Không có Tần Nhuế làm bạn trong phòng bệnh, khiến cho Quý Duyệt Phong cảm thấy khá cô đơn. Vất vả chịu đựng hai bình thuốc, nàng nhẹ nhàng giật giật người bởi vì nằm suốt một hồi lâu làm cho động tác có phần khó khăn, nàng chống đỡ song sắt bên giường đứng lên.
Tuy rằng trên người Quý Duyệt Phong vết thương khá nhiều, nhưng nghiêm trọng nhất chỉ ở sau gáy cùng trên tay, cho nên đơn giản đi dạo hay đứng lên đối với nàng mà nói dễ như ăn một bữa sáng. Mà sáng nay nàng sở dĩ làm ra bộ dáng nhu nhược cũng chỉ vì muốn Tần Nhuế chiếu cố đến mình mà thôi.
"Aihh, thật là chán." Quý Duyệt Phong đi vòng quanh giường, miệng lầm bầm than chán, tâm thì sớm đã bay đến bên người tên Tần Nhuế. Từ khi quan hệ giữa hai người ngày càng ái muội, thời gian Quý Duyệt Phong nghĩ về Tần Nhuế cũng càng nhiều. Cho dù là lúc ăn cơm, hay thời điểm ngẩn người, chỉ cần trong đầu có khoảng trống liền bị nữ nhân tên là Tần Nhuế kia như virus xâm nhập chiếm cứ đầu óc nàng, làm cho nó không thể hoạt động.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, phía dưới là một mảnh cỏ màu xanh biết hoà cùng trưởng y màu trắng. Nếu đoán không sai, nơi đây hẳn là vì bệnh tình của các nàng mà xây dựng nên hoa viên này. Nghĩ đến đây, Quý Duyệt Phong bất đắc dĩ cười cười, tuy rằng nơi đây là ngục giam, cũng còn có vài phần nhân tính.
Nếu ai đó hiểu được tính cách của Quý Duyệt Phong, thì chắc chắn biết rằng nàng sẽ không chịu thành thật đứng một chỗ trong phòng bệnh. Nàng mặc vào áo bệnh nhân màu lam, đẩy cửa bước tới hoa viên. Dọc theo đường đi, tuy rằng không được đãi ngộ giống như ngôi sao trên thảm đỏ, thật ra là nàng doạ chạy không ít nữ tù nhân.
Mắt thấy một cô gái nhìn mình như nhìn thấy ác quỷ liền bỏ chạy, thậm chí lại còn thét chói tai, Quý Duyệt Phong bất đắc dĩ xoa trán, trong lòng cười trộm. Tiểu muội muội à, tỷ biết tỷ xinh đẹp như hoa, lại phảng phất khí chất tiên nữ, nhưng muội nhìn thấy tỷ, cũng không cần phải kích động như vậy đi? Đây là bệnh viện, kêu to không được đâu nha. Trước không nói tim bệnh nhân không tốt, lỡ muội kêu to như vậy làm cho cảnh vệ hoặc là Tần ngục trưởng thiết diện vô tư của chúng ta chạy đến thì sao, tỷ chỉ muốn đi dạo hoa viên thôi chứ chẳng phải muốn ngâm nước nóng đâu.
Để không bị chú ý, Quý Duyệt Phong vươn tay dùng cổ áo rộng thùng thình che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn đường. Nàng tự cho là như vậy có thể giúp cho các nữ tù nhân bình tĩnh một chút, cũng dễ dàng đến nơi nàng muốn đến. Lại không biết, nàng hiện tại như vậy càng khiến cho các nữ tù nhân càng hoài nghi thêm mà thôi. Thật khó khăn vượt qua tình huống vô cùng vất vả này, Quý Duyệt Phong mới thành công đi tới hoa viên bệnh viện, đứng trước cửa, nàng hít thật sâu một ngụm không khí. Có trời mới biết, từ hai năm trước khi nàng bị đưa vào Đệ nhất nữ tử ngục giam đến nay, đã bao nhiêu lâu nàng mới được tự tại như vậy.
Nụ cười trên mặt dần biến mất, Quý Duyệt Phong biết, ở địa phương này sẽ không có người nhìn thấy mình. Vì thế nàng có thể cởi bỏ lớp mặt nạ tươi cười giả tạo trước mặt người khác. Men theo đường cỏ nhỏ, chậm rãi đi tới, ngẫu nhiên nàng nhìn thấy phía trên tường có gắn camera quan sát, Quý Duyệt Phong cũng không ý tứ tránh né.
Dù sao, Tần Nhuế đã nói, chỉ cần mình không vượt ngục, những chuyện khác đều có thể làm. Nàng hiện tại chỉ đến hoa viên này một mình, hẳn là không bị xem như là vượt ngục chứ? Nhưng nếu như hành vi có vi phạm quy định, Quý Duyệt Phong nàng cũng tuyệt đối không chịu uất ức mà quay trở về, nàng vẫn cứ như vậy đứng tại hoa viên không lớn cũng không thể nói là nhỏ này.
Đang lúc Quý Duyệt Phong tâm tình tốt, bỗng dưng phía trước truyền đến âm thanh nói chuyện, hấp dẫn sự chú ý của nàng. Nhìn người mặc áo trắng ngồi trên ghế, thấy quần áo của nàng, hẳn là bệnh nhân giống mình. Chỉ là nữ nhân này vì sao vô duyên vô cớ lại một mình ngồi ngốc ở chỗ này?
Lòng hiếu kỳ thúc giục Quý Duyệt Phong chậm rãi đi đến chỗ của nữ nhân kia, càng đến gần, âm thanh nói chuyện của đối phương càng rõ ràng. Chỉ thấy nữ nhân nọ dùng tay bứt một đoá hoa không rõ tên nhưng có rất nhiều cánh hoa. Miệng còn thì thào nói, bác sĩ Thư thích mình, bác sĩ Thư không thích mình.
Người thông minh như Quý Duyệt Phong, tự nhiên hiểu được hành vi bứt hoa này là vì điều gì. Nếu như là thường ngày, nhìn thấy kiểu hành vi ngu ngốc này nàng nhất định quay đầu đi chỗ khác. Chỉ là lúc này, nàng ngoài ý muốn nghe lén được một chuyện. Nguyên nhân bởi vì ở tại Đệ nhất nữ tử ngục giam này, người tên bác sĩ Thư kia, cũng chỉ có thể là Thư Uyển Hạm.
Bởi vì Quý Duyệt Phong thích Tần Nhuế, cho nên cũng tự nhiên biết đến quan hệ giữa Thư Uyển Hạm và Tần Nhuế. Tuy rằng nàng tiếp xúc không nhiều với nữ nhân kia, nhưng Quý Duyệt Phong có thể cảm giác được nàng đối với mình bao nhiêu chán ghét cùng bài xích. Không phải không phát hiện chẳng qua là giả vờ như không biết mà thôi.
Dù sao nàng là người tìm đến Tần Nhuế. Thế giới này sẽ không có người nào hy vọng bằng hữu tốt của mình đánh mất tương lai, thậm chí đánh mất cả quyền tự do lẫn cuộc sống.
Chỉ có điều Quý Duyệt Phong không nghĩ tới việc Thư Uyển Hạm nữ nhân "thẳng" kia lại được một nữ tù nhân khác thích. Phát hiện này, thật làm cho Quý Duyệt Phong cảm thấy khá thú vị. Người luôn sợ thiên hạ bất loạn như nàng thì làm sao không thích chuyện này được, chỉ cần nghĩ đến việc Thư Uyển Hạm cùng nữ tù nhân dây dưa, mang bộ dáng sức đầu mẻ trán, Quý Duyệt Phong thật nhịn không được muốn cười lớn.
Chẳng qua, ở trong đây, nàng lại đi xem nhẹ một vấn đề rất trọng yếu. Loại chuyện nữ tù nhân quấy rầy giám ngục trưởng hay bác sĩ, có lẽ cũng chỉ có ma đầu như nàng mới có tài năng dám làm, dù sao việc này yêu cầu nhất định cần phải là người kiên trì, da mặt dày còn phải có diện mạo. Nếu nàng không kiên định, thì thật sự không có khả năng đạt được mục tiêu.
"Bác sĩ Thư thích mình, Bác sĩ Thư không tích mình, Bác sĩ Thư thích mình, Bác sĩ Thư không thích mình..." Cánh hoa cuối cùng rơi xuống, Phương Cầm thở dài một hơi, sau đó đầu liền cuối thấp, như thể muốn che đậy hốc mắt có chút phiếm hồng của mình.
Từ ngày bị thương, Phương Cầm vẫn bị Thư Uyển Hạm bắt ở lại bệnh viện. Tuy rằng vết thương trên người nàng không quá nghiêm trọng, hoàn toàn có thể trở về ký túc xá, nhưng Thư Uyển Hạm lại xuất phát từ tư tâm, để nàng lại chỗ này. Hai ngày nay, được Thư Uyển Hạm chiếu cố, Phương Cầm tâm tình thoả mãn vui vẻ không đếm được.
Đồng thời, nàng còn ý thức được một việc. Nàng tựa hồ thật sự rất thích Bác sĩ Thư. Loại thích này, không giống với bằng hữu hay người thân, mà là một cảm tình khác có tên là tình yêu. Phương Cầm tuy rằng là người rất ngốc, phản ứng chậm, nhưng cũng có thể hiểu rõ tình cảm của nàng đối với Bác sĩ Thư.
Nàng thích nhìn bộ dáng cười rộ lên của Thư Uyển Hạm, cũng thích nhìn Thư Uyển Hạm tức giận. Thích nhìn nàng nghiêm túc khám bệnh cho người khác, càng thích nhìn thấy Thư Uyển Hạm sát thuốc cho nàng, khi lơ đãng toát ra đau lòng. Rất nhiều thời điểm, chỉ cần nhìn thấy Thư Uyển Hạm, Phương Cầm đều rất muốn ôm nàng vào lòng, hay giống như việc Vương Thiến từng nói với nàng làm chuyện thân thiết với Thư Uyển Hạm. Chỉ là Phương Cầm nhát gan, chỉ dám nghĩ mà thôi. Nếu thật sự nàng hành động, chỉ sợ Thư Uyển Hạm đem nàng doạ khóc mất.
Vì thế, thay vì nói cho Thư Uyển Hạm biết, Phương Cầm lại dùng một phương pháp cực kỳ cũ rích chính là cầu thiên đoán trước (mong ông trời cho biết kết quả trước). Mắt thấy hoa viên có nhiều hoa nở rộ, nàng tuỳ tay hái một đoá, liền bắt đầu bắt chước bứt hoa giống như trên TV. Nhưng vừa bứt hết, kết quả lại không như ý muốn.
Bác sĩ Thư chẳng lẽ không thích mình? Phương Cầm tự hỏi bản thân mình. Vì thế, nàng không cam lòng một lần nữa tìm hoa có nhiều cánh rồi lại bứt tiếp. Mắt thấy dưới chân ngày càng nhiều cánh hoa, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có được đáp án Bác sĩ Thư thích nàng, nhưng Phương Cầm lại vẫn như cũ không an tâm.
Đang lúc nàng điều chỉnh tốt cảm xúc, thời điểm muốn tiếp tục bứt hoa, phía sau truyền đến tiếng cười, sợ đến mức làm cho thân thể nàng run rẩy. "Ai!?" Phương Cầm mạnh quay đầu lại, đối diện với gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Quý Duyệt Phong. Là....nữ nhân này...Không phải Bác sĩ Thư đã nói là không được tiếp cận với Hồ ly tinh sao!?
Cảm thấy Phương Cầm khẩn trương, lại nhìn thấy ánh mắt trừng to, Quý Duyệt Phong trên mặt tiếu ý càng sâu. Nàng như thế nào không nghĩ đến, người thầm mến Thư Uyển Hạm lại là vị tiểu bằng hữu này. Thật đúng là có duyên, ngay tại khuôn viên bệnh viện, đều có thể bị mình phát hiện ra gian tình.
"Ha ha, tiểu mỹ nữ, muốn theo đuổi Bác sĩ Thư, dựa vào việc bứt hoa thì chỉ vô dụng nga." Quý Duyệt Phong đi đến trước mặt Phương Cầm nói, cặp mắt đen kia mang theo ngượng ngùng cùng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương, hai tay nắm góc áo lui về sau. Tâm đại thúc (tâm xấu) nhất thời tràn ra, thật sự nàng muốn đùa giỡn một chút.
"Ai ui, tiểu mỹ nữ thật sự khả ái, trưởng thành hay vẫn là xử nữ đây? Lần trước ở phòng bệnh đèn mờ quá không hảo hảo nhìn rõ mặt em, vừa thấy thật đúng là hữu mô hữu dạng, nào mau tới cho tỷ tỷ ôm cái coi!" Quý Duyệt Phong nói xong, liền vươn hai tay ôm Phương Cầm, vừa lúc nàng chuẩn bị ôm lấy, đối phương liền hạ thắt lưng trốn qua một bên.
Thật giống như mình là chó sói xấu xa ý xấu muốn ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ.
"Ai ui, tiểu mỹ nữ thật không đáng yêu chút nào, tỷ tỷ chỉ muốn ôm một cái mà cũng không cho. Bộ dáng này, không thể trách Bác sĩ Thư của em không thích em a."
Sự thật chứng minh, Quý Duyệt Phong bà dì quái đãn này không ôm được Phương Cầm, trong lòng thập phần bất mãn, nói chuyện cũng bắt đầu độc mồm độc miệng.
"Chị không được nói lung tung! Ai nói với chị là Bác sĩ Thư không thích tôi!?" Nghe Quý Duyệt Phong đánh giá, Phương Cầm nóng nảy trả lời. Nàng có thể cho phép Quý Duyệt Phong mắng nàng, hoặc là châm chọc nàng, nhưng lại không muốn nghe đến việc Thư Uyển Hạm không thích nàng. Nàng biết mình vô dụng, cái gì cũng không tốt, căn bản không xứng với Bác sĩ Thư, nhưng lời này chỉ có Thư Uyển Hạm mới có thể nói với nàng. Nhìn qua Hồ ly tinh cũng đang rất xấu hổ, Phương Cầm không cần nàng nói với mình như vậy.
"Làm sao vậy? Tiểu mỹ nữ sinh khí nga? Kỳ thật, lời tôi vừa nói cũng chỉ là sự thật mà thôi a. Nếu Bác sĩ Thư của em thật sự thích như em nói, thế em vừa rồi chơi cái thể loại ngu ngốc bứt hoa làm gì? Hay là do em thấy hoa viên nở hoa đẹp quá nên chọc giận em đây?"
"Chị...Chị...Chị nói bậy!" Phương Cầm bị Quý Duyệt Phong hỏi lại, làm cho á khẩu, từ nhỏ nàng là đứa nhỏ ngoan dễ bảo, cho tới bây giờ nàng vốn không cùng bất kỳ ai phát sinh xung đột hay tranh cãi. Cho nên đυ.ng phải cái miệng lanh lợi như Quý Duyệt Phong, cũng chỉ có tám cái miệng mới đấu lại được.
"Tôi, tôi, tôi, tôi cái gì mà tôi a? Tiểu mỹ nữ nhìn qua thấy thông minh, như thế nào chuẩn bị nói liền lấp bấp đây? Tỷ tỷ nói cho em biết nga, theo đuổi mỹ nữ, nhất là theo đuổi nữ nhân thoạt nhìn mặt ngoài đứng đắn bên trong buồn tao cùng phúc hắc như vậy, em lại yếu ớt như thế, các nàng lại càng khi dễ em. Hơn nữa muốn đợi đến khi các nàng chân chính thích em, không thể không thừa nhận, quả thực đến chết cũng đừng nghĩ đến."
Quý Duyệt Phong nói xong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Ở trong lòng nàng, Tần Nhuế cùng Thư Uyển Hạm trên cơ bản đều thuộc kiểu người này. Tuy rằng chức vị của Thư Uyển Hạm là hộ lý, mỗi ngày mặc một thân màu trắng, nói cười vô hại, giống như tiên nữ hạ phàm. Nhưng trải qua mấy lần tiếp xúc trước, Quý Duyệt Phong cơ hồ liếc mắt một cái có thể nhìn ra, nữ nhân này căn bản là không phải hoàn toàn giống thế. Bảo đảm a, cùng Tần Nhuế giống nhau, đều là buồn tao phúc hắc.
Mà nay nhìn thấy tiểu bằng hữu mình quen biết nói thích Thư Uyển Hạm. Quý Duyệt Phong trong lòng, nhất thời liền cảm khoái ngàn vạn lần. Nói xem, hai ta cùng là tù nhân của Đệ nhất nữ tử ngục giam, lại đều yêu nữ nhân phúc hắc lại không được tự nhiên rồi lại buồn tao kia, tôi không giúp em, giúp ai a?
Cho nên Quý Duyệt Phong phải liên minh giúp kẻ yếu kháng chiến, vì thế nàng bắt đầu dạy Phương Cầm cách truy đuổi Thư Uyển Hạm. Hai người cùng nhau ngồi trên ghế dài, sau đó Quý Duyệt Phong bắt đầu dạy Phương Cầm khoá học đầu tiên. Đầu tiên a, đầu tiên là phải giảng về cấu tạo thân thể của nữ nhân, sau đó giảng cho nàng biết kiến thức về đồng tính luyến ái, cuối cùng chính là tuyệt kỹ truy đuổi nữ nhân, Quý Duyệt Phong đều nhất nhất truyền thụ cho Phương Cầm, còn người nghe cũng cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.
Sau một phen truyền dạy, Quý Duyệt Phong đổi cách xưng hô với Phương Cầm từ tiểu mỹ nữ thành Phương Cầm. Còn đối phương cũng đổi từ hồ ly tinh thành một tiếng Phong tỷ tỷ, làm cho Quý Duyệt Phong tâm hoa nở rộ.
"Phong tỷ tỷ, chuyện chị vừa nói, nếu yêu một người, là luôn muốn giữ lấy người đó từng giây từng phút, vậy cụ thể biểu hiện bằng cách nào a?" Sau khi Quý Duyệt Phong giảng mỏi mệt, Phương Cầm bắt đầu đặt vấn đề. "Này a, kỳ thật cũng rất đơn giản."
"Nếu thật sự yêu một người, không lúc nào không nghĩ đến nàng cho dù nàng ở cạnh hay không ở cạnh em. Em chỉ cần nhìn nàng, cũng khiến em cảm thấy hạnh phúc. Thời điểm nàng vui vẻ, em sẽ vui vẻ hơn nàng. Khi nàng khổ sở, em sẽ khó chịu hơn cả nàng. Chủ yếu khi yêu một người, em đối với nàng sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu muốn giữ lấy nàng. Em lúc nào cũng muốn để người ấy bên cạnh mình, ôm lấy nàng, thân thể nàng, thậm chí là còn muốn làm những chuyện thân mật hơn thế."
"Phong tỷ tỷ, vì sao khi yêu một người, sẽ muốn gần gũi nàng? Hơn nữa, chuyện thân mật kia, là thân như thế nào?" Phương cầm vẻ mặt tò mò hỏi, chỉ là vấn đề này khiến cho Quý Duyệt Phong khó trả lời . Nàng làm sao có thể đem tiêu chuẩn hôn nồng nhiệt truyền dạy đây? Tuy rằng nữ hài tử so với nàng không nhỏ tuổi hơn là bao, nhưng...Quý Duyệt Phong như thế nào có thể dạy hành vi xấu này cho trẻ vị thành niên đây.
"Phong tỷ tỷ, chị đang nghĩ cái gì vậy? Em hỏi chị bằng cách nào mới học được cách thân mật, hay là chị lấy mình ra thực hành với em có được không?" Phương Cầm vừa nói xong, bỗng nhiên đứng dậy, đem hai tay đặt lên vai Quý Duyệt Phong. Nhìn thấy Phương Cầm đặt tay lên vai mình, càng ngày càng tiến gần đến mặt, Quý Duyệt Phong nhất thời biểu tình rõ ràng rất khó coi.
Người này, muốn làm là làm sao?
"Phương cầm, em sao phải...?" Quý Duyệt Phong cực lực hướng đầu ra phía sau, đến khi không thể lùi được nữa, mới đành lòng dừng lại.
"Phong tỷ tỷ, em cảm thấy nếu chỉ nói thì không rõ ràng, nhìn chị có kinh nghiệm như vậy, nhất định là thường xuyên cùng người khác thân mật? không bằng chị tự mình dạy em sẽ tốt hơn không phải sao?"
Phương cầm nói xong, liền hướng Quý Duyệt Phong còn đang kinh ngạc, nàng hé mở thần cánh hoa hôn tới. Hai đầu chạm vào nhau, cả hai vẫn không phát hiện Tần Nhuế cùng Thư Uyển Hạm đứng phía sau sớm đã xanh mét mặt mày.
-Hết Chương 43-
Tác giả có lời muốn nói: Chương này viết thật sự là một loại sung sướиɠ a, lúc trước có người hỏi rằng Phương Cầm là công hay Thư Uyển Hạm là công? Ta nghĩ, hai người bọn họ kỳ thật là hỗ công, nhưng người ra tay trước a, khả năng sẽ làm đại gia không tưởng được. Thôi... Đại gia nói xem, Tiểu Phong Phong là cường thụ, đυ.ng phải Phương Cầm nhược ngốc công, các nàng ai sẽ thắng đây, hơn nữa, Tần ngục trưởng nhìn thấy người của mình bị cưỡng hôn, có thể hay không bỗng nhiên biến thành ác quỷ đây?