Hôm nay thời tiết thành phố X có thể nói là rất đẹp, không nóng nực mà ánh nắng mặt trời lại ấm áp phủ lên người, thoải mái vui vẻ. Thỉnh thoảng lại có cơn gió nhẹ phất qua hai má, mang đến mùi hoa nở rộ ven đường.
Ngồi trên xe ba Tần lái, mãi cho đến khi trước mặt có công viên tụ tập đại đa số người cao tuổi, Tần Nhuế mới mơ hồ đoán được không nay không đơn giản là chỉ đi dùng cơm. Rồi sau đó, nhìn đến toàn bộ gia đình Hoắc Vũ đều ngồi trên bãi cỏ tán gẫu trước một bàn cơm lớn, liền càng chứng minh suy nghĩ của Tần Nhuế.
Bữa cơm này, tuyệt đối không chỉ có đơn giản như Hồng Môn yến a.
"Ây da, thầy giáo Hoắc, mọi người mới sớm vậy đã tới rồi? Thầy xem xem, gia đình chúng tôi trước giờ cũng chưa từng dùng cơm dã ngoại, cũng không biết nên mang gì theo, lại đi hai tay trắng đến đây, thật là ngại a." Vừa mới thấy mặt, mẹ Lí đã luôn mồm xin lỗi nới với ba Hoắc Vũ là Hoắc Đạt. Đồng thời còn bí mật đẩy đẩy Tần Nhuế, làm cho nàng nhích đến gần bên người Hoắc Vũ.
Điều này, Tần Nhuế thật không bĩnh tĩnh. Nàng biết là con gái gả chồng thì như bát nước đổ đi, chứ chưa từng gặp có bà mẹ nào lại đem con gái mình dúi vào nam nhân khác. Phải biết rằng, ở đệ nhất nữ tử ngục giam, kết cục của việc chọc giận Tần đại ngục trưởng đều thật thảm. Cho dù ngục trưởng mặt sắt không trừng phạt ngươi, không lấy chiếc roi da đánh ngươi, đem ngươi giam trong phòng lạnh. Cũng sẽ dùng ánh mắt làm cho người ta sợ hãi kia trừng lên, trừng cho đến khi nào ngươi không dám xuất hiện trước mặt nàng nữa mới thôi.
Nhưng mà trước mặt gia đình Hoắc Vũ, hiển nhiên là không giống như trong ngục. Cho nên Tần Nhuế cũng không thể hành xử như đang đối mặt với tù nhân. Vì thế, cũng chỉ nhìn thấy Tần Nhuế tâm không cam tình không nguyện, một mặt không có biểu tình gì. Mặc kệ mẹ Lí ngồi bên cạnh huých huých nàng mạnh cỡ nào. Nàng đều làm như mình là không khí, không để tâm.
"Tiểu Nhuế này, lại đây để mẹ giới thiệu nào. Hai vị này chính là ba mẹ của Tiểu Vũ, là bác Hoắc cùng dì Trịnh!"
"Dạ, bác Hoắc, bác Trịnh, chào hai bác."
Cho dù Tần Nhuế không muốn để tâm đến mẹ già của mình, nhưng lễ phép là vẫn phải có một chút. Nàng cười hướng hai người cao tuổi đối diện gật gật đầu, cũng đánh giá bọn họ một lần. Hoắc Vũ tuy cao lớn, nhưng bác Hoắc cùng bác Trịnh đều không có dáng người cao lớn như vậy. Cha Hoắc Vũ, cũng là một giảng viên đại học, đồng nghiệp nhiều năm của Tần Khải, là bạn già. Mà mẹ Hoắc Vũ từ thời sinh hạ con trai liền nghỉ việc, ở nhà quán xuyến nội trợ. Hai người so với cha mẹ mình hơn vài tuổi, nhưng nhìn kĩ lại vẫn thực trẻ khoẻ.
"Ha ha, đây là Tiểu Nhuế phải không? Bác sớm đã nghe ông Tần nhắc tới con là đứa con gái giỏi giang, trước đây vẫn luôn muốn gặp một lần, nề hà con lại vẫn rất bận việc, hôm nay, cuối cùng đã được như mong muốn." Bác Hoắc cười nói, ánh mắt nhìn Tần Nhuế vài phần giống như cha mẹ chồng đang xem xét nàng dâu.
Không khí theo những câu chuyện phiếm chậm rãi trở nên hài hoà hơn. Dùng xong bữa cơm dã ngoại Hoắc gia mang tới, mẹ Lí bỗng nhiên muốn đi tản bộ, vì thế liền rủ rê ba Tần cùng với hai bác Hoắc Trịnh, bốn người già vỗ vỗ mông đi mất. Nhất thời bên bờ hồ lúc này chỉ còn lại hai người Tần Nhuế cùng Hoắc Vũ.
"Tiểu Nhuế, em có ngon miệng không?" Tuy rằng là lần gặp mặt thứ hai, nhưng thái độ của Hoắc Vũ đối với Tần Nhuế vẫn là vô cùng bối rối. Đây là câu đầu tiên hai người nói với nhau, liền ngay cả Tần Nhuế đều có thể nghe được trong ngữ điệu chút run run. Chẳng lẽ, mình thật sự doạ người như vậy sao?
"Vâng, em ăn được, chúng ta dọn dẹp chỗ này một chút đi." Tần Nhuế nói xong liền đứng lên bắt đầu thu dọn thức ăn thừa.
"Phải! Được! Được!" Hoắc Vũ phản ứng hơi chậm, nhìn Tần Nhuế đứng dậy rồi cũng vội vàng đứng lên theo. Bộ dạng ngốc nghếch bối rối thực không giống như là đại đội trưởng đội hình sự đã phá vô số vụ án như mọi người nói.
"Tiểu… Tiểu Nhuế… Cái này để anh là được." Đang lúc Tần Nhuế định cầm túi thức ăn thừa đổ vào thùng rác, Hoắc Vũ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, đỏ mặt nói. Đã có người nguyện ý làm chân chạy, Tần Nhuế dĩ nhiên là đồng ý. Đưa túi đồ ăn thừa cho Hoắc Vũ, ai ngờ đối phương không cẩn thận đυ.ng vào ngón tay mình.
"A! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Nhìn thấy Tần Nhuế hơi hơi nhăn mày, Hoắc Vũ vội vàng nói xin lỗi. Sau đó không chờ Tần Nhuế nói gì đã chạy xa như con thỏ bị đuổi bắt. Nhìn hắn như muốn chạy trốn, Tần Nhuế thật sự rất muốn cười. Nam nhân này, sao lại thẹn thùng như vậy? Chẳng lẽ thời buổi này nam nhân đều theo kiểu này sao?
Đợi cho Hoắc Vũ quay lại, bốn vị lão nhân tản bộ kia cũng đang dần dần tiến tới bờ hồ. Tần Nhuế đứng ở đó nhìn mặt nước bình lặng, tâm lại không hề như mặt nước không gợn sóng trước mặt. Nghỉ làm hai ngày, nàng tựa hồ đã trải qua rất nhiều cảm giác kì lạ.
Nàng không hiểu mình luôn coi Quý Duyệt Phong là một tù nhân bình thường, tại sao lại cứ một lần rồi một lần nghĩ tới người kia, lại càng không hiểu vì sao lúc ở cạnh Hoắc Vũ, luôn cảm thấy thực có lỗi với Quý Duyệt Phong. Chính mình, rõ ràng chỉ xảy ra hai lần quan hệ với nàng mà thôi, hơn nữa đều là nữ nhân kia chủ động yêu cầu. Mình đối với nàng, đâu có thể gọi là cần phải có trách nhiệm?
Tần Nhuế trong lòng tự an ủi mình như vậy, nhưng chính là nàng đã xem nhẹ việc quan trọng nhất, đó là nàng đã động tâm với Quý Duyệt Phong. Nếu như không để tâm, sao lại lúc nào cũng nghĩ tới nàng? Nếu như thật sự không có cảm giác, sao lại không thể khắc chế được dục niệm? Một lần rồi một lần muốn nữ nhân kia? Thậm chí là tình mộng cùng nàng lên giường?
Cho nên nói, không phải là không nhận ra, chỉ là không dám thừa nhận thôi.
"Tiểu Nhuế, con đứng đây nghĩ cái gì mà nhập hồn? Con xem xem, mọi người đều quay lại mà còn cũng không phát hiện." Thanh âm mẹ Lí từ phía sau vang lên, quay đầu lại liền nhìn thấy phía sau mình vài vị trưởng bối trong mắt ý cười. Nghĩ đến bộ dạng mình thất thần lúc nãy chắc là đã bị bọn họ chứng kiến, cảm thấy thật quẫn bách, mặt cũng đỏ lên. Không biết rằng nàng như vậy làm cho Hoắc Vũ đứng bên kia một trận tim đập tăng tốc.
"Mẹ, mọi người quay về lúc nào? Sao lại không gọi con một tiếng?" Tần Nhuế có chút xấu hổ, oán giận nói, dù sao ai trong lúc ngẩn người bị người ta trông thấy đều sẽ ngượng ngùng. "Trời ơi, không phải chúng ta không muốn gọi con. Mà Tiểu Vũ nói con bộ dạng ấy rất đẹp, muốn chụp một tấm. Mau đến xem xem, cảnh này chụp lại thực sự là rất đẹp."
Mẹ Lí vừa nói, vừa đẩy Tần Nhuế đứng gần bên Hoắc Vũ. Nhìn hình ảnh mình trong máy ảnh, tuy rằng là một hình bóng bình thường quen thuộc, cũng có thể cảm nhận được trong đó bí ẩn cùng mê hoặc. Một thân váy trắng dài tới mắt cá chân cùng mái tóc mượt mà theo chiều gió thổi, xuôi theo cành liễu đong đưa và mặt hồ trong suốt vào lúc này đều tạo nên bối cảnh tuyệt hảo, như vì Tần Nhuế mà tồn tại.
"Cám ơn anh, ảnh rất đẹp." Tần Nhuế từ đáy lòng nói, mà Hoắc Vũ được nàng khen bỗng nhiên mặt mũi đỏ bừng, gãi đầu nói không có gì. Nhìn thấy hai người trẻ tuổi ở cạnh nhau hoà hợp, bốn vị trưởng bối cũng cười ra vẻ vui mừng, tựa hồ trong lòng đã tính toán chuyện đại sự chung thân cho hai đứa.
Hôm nay dùng cơm dã ngoại, không khí có thể nói là thân mật, cũng có thể là hài hoà. Trên đường về nhà, mẹ Lí vẫn cầm tay Tần Nhuế hỏi đông hỏi tây, mà đề tài, hầu như chỉ xoay quanh việc nàng thấy Hoắc Vũ như thế nào, cảm giác ở cạnh Hoắc Vũ ra sao.
Mẹ Lí cứ một lúc lại Hoắc Vũ như thế nào, Tần Nhuế thực cảm thấy mình thừa nhận là đã tới cực hạn, nàng rốt cục chịu không nổi việc mẹ Lí lải nhải. "Mẹ, chúng ta hai mẹ con người khôn không nói chuyện mập mờ, mẹ muốn tính gì, con chỉ liếc mắt một cái đã biết. Con hiểu được mẹ cũng vì muốn tốt cho con, muốn mau mau tìm một nhà chồng. Nhưng mà xã hội bây giờ đã không còn giống như trước kia. Cho dù nữ nhân không có chồng cũng không thể không sống tốt!"
Nghe Tần Nhuế nói những câu trước đều đúng, nhưng đến câu sau, bác Lí không thể bình tĩnh nổi. Vốn gương mặt đang cười lại trắng bệnh. "Tần Nhuế! Con nói cái gì vậy? Con là một nữ nhân, không lấy chồng thì còn có thể làm gì? Cả ngày chỉ biết tiếp xúc với nữ tù trong ngục! Con có biết nơi đó là những người như thế nào không?"
"Nếu không phải con làm công việc đó, mẹ còn phải mỗi ngày chạy Đông chạy tây lo tìm nhà chồng, lo tìm thằng bé nào tốt đẹp sao? Nếu không phải công việc của con, con sớm đã gả được đi rồi, không chừng ngay cả cháu ngoại cũng đã có! Tóm lại, hết thảy đều là công việc của con phá hoại! Mẹ đều không rõ, con sao lại tốt nghiệp xong lại tới nơi đó làm! Con rốt cuộc là đầu óc bị phá hỏng, hay là điên rồi?"
Đối mặt với việc bác Lí trách cứ, Tần Nhuế chỉ nhếch nhếch miệng không đáp lại một câu. Nhưng bác Tần ở ghế trước lái xe đã không nhịn được đành phải lên tiếng. "Được rồi, Tiểu Tĩnh, Tiểu Nhuế khó lắm mới về thăm nhà được một lần, bà cũng đừng nói nó nhiều như vậy. Tiểu Nhuế này, cứ nói chuyện bình tĩnh với mẹ một chút, đừng có lúc nào cũng chọc giận mẹ."
"Ông Tần! Không phải tôi cố ý làm phiền nó, mà là cái đứa con gái này không hiểu chuyện. Ông nói xem, nó là con gái, lại chạy đi làm ngục trưởng làm gì. Còn nói không cần lấy chồng thì vẫn sống tốt, con không phải là đã học được cái gì không đứng đắn của đám tù nhân trong ngục chứ?"
Nghĩ đến đây, bác Lí vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tần Nhuế. Mà điều này cũng bất chợt khiến Tần Nhuế nghĩ tới Quý Duyệt Phong, nhịn không được thân thể lại run khẽ. Phản ứng của Tần Nhuế như vậy bị bác Lí đôi mắt sắc sảo thu vào, đối với công việc kia của Tần Nhuế càng thêm ghét.
"Mẹ mặc kệ! Tóm lại mẹ gia hạn cho con một tháng, mau mau từ chức! Cùng thằng bé Hoắc Vũ hảo hảo ở chung! Nếu không có gì thay đổi thì cuối năm nay hai nhà sẽ cho hai đứa tổ chức hôn lễ!" Bác Lí tuy rằng đang nói đến đại sự cả đời của Tần Nhuế, mà không hề hỏi ý kiến Tần Nhuế.
Nghe lời nói nực cười như thế, Tần Nhuế cũng chỉ bất đắc dĩ cười nhạt, ở trong lòng thầm mắng mẹ Lí một câu cũng không thể nói lý. Ngay lúc xe vừa dừng đã mở cửa, đón một chiếc taxi trở về ngục.
Vào lúc này đã hơn chín giờ tối, đại đa số tù nhân đều đã yên giấc, cảnh vệ cũng không đi đi lại lại tuần tra mà chỉ ngồi gác theo phiên. Là Tổng giám ngục của đệ nhất nữ tử ngục giam, Tần Nhuế về tới ngục dĩ nhiên là không cần ai phê chuẩn.
Nghĩ đến hai ngày nay đều không gặp mặt nữ nhân kia, nhớ nhung đến kì lạ, làm cho Tần Nhuế vừa trở lại ngục ngay cả quần áo đều không kịp thay, liền trực tiếp đi tới tầng thứ tám.
Mở cửa ra, cũng không nhìn thấy Quý Duyệt Phong nằm trên giường, ngược lại là nghe được phía góc sáng, nơi bố trí riêng phòng tắm phát ra từng tiếng dội nước. Nói là phòng tắm, kỳ thật hơi gượng. Bởi vì cái gọi là phòng tắm kia cũng chỉ có hai thanh gác song song, có lẽ ba người vòng tay có thể ôm gọn. Một vòi nước cao cao được dẫn tới, tuy rằng 24 giờ đều có nước, nhưng một năm bốn mùa đều là nước lạnh.
Dù sao, ngục giam có thể cho tù nhân tầng thứ tám bố trí một nơi để tắm rửa như vậy cũng là tốt lắm rồi. Bọn họ, cũng không thể yêu cầu nhiều hơn.
Vì phòng tắm kia không có cửa, chỉ sử dụng một chiếc mành che kín, cho nên Tần Nhuế có thể từ trong làn hơi nước nhìn được thân thể Quý Duyệt Phong lung linh gợi cảm. Kia một bộ ngực cao ngất rất tròn, bờ vai thon thả, chiếc mông yêu kiều, đùi thon dài trắng nõn. Mỗi khi nữ nhân kia đưa tay sờ lên thân thể của chính mình, thực hiện động tác tắm rửa thông thường, Tần Nhuế cũng không nghĩ đây là tắm rửa, mà là câu dẫn, là dụ hoặc.
Lúc này, nữ nhân kia ưỡn cao người, cùng bộ ngực hình thành một độ cong hoàn mỹ. Mắt chứng kiến bàn tay kia đang xoa vào hai khoả ngực tròn trịa mà trước đây mình cũng từng đυ.ng tới, Tần Nhuế chỉ cầm thấy một trận miệng khô lưỡi khô, giữa hai chân cũng chảy ra từng trận nhiệt dịch. Từ tối hôm qua, thậm chí là sớm hơn, Tần Nhuế luôn phải khắc chế du͙© vọиɠ ham muốn nữ nhân này.
Nhưng mà, vừa rồi nghe xong những lời bác Lí nói, Tần Nhuế vốn tâm tình cực kì không tốt đã không còn muốn quản tới cái gì gọi là đạo đức, lễ giáo. Nàng bây giờ, chuyện duy nhất muốn làm là đem nữ nhân kia đặt ở dưới thân, ra sức muốn nàng, trừng phạt nàng. Đến khi nào nàng còn không dám câu dẫn mình, nhiễu loạn tâm hồn vốn bình tĩnh không gợn sóng của mình.
Nghĩ vậy, Tần Nhuế liền một mạch đi đến, kéo rơi mành che phòng tắm. Trước ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Quý Duyệt Phong, đã cúi xuống cắn lấy đỉnh ngực vì nước lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đã sớm săn cứng lên.