Thiết Ngục Mê Tình

Chương 52

Nữ nhân ngoại quốc sau khi rời đi, người của Cục cảnh sát cũng đúng hẹn đến. Ở phía xa, Quý Duyệt Phong cùng Tần Nhuế liền thấy một chiếc xe màu trắng đen pha xanh làm chủ đạo, đèn đỏ phía trên nóc chiếu qua chiếu lại, chiếc xe cảnh sát chạy nhanh hướng các nàng mở ra.

"Tiểu Nhuế, ngượng ngùng, vừa rồi Cục cảnh sát có một chút việc, nên tôi tới trễ." Xe cảnh sát đậu trước mặt hai người, ngoài ý liệu, người đến đón các nàng chính là Hoắc Vũ mà Quý Duyệt Phong vô cùng chán ghét. Nghĩ đến lần trước Lê Á Lôi khi dễ nàng, lúc ấy nam nhân này nắm tay Tần Nhuế không cho cô đến bên nàng, lại còn nhìn thấy hắn thân thiết kêu tên Tần Nhuế. Quý Duyệt Phong hận không thể cắn một ngụm, biến thành tiểu cẩu chạy tới đem Hoắc Vũ cắn chết.

Không đúng! Phải biến thành tiểu miêu bắt hắn đùa giỡn cho đến chết, huống chi cắn tên ghê tởm Hoắc Vũ này, Quý Duyệt Phong thục nữ như nàng không cần phải làm như vậy a!

"Ân, lên xe đi." Tần Nhuế lãnh đạm trả lời, khiến Quý Duyệt Phong tâm tình nhất thời tốt lên không ít, biểu tình cũng mang vài phần đắc ý. Hai người một trước một sau ngồi trên xe, Quý Duyệt Phong vốn nghĩ muốn kéo Tần Nhuế cùng mình ngồi chung ở phía sau. Ai ngờ lúc nàng định mở miệng, liền thấy Hoắc Vũ mở cửa xe kế bên tài xế, bộ dáng cung thỉnh Tần Nhuế ngồi vào.

Dù sao cũng là bằng hữu, đối mặt với sự chiếu cố của Hoắc Vũ, Tần Nhuế cũng không muốn xấu hổ cự tuyệt, liền ngồi xuống. Quý Duyệt Phong nhìn thấy nữ nhân nhà mình cứ như vậy bị Hoắc Vũ dẫn ra ghế trước, còn nàng thì cô đơn một người ngồi phía sau, nội tâm nhất thời trở nên vô cùng mất mát.

Khai hướng chạy đến cục cảnh sát, không biết có phải do ghét bỏ thế giới này quá ít carbon diocid hay do Quý Duyệt Phong nàng tâm tình không tốt, chỉ có mỗi Hoắc Vũ từ lúc khởi động xe đến giờ đều mở miệng nói chuyện cùng Tần Nhuế ngồi bên cạnh, mà đối với lời nói của hắn, Tần Nhuế tuy rằng không muốn trả lời nhưng vẫn lễ phép hồi đáp có lệ vài câu.

Trong xe cũng chỉ thấy mỗi Hoắc Vũ cao hứng phấn chấn cùng Tần Nhuế không ngừng trò chuyện. Tần Nhuế một bên xấu hổ muốn chấm dứt đề tài, một bên thì có lệ đáp lại. Còn người phía sau, Quý Duyệt Phong nhất thời trương khuôn mặt đen không thể đen hơn, oán niệm không thể oán niệm hơn.

Thật vất vả mới đến cục cảnh sát, Quý Duyệt Phong vội vàng đẩy cửa xe đi xuống, để tránh nghe Hoắc Vũ nói lời ghê tởm nào nữa. Tốc độ kia tuyệt đối có thể dùng từ nhanh như chớp để hình dung. Ai ngờ nàng vừa mới bước ra, Hoắc Vũ liền lập tức theo nàng ra khỏi xe, lấy ra một khẩu súng thẳng tắp nhắm ngay vào đầu nàng, như có thể nổ súng bất kỳ lúc nào.

"Ngươi định làm gì?" Trong lòng vốn bất mãn rốt cục lúc này cũng đến giới hạn, Quý Duyệt Phong thu hồi nụ cười trên mặt, lạnh lùng hỏi. Giờ khắc này, cho dù mang trên đôi giày cao ba phân của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong vẫn thấp hơn Hoắc Vũ một cái đầu. Tầm mắt nhìn thấy khẩu súng thẳng tắp nhắm ngay vào đầu mình, chỉ là đối mặt với tình huống xấu như vậy Quý Duyệt Phong trên mặt vẫn không tỏ ra một chút sợ hãi hay kinh hoàng nào.

Nhìn thấy đối phương biểu hiện như vậy, khiến cho Hoắc Vũ có chút xấu hổ. Dù sao, người không sợ cái chết trên thế giới này thật sự rất ít thấy.

"Trọng phạm số 8005 Quý Duyệt Phong, mọi hoạt động của cô ở ngoài ngục giam đều phải bị Tần ngục trưởng cùng cảnh sát dùng thế lực không chế. Tôi khuyên cô đừng có ý đồ chạy trốn hay hành động cân não nào, trên cổ tay của cô là thiết bị định vị do Cục nghiên cứu khoa học quốc gia cùng Cục hiệp trợ phá án phát minh ra."

"Nếu cô có ý định bỏ nó đi, hay muốn chạy trốn sự quản chế của cảnh sát và giám ngục trưởng, thiết bị sẽ phát ra tín hiệu cảnh báo, tự động tiến hành truy nã cô. Nếu trong vòng 24 giờ cô không xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi, bên trong có cài đặt chất nổ, nó sẽ tự phát nổ."

"Ha ha..." Nghe Hoắc Vũ nói xong, Quý Duyệt Phong thản nhiên cười. Nụ cười này bao hàm rất nhiều ý tứ, trừ bỏ khinh thường còn mang theo một chút thất vọng. Nhìn thấy nàng như vậy, Tần Nhuế trong lòng mang theo một trận khó chịu. Vì thế bước nhanh đến bên cạnh Hoắc Vũ, đem súng đang nhắm ngay Quý Duyệt Phong ra.

"Hoắc Vũ, không sao cả, nàng chỉ bị một chút say xe nên mới nhanh chống xuống xe mà thôi. Tin tôi, nàng không đào tẩu đâu, lại càng không muốn cân não gì cả. Về sau, đừng tuỳ tiện đem những thứ nguy hiểm ra như vậy nữa, cảnh sát gϊếŧ người cũng không phải không sai luật pháp."

Tần Nhuế ngữ khí tuy rằng bình thản, nhưng bên trong thiên vị ai đó, nghe qua cũng hiểu rõ. Nhìn cô cùng Quý Duyệt Phong sóng vai bước vào Cục cảnh sát, Hoắc Vũ hậm hực đem khẩu súng bỏ vào trong túi, trong lòng đối với Quý Duyệt Phong càng phòng ngừa cùng chán ghét. Nữ nhân này có thể làm Tần Nhuế người luôn không thích thân cận với ai chiếu cố nàng như vậy, tâm tư cùng thủ đoạn thật không hề đơn giản.

Ba người bước vào cục cảnh sát, đây là lần đầu tiên Tần Nhuế cùng Quý Duyệt Phong đến nơi này vì thế phải nhờ Hoắc Vũ dẫn đường cho các nàng. Nhìn cảnh viên đi ngang hướng Hoắc Vũ chào hỏi, Quý Duyệt Phong xem thường ra vẻ không thấy, một bên Tần Nhuế nghĩ địa vị của Hoắc Vũ tại Cục cảnh sát quả nhiên không đơn giản. Tựa hồ quan hệ giữa đồng nghiệp lẫn năng lực đều được đánh giá cao.

Do Cục hình sự luôn phụ trách những nhiệm vụ nguy hiểm và khẩn cấp vì thế văn phòng của họ được xây dựng ở lầu một. Phải trái đều là một văn phòng độc lập, Hoắc Vũ đẩy cửa đi vào, xuất hiện ngay tầm mắt chính là một gian phòng rộng lớn sáng ngời, diện tích phòng khá lớn.

Trước mặt là một bảng đen ghi đầy loại loạn thất bát tao số liệu. Chung quanh là ghế ngồi còn có một ít đồ ăn vặt. Trừ bỏ một gian phòng miễn cưỡng có thể gọi là phòng họp gì đó ra, kế bên gian phòng còn có liên tiếp nhiều phòng nhỏ. Tần Nhuế mơ hồ có thể đoán được nơi này có lẽ chính là phòng họp chính của đội hình sự. Còn các phòng nhỏ khác có thể là nơi dành cho đội viên nghỉ ngơi hoặc làm nơi làm việc riêng biệt.

"Ha ha, Tiểu Nhuế ngượng ngùng, gần đây công tác khá bận rộn, cho nên không có thời gian thu dọn nơi này. Cô trước ngồi đợi Cục trưởng đến cùng các người bàn giao lần phá án sắp tới." Hoắc Vũ ngượng ngùng thu thập mớ hỗn độn trong phòng, một bên Quý Duyệt Phong cùng Tần Nhuế tìm chỗ tương đối có vẻ gọn gàng để ngồi.

Có nhiều khi tần suất làm việc của cảnh sát rất nhanh. Mới một lúc Hoắc Vũ vừa nhắc Cục trưởng thì Cục trưởng liền xuất hiện trước mặt các nàng. Từ cửa đẩy ra, ba người hướng tới trước cửa, nhìn thấy bảng tên ghi Tổng cục trưởng Cục cảnh sát Lương Đông Bằng.

Hắn năm nay 45 tuổi, từ 39 tuổi đã trở thành Tổng cục trưởng Cục cảnh sát tại X Thị, đã nhận chức được 6 năm. Không chỉ có lý lịch phong phú, suy nghĩ lẫn thân thủ đều linh hoạt không suy giảm. Nghe nói hắn trước vốn có cơ hội trở thành bộ đội đặc chủng, nhưng bởi vì một lần bị thương ngoài ý muốn ở chân, di chứng không dứt, mới lui làm một gã cảnh sát.

Phía sau hắn còn có hai nữ sinh đi theo. Một người dáng cao gầy mặc áo thể thao màu trắng cùng quần bò màu lam, kết hợp giày thể thao màu trắng. Mái tóc đen dài đơn giản cột thành tóc đuôi ngựa phía sau đầu, nhìn qua thập phần năng động. Nếu không phải nàng lộ ra rõ ràng đôi mắt thâm trầm lão luyện, có lẽ ai đó khi nhìn vào nàng đều nghĩ nàng là sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học.

Mà nữ sinh còn lại, thoạt nhìn so với nàng nhỏ hơn nhiều. Cái nhỏ này không chỉ biểu hiện qua vóc dáng mà còn biểu hiện trong chính con người nàng. Nữ sinh này vóc dáng không cao, có lẽ chưa đến 1m6. Mái tóc đen dài không mang bất kỳ thứ gì phân tán ra sau lưng, tóc mái cơ hồ che đi hai mắt của nàng. Chỉ nhìn thấy khuôn mắt trắng nõn không mang chút biểu tình nào, thậm chí lộ ra vài phần tĩnh mịch, giống như đứa nhỏ khả ái dễ nhìn, lại luôn luôn mang theo vài phần cảm giác quỷ dị. (Cực phẩm tiểu la lị a!)

"Cục trưởng hảo !" Nhìn thấy Tổng cục Cục cảnh sát đại giá quang lâm, Hoắc Vũ vội vàng đứng dậy cúi chào Lương Đông Bằng. Còn Tần Nhuế cùng Quý Duyệt Phong không phải là cấp dưới của hắn, cũng chỉ ngồi một chỗ gật đầu lễ phép.

"Thật có lỗi để Tần Ngục Trưởng chờ lâu. Vừa rồi trên đường xảy ra chút việc nên mới chậm trễ. Như vậy chúng ta không cần nói thêm nữa, trực tiếp vào chủ đề chính vậy. Tôi hôm nay muốn các vị đến đây hẳn các vị hiểu được là chúng ta đều có chung mục đích. Chính là vì chính nghĩa, vì phá án.""Thuốc phiện từ xưa đến nay đều gây hại đến thân thể khoẻ mạnh của con người, có trăm hại lại không có lợi. Mà hiện nay, xã hội phát triển, tỉ lệ tiêu thụ thuốc phiện càng ngày càng nhiều, khiến nhiều hắc bang được thành lập cùng một ít kẻ xuất xuất hiện. Mục đích của chúng ta chính là truy bắt khối u ác tính của xã hội, bắt họ chịu sự trừng phạt.""Tôi ở đây có tài liệu chủ yếu về nghi phạm số một Ngô Nam cùng một ít tư liệu Ngô gia. Trọng phạm số 8005, nhiệm vụ hàng đầu của cô lần này chính là hiệp trợ cảnh sát tìm nơi tổ chức giao dịch thuốc phiện, khi nào và ở đâu tiến hành giao dịch. Sau đó truy bắt nghi phạm Ngô Nam quy án."Lương Đông Bằng mặc dù cùng Quý Duyệt Phong nói chuyện, nhưng ánh mắt của hắn chưa bao giờ dừng ở trên người đối phương. Tuy rằng nói Quý Duyệt Phong hiệp trợ phá án nhưng rõ ràng hắn như thủ trưởng ra lệnh cho cấp dưới, tuyệt đối không được cự tuyệt.Tần Nhuế không lên tiếng bước lên lấy xấp tài liệu thật dày, bên trong ghi toàn bộ tư liệu của Ngô gia cùng Ngô Nam từ khi sinh ra cho đến bây giờ. Ngô Nguyên Bình là chủ của Ngôn gia, là phụ thân của Ngôn Nam cùng ca ca của hắn Ngô Tuấn. Hai huynh đệ này được nữ nhân tên Lục Trăn sinh ra.Năm đó, Ngô Nguyên Bình cũng chỉ là một tên côn đồ hắc bang không có tiếng tăm gì, cả ngày vô tích sự đi trộm vặt, hay thu phí bảo hộ. Một kẻ vô vi tiểu tốt tầm thường như vậy lại ngoài ý muốn gặp được tiểu thư nhà giàu tên Lục Trăn, hai người nhanh chống rơi vào bể tình, hơn nữa sau tình một đêm sinh ra Ngô Tuấn.Ngô Nguyên Bình là một tên côn đồ, không cha không mẹ, cũng không có nghề nghiệp đứng đắn. Mặc kệ hắn cưới ai, hoặc sinh hoặc tử, cũng chưa người nào quản hắn. Nhưng Lục Trăn thì khác, phụ thân của nàng lúc bấy giờ là một đại lão tiếng tăm lừng lẫy. Tuy rằng không hy vọng nữ nhi gả cho một gia đình giàu có nhưng cũng không thể chấp nhận nữ nhi của mình cùng một tên hỗn đản ở chung một chỗ. Vì thế hai người liền bị phụ thân của Lục Trăn ép buộc chia rẽ nhưng tình yêu có thể khiến cho người nhát gan trở nên dũng cảm không sợ hãi.Ai cũng không nghĩ rằng một đại tiểu thư từ nhỏ có cuộc sống an nhàn sung sướиɠ như Lục Trăn thế nhưng nguyện ý cùng Ngô Nguyên Bình rời đi, chính xác hơn là bỏ trốn.Hai người bỏ trốn cũng chạy không thoát liền bị bắt trở về. Lúc này phụ thân Lục Trăn cho Ngô Nguyên Bình một cơ hội. Cho hắn ở Lục Thị làm việc, nếu có thể đáp ứng được yêu cầu của phụ thân Lục Trăn liền cho phép cả hai ở chung một chỗ. Cuối cùng sau ba năm, Ngô Nguyên Bình thực hiện được. Mà phụ thân Lục Trăn cũng thành toàn cho hai người, sau một năm kết hôn sinh ra đứa con thứ hai tên Ngô Nam. Một bước lột xác thành phượng hoàng, khiến cho bằng hữu của Ngô Nguyên Bình kinh ngạc không thôi.Phụ thân Lục Trăn sau khi chết, Ngô Nguyên Bình cũng thành công tiếp quản Lục Thị. Hắn bắt đầu buôn bán một ít thuốc phiện, lần đầu làm liền không thể vãn hồi, không quay đầu lại được. Tổng kết mà nói, Ngô Gia cùng Quý Gia lớn nhỏ bất đồng. Bởi vì Ngô Gia trước Bạch sau Hắc, còn Quý Gia chính là trước Hắc sau Bạch.Ngô Nguyên Bình buôn lậu thuốc phiện càng ngày càng lớn. Lục Trăn biết Ngô Nguyên Bình làm chuyện phạm pháp, một lần khuyên can liền bị đối phương bỏ mặc, cuối cùng tích uất thành tật, ra đường bị xe đυ.ng phải, điều trị không thành công mà tử vong. Từ đó Ngô Nguyên Bình buông xuống hết thảy mọi thứ, chuyên tâm dưỡng lão. Còn Ngô Gia trở thành chiến trường tranh đoạt gia sản của Ngô Nam cùng Ngô Tuấn.Xem xong tư liệu, Tần Nhuế gắt gao nhíu mày. Mấy năm qua, huynh đệ Ngô Gia tranh quyền đoạt lợi, nhìn như thể cả hai đang cạnh tranh giằng co nhưng cũng không làm suy yếu thế lực của Ngô Gia, mà ngược lại càng khiến bọn họ cường đại hơn. Ngô Tuấn chủ yếu buôn lậu thuốc phiện trong nước. Còn Ngô Nam càng lợi hại hơn, buôn lậu thuốc phiện phạm vi ra khỏi ngoài nước.Hai huynh đệ này, tùy tiện so sánh mà nói đều là người rất khó đối phó, càng đừng nói đến hiện tại, cứ xem như thường ngày không hoà thuận nhưng khi đối mặt với cảnh sát cũng sẽ đứng chung một chiến tuyến. Vì thế, tuy lần này mục tiêu chủ yếu của bọn họ là Ngô Nam nhưng khi đối phó chính là toàn bộ Ngô Gia. Loại nhiệm vụ khó khăn này, cảnh sát cư nhiên bắt một mình Quý Duyệt Phong đi làm, hiển nhiên biến nàng trở thành kẻ chết thay!"Lương cục trưởng, tha lỗi cho tôi mạo muội hỏi. Các người lần này tìm Quý Duyệt Phong, rốt cuộc muốn nàng làm gì? Tôi không cho rằng, đối với một đại gia tộc cường đại như vậy, chỉ bằng một mình nàng có thể dễ dàng đánh bại." Tần Nhuế bất mãn nghi ngờ, cầm tư liệu trên tay bởi vì phẫn nộ cùng khẩn trương mà thấm đẫm mồ hôi.Nàng thật sự nghĩ không ra, cảnh sát đến tột cùng xem mạng người thành cái gì, đem Quý Duyệt Phong trở thành cái gì. Rõ ràng nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, bọn họ không đi tìm cảnh sát chuyên nghiệp, mà lại muốn Quý Duyệt Phong mạo hiểm làm. Tần Nhuế không muốn để Quý Duyệt Phong thực hiện loại nhiệm vụ này, thậm chí không muốn nhìn thấy nàng chịu một chút tổn thương nào.Rõ ràng, nữ nhân này cần được trân trọng.