không được đi ra ngoài, cũng không được lộn xộn. Chờ một lát nữa, em giải quyết xong những người đó, rồi sẽ đưa chị đi bệnh viện. Cho dù em không trở lại, cảnh sát cũng sẽ đến cứu chị." Đặt thân thể Tần Nhuế thật tốt, để cô dựa vào tường, Quý Duyệt Phong nhẹ giọng nói, sau liền cầm lấy cây súng ở trong người, chuẩn bị đi ra ngoài. Chỉ một khắc, vạt áo lại bị đối phương gắt gao nắm lấy.
"Đừng...đi...Bọn họ...rất nguy hiểm." Tần Nhuế đứt quãng nói, thực hiển nhiên là do mất máu quá nhiều, thể lực của cô đã đến cực hạn, lại còn dựa vào ý thức cuối cùng chống đỡ, không cho Quý Duyệt Phong rời đi.
"Tần Nhuế, nghe lời em, nếu không giải quyết bọn họ, chúng ta, cả hai chúng ta đều không chạy thoát. Mục tiêu của bọn họ là em. Náo loạn lớn như thế, em nghĩ sẽ có người báo cho cảnh sát biết. Cho dù không thể đem hết bọn họ xử lý, em cũng phải kéo cảnh sát đến đây."
"Yên tâm, em sẽ không để chị có việc gì xảy ra đâu." Quý Duyệt Phong nói xong, muốn vươn tay sờ lấy khuôn mặt trắng bệch của Tần Nhuế. Nhưng nhìn đến hai cánh tay nhuộm đẫm máu của mình, lại vài phần cô đơn thả trở lại. "Tần Nhuế, chờ em trở lại, em nhất định sẽ không để chị xảy ra việc gì." Quý Duyệt Phong lần nữa nặng nề nhắc lại câu vừa rồi, cuối cùng vẫn không thể nhịn được hôn lên trán Tần Nhuế, liền xông ra ngoài.
Nghe thấy tiếng súng liên tiếp nổ ra, Tần Nhuế gắt gao cắn môi, nhưng cánh mũi cảm giác lại rõ ràng phát đau mãnh liệt, hốc mắt trước nay chưa từng nóng rực, giống như có gì đó trong hốc mắt, liên tiếp mạnh mẽ tràn ra. Tần Nhuế biết đây có lẽ chính là nước mắt.
Chỉ cần nhớ đến vẻ mặt kiên quyết cũng ánh mắt không tha vừa rồi của Quý Duyệt Phong, trong lòng từng đợt từng đợt đau đớn, lo lắng, cùng với mỗi một lần hô hấp cơ hồ càng lúc càng đau.
Trận tai nạn này, đến quá đột ngột, cơ hồ làm cho cô cùng Quý Duyệt Phong không tránh kịp. Rõ ràng vài giây trước, các nàng còn tay trong tay cùng nhau mua sắm. Chỉ tiếp theo vài giây, cái chết cùng nguy hiểm tìm ẩn đã lặng lẽ không một tiếng động đi đến phía sau các nàng. Nhìn thấy viên đạn hướng Quý Duyệt Phong vọt tới, chính mình cơ hồ không một chút do dự, liền vọt đến trước người nàng.
Hiện tại nghĩ đến, liền ngay cả bản thân Tần Nhuế, đều không thể giải thích được hành động vừa rồi của cô, chỉ có thể nói là hành vi do xúc động, đến tốt cùng dũng khí từ đâu đến? Chỉ là nếu cho cô thêm một lần nữa cơ hội, cô vẫn sẽ quên mình thay Quý Duyệt Phong đỡ viên đạn kia. Bởi vì cô không thể tưởng tượng được nếu sinh mệnh của Quý Duyệt Phong cô gái này không còn nữa, thì sẽ như thế nào. Có lẽ, bản thân cô đã bị Quý Duyệt Phong hoàn toàn tẩy não rồi, vì thế cho nên không thể chịu đựng được một ngày của cô mà không có nàng bên cạnh.
"Em nghĩ rằng tôi và em, để em rời đi, là lo lắng an nguy của mình sao? Nếu luyến tiếc tôi, thì đừng rời đi. Quý Duyệt Phong, đứa ngu ngốc này! Nhất định phải bình an trở về, không cho phép xảy ra việc gì..."
Sát thủ hiển nhiên không nghĩ là Quý Duyệt Phong bỗng nhiên sẽ lao tới, trong lúc nhất thời liền rối loạn đội hình, không quan tâm súng đạn, hướng nàng vọt tới. Trung tâm mua sắm rõ ràng là một chỗ tốt, bởi vì nó đủ lớn, có rất nhiều chỗ ẩn nấp. Quý Duyệt Phong tìm chỗ núp, quan sát nhất cử nhất động của sát thủ, thường thường nhìn sang phía Tần Nhuế, xác định cô không gặp nguy hiểm gì, tâm mới nhẹ buông lỏng một chút.
"Cô ta ở đây!" Nghe tiếng gọi ầm ĩ vang dội, Quý Duyệt Phong biết chỗ ẩn nấp của mình đã bị bại lộ. Nàng vội vã chạy lên thang cuốn, hướng lầu hai chạy tới. Dù sao, mục tiêu của sát thủ là mình, chỉ cần đem bọn họ chạy tới chỗ khác, Tần Nhuế nhất định không còn bị liên luỵ.
Quý Duyệt Phong làm như vậy, không thể nghi ngờ là đem chính mình trở thành con mồi. Trung tâm này, lầu một chỉ có một cửa có thể ra ngoài, nếu để sát thủ vây nàng ở chỗ này, nàng sẽ không có nơi nào trốn thoát, chỉ còn con đường chết.
Vốn dĩ thể lực nam nhân cùng nữ nhân khác biệt khá lớn, cộng thêm hàng loạt hành động mất sức vừa rồi của Quý Duyệt Phong khiến cho thể lực của nàng tiêu hao không ít. Không thiếu bọn sát thủ chạy nhanh đã muốn đuổi tới, mắt thấy phía dưới có người nhắm ngay họng của mình, Quý Duyệt Phong vội vàng dùng cánh tay chống đỡ tay vịn thang cuốn, nhẹ nhàng nhảy đến thang cuốn đối diện ngồi xổm xuống. Nghe trên đầu bang bang tiếng súng vang, nàng biết, chỉ cần vừa rồi chậm một bước, viên đạn này sẽ bắn trúng ngay vào đầu mình.
Trì hoãn một lúc, thang cuốn bắt đầu xuất hiện rất nhiều sát thử mặc áo tây đen, trên tay cầm súng. Quý Duyệt Phong tiếng động bên này rất lớn, không ít người dân phía bên trong sớm đã chạy đi hết, mà hiện tại, ngay tại hai thang cuốn này, chỉ còn Quý Duyệt Phong cùng bọn sát thủ.
Nhìn đối phương sắp đuổi kịp mình, Quý Duyệt Phong ngẩng đầu nhìn về phía trần thang lầu có gắn chùm đèn lớn. Thực hiển nhiên đó là chùm đèn treo tường mang phong cách Châu Âu thập niên tám mươi vô cùng đẹp đẽ quý giá. Mặc kệ là hình dáng hay điêu khắc đều cực kỳ tinh xảo hoa mỹ, nghĩ chùm đèn này hẳn giá trị rất xa xỉ cùng chất lượng cũng không kém, ít nhất có thể bằng sức nặng của cả một người.
Nghĩ đến đây, Quý Duyệt Phong không hề do dự một cước nắm lấy thành thang cuốn, đồng thời thả người nhảy, dùng tay gắt gao nắm lấy chùm đèn treo, đồng thời nổ súng vào phía sát thủ. Thủ pháp bắn súng của Quý Duyệt Phong cực chuẩn, một phát rồi lại một phát cũng không lãng phí một viên đạn nào. Đối phương tránh không kịp, bị Quý Duyệt Phong bắn trúng. Chỗ bị bắn đều không phải ngay chỗ yếu mạng, mà nhắm ngay cổ tay hoặc xương bánh chè bắn tới.
Hiển nhiên là Quý Duyệt Phong không muốn gϊếŧ người. Bởi vì nàng không bao giờ nghĩ muốn làm loại việc này giống như trước kia, cũng không hy vọng tăng số mạng người trên lưng mình. Từng, nàng từng là người cho dù một ngày nào đó, nàng có biến mất khỏi thế giới này đi nữa cũng sẽ không có người nào để ý tới nàng. Nhưng hiện tại, bên cạnh nàng có Tần Nhuế, nàng đã là lão bà của Tần Nhuế.
Nếu chính mình cứ như vậy chết đi, nữ nhân kia nhất định sẽ rất đau khổ. Nói không chừng còn có thể làm ra những chuyện ngu ngốc. Nếu Tần Nhuế bởi vì nàng mà xảy ra việc gì nữa, Quý Duyệt Phong nhất định không bỏ qua mình. Cho nên, nàng không thể chết được, cũng không thể giống như lúc trước gϊếŧ người không gớm tay.
Tay phải có thể chịu đựng được trọng lực nay đã muốn đến cực hạn. Lỗ hổng trên bàn tay kia bởi vì động tác của Quý Duyệt Phong mà càng ngày càng lớn dần, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương bên trong. Đến lúc này, nàng không thể không buông tay, một lần nữa trở lại thang cuốn. Bởi vì nàng biết nếu cứ tiếp tục như vậy, tay phải của nàng có khả năng sẽ bị tàn phế.
Từ lần trước ở ngục giam, cổ tay trái bị súng bắn nát (lần gặp Lê Á Lôi trong ngục giam ấy, chương ba mươi mấy á, YUI ko nhớ rõ), mỗi khi đến trời mưa hay không khí ẩm ướt, nơi đó đều ẩn ẩn phiếm đau. Có chút thời điểm, thậm chí cầm một ly nước đều làm đổ. Chuyện này, nàng không nói cho Tần Nhuế biết vì sợ cô lo lắng, cũng như không muốn cho bất kỳ ai nhận biết. Dù sao, nhược điểm như vậy, đối với Quý Duyệt Phong mà nói chính là trí mạng.
Trải qua một phen chiến đấu, số lượng sát thủ ít đi rõ ràng rất nhiều. Tuy rằng Quý Duyệt Phong không hạ bọn họ nhưng cũng làm cho chúng căn bản không thể nhúc nhích được. Chạy đến trung tâm mua sắm lầu hai, thấy nàng xuất hiện, rất nhiều người mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, thậm chí trong đó còn mang theo vài phần kinh diễm.
Dù sao, cho dù có xuất hiện trong tình huống chật vật cở nào, dung mạo của Quý Duyệt Phong vẫn như cũ xinh đẹp khiến người khác không thể dời tầm mắt. Hơn nữa, trên người nàng tràn đầy máu tươi, trên tay còn cầm khẩu súng càng làm tăng tia cuồng dã cùng vẻ đẹp gầy yếu, không ít nam nhân không sợ chết huýt sáo, chút cũng không nhận thấy nguy hiểm đang rình rập mà sợ hãi.
Bang bang, tiếng súng đúng hẹn vang lên, Quý Duyệt Phong nhấc chân dùng giày cao gót nâng thùng rác bên cạnh lên, thuận thế ném vào trên mặt sát thủ đang đứng mũi chịu sào. Trọng kích như vậy làm bọn họ mất cân bằng, một bên đứng không vững liền từ thang lầu lăn xuống, thậm chí do quá rối ren mà làm liên luỵ đến cả đồng bọn bên cạnh.
Quý Duyệt Phong khinh thường cười cười, sau đó liền nhanh chân chạy đi. Mục đích của nàng chính là kéo dài thời gian, chờ đợi cảnh sát đến đây cứu các nàng. Cùng sát thủ cứng đối cứng hiển nhiên không phải là biện pháp tốt. Vì thế bỏ lại những người phía sau, Quý Duyệt Phong núp vào một chỗ an toàn ở phía sau cửa, nín thở nghe động tịnh cách đó không xa.
Mà lúc này, thang lầu truyền đến tiếng bước chân, cũng làm cho thần kinh của nàng không khỏi căn thẳng. Khẩu súng chậm rãi hướng ngay thang lầu, chờ đợi người phía dưới bước lên. Đột nhiên, tiếng bước chân "lạch cạch lạch cạch" chợt biến mất hầu như không còn, hết thảy im lặng như chưa bao giờ có ai đi lên lầu.
Không khí áp lực trầm trọng, khiến cho Quý Duyệt Phong chảy mồ hôi làm ướt cả quần áo. Nàng phóng nhanh bước chân chậm rãi hướng xuống phía dưới lầu, một giây...hai giây...ba giây...không nhìn thấy một bóng người nào dưới lầu, Quý Duyệt Phong thật mạnh thở dài một hơi. Cùng lúc này, sau gáy bị một vật cứng mạnh mẽ đập trúng, nháy mắt trước mắt mọi thứ tối đen, cơ hồ chuẩn bị ngất xỉu.
"Ngô!" Biết mình bị đánh lén, Quý Duyệt Phong nhanh xoay người, lại không biết mình vừa rồi bị thương làm sao, hai mắt của nàng căn bản không thấy rõ gương mặt đối phương, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc so với mình cao hơn mười cm đang đứng trước mặt. Hắn mặt bộ đồ màu đen bó sát ngực, chỉ là cánh tay so với đùi của nàng còn muốn lớn hơn. Chỗ cánh tay, xăm một hình viên đạn làm trung tâm, xung quanh là một ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy bao trụ lấy.
Tuy rằng không nghiên cứu qua hình xăm, nhưng nhìn qua hình xăm kia cơ hồ xăm rất giống với hình ngọn lửa đang bừng cháy, Quý Duyệt Phong chỉ biết loại hình xăm này tuyệt đối xuất phát từ bút tích của đại sư (ý là một người rất có tay nghề).
"Ngươi là người nào..."
Quý Duyệt Phong tựa vào tường sau lưng thấp giọng hỏi, vừa rồi sau gáy bị đánh vào hiện tại rất nghiêm trọng. Chỉ sợ không có bức tường chống đỡ, nàng rất nhanh sẽ ngã xuống.
"Tới gϊếŧ ngươi." Nam nhân không muốn nói nhiều lời, hắn cầm vật gì đó trong tay , hướng trên đầu Quý Duyệt Phong đánh tới. Lúc này, Quý Duyệt Phong mới hoảng hốt nhìn đến, nam nhân này đang cầm trên tay có lẽ là bình chữa cháy màu đỏ. Vừa mới bị đối phương đánh lén còn chưa tính, lần này đối phương tập kích ngay trước mặt, Quý Duyệt Phong tự nhiên sẽ không ngây ngốc đứng một chỗ cho người khác đánh.
Nàng nghiêng người tránh bình chữa cháy, sau đó liền dùng súng nhắm ngay bụng tên nam nhân. Ai ngờ, không đợi nàng nổ súng, đối phương cũng đã dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy cổ tay của nàng, làm nàng không thể nhúc nhích. Động tác này, cùng với thủ pháp lúc nảy nàng áp đảo sát thủ đầu tiên giống nhau như đúc.
Vốn tay phải Quý Duyệt Phong bị thương, còn tay trái giống như bị phế đi căn bản không có khí lực. Mắt thấy đối phương hướng nàng tươi cười, Quý Duyệt Phong trong lòng cầu xin kẻ cơ bắp này trăm ngàn lần đừng đem tay phải của mình bẻ gãy. Vốn tay trái của nàng cũng đã không còn khí lực, nếu ngay cả tay phải cũng bị phế đi, Tần Nhuế theo mình, chẳng phải cả đời không thể có hạnh phúc sao? Chẳng lẽ mình cả đời đều phải làm thụ sao? (editor: lạy hồn, giờ này Phong tỷ còn nghĩ tới loại chuyện này)
Suy nghĩ của Quý Duyệt Phong quả thật không giống người bình thường, tin chắc trên thế giới này, sẽ tìm không ra một vài người có thể đối mặt với sống chết trước mắt mà còn có thể nghĩ đến chuyện trên giường.
Có lẽ trời cao nghe được lời cầu nguyện của Quý Duyệt Phong hoặc là do tên ngoại quốc kia cảm thấy so với sức của mình, bẻ gãy cổ tay của Quý Duyệt Phong căn bản không đáng giá nhắc tới, cũng chẳng được gì, cho nên tên nam nhân không xuống tay, chỉ là nâng chân lên, mạnh mẽ đã vào bụng Quý Duyệt Phong.
Kịch liệt đau đớn, làm cho nàng căn bản không thể nâng eo lên. Quý Duyệt Phong không biết có phải do bị tên nam nhân khi một cước đá liền bị liệt phế hay không, chỉ là hô hấp một chút toàn thân như bị xé rách ra. "A..." Kiềm không được tiếng ngâm đau, từ trong miệng tràn phát ra. Quý Duyệt Phong dùng hết khí lực toàn thân muốn thoát ra khỏi tay tên nam nhân, nhưng đối phương khí lực lớn giống như trâu, giãy giụa cả ngày cũng không thể thoát được.
Không đợi đau nhức vừa rồi của Quý Duyệt Phong hoãn lại, nam nhân liền dùng khuỷ tay đánh vào huyệt thái dương của nàng. Lần này so với bình chữa cháy càng mạnh hơn rất nhiều. Hai tròng mắt Quý Duyệt Phong hoàn toàn lâm vào bóng tối, thậm chí bóng dáng của tên nam nhân đều không mảy may nhìn ra. Nàng dùng sức nháy nháy mắt, muốn nhanh một chút khôi phục lại thị lực.
"Khụ... Khụ khụ khụ! Là... Là ai phái các ngươi đến? Ta... Cũng không nhớ rõ là... Ta có đối thủ như vậy." Cảm giác thân thể càng ngày càng vô lực, thật hiển nhiên là đã đến cực hạn. Quý Duyệt Phong không cam lòng hỏi vấn đề thắc mắc từ lâu, dù sao ở X Thị, người biết mình ra tù rất ít, mà muốn gϊếŧ mình, cũng rất nhiều. Cho dù phải chết, Quý Duyệt Phong cũng muốn biết là ai muốn gϊếŧ mình.
"Phê hoá ở đâu? Nói cho ta biết, ta sẽ tha mạng cho ngươi." Tên nam nhân dùng tiếng phổ thông thập phần không đạt tiêu chuẩn của mình nói, trên mặt hé ra bộ dáng thiện ý dối trá, lại quên che đậy hai tròng mắt sát ý.
"Ha ha...lại có người hỏi ta câu hỏi này, các người nghĩ lão nương là mười vạn câu hỏi vì sao hay là miss biết tút đây? Ta lặp lại lần nữa, phê hoá, ta căn bản không biết ở đâu, Huống hồ..."
Quý Duyệt Phong nói tới đây liền dừng lại, ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt trào phúng tươi cười hướng tên nam nhân ngoại quốc kia, khuôn mặt trắng bệch không một tia huyết sắc, hai trồng mắt mơ hồ không tiêu cự, vài sợi tóc đen bị mồ hôi làm ướt đẫm, dính vào trên mặt, sẽ không làm cho người khác cảm thấy nàng hỗn độn, ngược lại càng lộ ra một cỗ mị hoặc nói không nên lời.
"Cho dù ta biết, cũng sẽ không nói cho kẻ cơ bắp như ngươi biết."
"Muốn chết!" Nam nhân mắng một câu, không bao giờ thủ hạ lưu tình nữa. Hắn nắm đầu Quý Duyệt Phong hung hăng đánh vào song sắt thang lầu, nháy mắt máu tươi văng khắp nơi, rồi lại đối với nàng một trận rồi lại một trận quyền đấm cước đá. Mỗi một lần đánh xuống, cơ hồ đều làm cho Quý Duyệt Phong thiếu chút nữa không thở được.
Đối mặt với loại tấn công điên rồ này, Quý Duyệt Phong tin rằng mình chính là gặp phải tên biếи ŧɦái. Đối phương muốn gϊếŧ mình, có rất nhiều cách đơn giản, chỉ cần một khẩu súng, có thể giải quyết được hết thảy mọi phiền toái. Mà hắn lại muốn dùng hai đấm hai chân để chấm dứt sinh mạng của mình, căn bản chuyện này là muốn đem mình đánh đến chết tươi.
Mơ hồ nhìn thấy bình chữa cháy lần nữa hướng đỉnh đầu mình đập đến, thân thể liên tục muốn động thủ nhưng khí lực hoàn toàn không còn một chút sót lại.
Tần nhuế... Lão bà...
-Hết Chương 64-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Phốc! phát hiện chương mới số lượng chữ thật sự khá nhiều, như mọi người thấy đó, đúng là chương "cỡ nào màu mỡ" a!Khụ Khụ Hiểu Bạo muốn nói, nhìn tin nhắn của mọi người, mọi người nói ngược cũng là nói muốn ngược thân thể, không có ngược tâm cho sảng khoái. Kỳ thật, truyện từ đầu cho tới bây giờ đại khái chỉ có vài chương là thực sự ngược, trước mắt mà nói, chương "đại ngược" ta vẫn còn chưa có viết a, chỉ có rãi rác mấy cái "tiểu ngược" mà thôi mà. Làm NV chính dưới ngòi bút của Hiều Bạo, nhất định phải có tinh thần như tiểu cường (gián) đánh cũng không chết, cùng với tố chất thân thể mạnh mẽ. Lại nói, Phong Phong cùng Nhuế Nhuế đều chuẩn bị tốt, thân là mẹ của các nàng, ta thực là vui mừng quá đi. Đoạn "tiểu ngược" này, chỉ là tiền đề cho chương "chăn đệm" mà thôi, về sau mọi người sẽ minh bạch. Khụ Khụ, nói tới đây, không biết Đường Tăng của ta đã bị doạ chạy hết bao nhiêu người rồi đây, nhưng mà, hy vọng mọi người có thể tiếp tục đọc truyện nga. Sẽ có kinh kinh kinh hỉ đó!↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~
↓ manh manh kinh hỉ ở dưới mặt [o]/~Phốc! Các ngươi bị lừa rồi! Cái dạng này, có chết cũng đáng khinh a. Nói, ta thật thích cái loại đau kéo dài sau mới khoái hoạt, bản mặt đại thúc (như yêu râu xanh ấy đáng khinh) vừa khóc vừa cười. Khụ Khụ, tuy rằng ta có mặt đại thúc, nhưng ta cũng không phải đáng khinh lắm đâu. Vì thế, nhìn mọi người nhắn lại, thỉnh cứ nhắn lại đi! Nhắn lại các ngươi sẽ là đứa trẻ ngoan, mỗi buổi tối trong mộng đều nhìn thấy mỹ nữ nga. Nói không chừng, ngẫu nhiên còn có thể thấy Hiểu Bạo xuất hiện áp các ngươi một chút. [ ngượng ngùng rất ngượng ngùng ![0_0] ]. Mà đối với đứa nhỏ ít nói, rất có khả năng về sau các ngươi mỗi tối người nằm kế bên giường của các ngươi là Tiểu Phong Phong phong tình vạn chủng của chúng ta hay có thể là buồn tao hay ngượng ngùng Tần Nhuế, tiếp theo đó vài giây sẽ liền biến thành tên yêu râu xanh đáng khinh đem các người bổ nhào lấy! [này nguyền rủa 0 0 thực thiếu đạo đức quá đi?]
Editor: mệt Hiểu Bạo nói nhiều, mình chỉ edit lời Hiểu Bạo khi có thời gian rảnh hoặc là có thông tin cần thiết. Chứ edit lời nói
của HB thế này hoài, sớm tẩu hoả nhập ma, vào bệnh viện Nhiệt Đới tầng cao nhất mà nằm!