Mãi cho đến 10 giờ tối, Hoắc Vũ mới khoan thai rời khỏi Tần gia. Nghe tiếng mẹ Lí phát ra tiếng rống như heo bị chọc tiết kêu mình ra, Tần Nhuế lại đem chăn cuốn chặt lại, chết cũng trốn ở bên trong.
"Không sao đâu, bác Lí, nếu Tiểu Nhuế không khoẻ, cứ để cháu về một mình."
"Ây, Tiểu Vũ thật là ngại quá, Tiểu Nhuế nhà bác chính là vậy, nó hay bị sợ người lạ. Để gặp sang lần thứ hai là được thôi, hai đứa đều là người trẻ tuổi, lại đều là cảnh sát, chắc sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau."
"Vâng, cháu đi đây bác Lí."
Ập một tiếng đóng cửa, rốt cục Hoắc Vũ ra khỏi Tần gia. Lúc này Tần Nhuế vẫn không muốn ra ngoài, nhưng nắm đấm cửa nhẹ nhàng chuyển động, có người bước vào.
"Mẹ, con mệt chết rồi, muốn nghỉ ngơi…" Tần Nhuế còn chưa nói hết, đã bị tiếng cười của đối phương cắt ngang.
Nhìn thấy điệu bộ Thư Uyển Hạm đứng ở cửa cười nhạo nhìn mình, Tần Nhuế lúc này mới phát hiện dáng vẻ của mình lúc này có bao nhiêu ngốc nghếch. Bởi vì trốn tránh trong ổ chăn, nàng thay cho tây trang váy áo khi làm việc đổi thành quần áo ngủ bình thường. Tóc tán loạn vùi trong lớp chăn, vốn là màu trắng nhưng vì thẩm mỹ của bác Lí nên trở thành màu hồng, xứng với mặt than bất đắc dĩ kia.
Bộ dạng này, lại chẳng là một hình tượng khôi hài?
"Tiểu Nhuế, hai ta là ngang hàng, cậu đừng tuỳ tiện gọi mình là mẹ ơi, này bác Lí nếu nghe được sẽ không hay. Nói mình lại có một đứa con gái lớn như vậy, mình đây thành yêu quái sao?" Có lẽ ngày thường Tần Nhuế luôn làm việc hoàn mỹ, căn bản không thể cho người ta bắt lấy đuôi. Cho nên mỗi lần nàng sơ hở, cho dù là Quý Duyệt Phong hay Thư Uyển Hạm đều bắt lấy cơ hội hảo hảo cười nhạo nàng một phen.
"Nếu mẹ mình có thể giống cậu thì tốt! Cậu chẳng lẽ không phát hiện biểu hiện hôm nay của mẹ mình sao, cho dù là đứa ngốc cũng nhìn ra, mẹ muốn ghép mình với Hoắc Vũ thành một đôi." Tần Nhuế vừa nói, vừa lấy tay đỡ đầu lắc lắc, hiển nhiên là lộ ra bộ dạng buồn rầu vô cùng.
"Tiểu Nhuế, mình không rõ tại sao cậu lại phản đối việc bác Lí giới thiệu đối tượng cho cậu, dù sao chẳng có bố mẹ nào mà không muốn nhìn thấy con gái mình có tin vui. Cậu năm nay cũng không còn nhỏ, 27 tuổi rồi, ba năm nữa là 30. Nếu bác Lí không vội vàng tìm con rể mới là lạ. Hơn nữa mình thấy Hoắc Vũ cũng là một nam nhân không tệ, cậu sao lại không thử mở lòng một lần?"
Vốn Tần Nhuế có nhiều phiền muộn, nghe được Thư Uyển Hạm nói xong những lời này sắc mặt lại càng nhăn nhó. Thậm chí không thèm nghĩ ngợi trong lòng cũng thốt ra.
"Ai nói nữ nhân nhất định phải gả cho nam nhân mới là hạnh phúc? Mình có khả năng cả đời không cần lấy chồng mà vẫn sống tốt!"
"Tần Nhuế!" Tần Nhuế vừa dứt lời, sắc mặt Thư Uyển Hạm nhất thời trầm xuống, mắt nàng cũng trở nên sâu không lường được.
"Cậu còn nhớ những chuyện vừa rồi nói trên xe không? Cho dù thế nào cậu cũng không được gần gũi với Quý Duyệt Phong."
"Việc không muốn lấy chồng là chuyện riêng của mình, cùng với nữ nhân Quý Duyệt Phong kia không liên quan! Cậu sao cứ phải đem mọi chuyện đổ lên người cô ấy?"
"Tiểu Nhuế, cậu nhìn thẳng vào mình!" Thư Uyển Hạm tới gần Tần Nhuế, dùng hai tay cố định bả vai nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Thư Uyển Hạm tràn đầy dò xét. Mà đối mặt với mắt nàng như vậy Tần Nhuế cũng có chút né tránh.
"Có câu người trong cuộc mê muội. Cậu đối với Quý Duyệt Phong, mình là người có quyền lên tiếng nhất. Vừa rồi trên bàn cơm, chỉ cần nghe đến chuyện của Quý Duyệt Phong cậu liền có hứng nghe. Thậm chí vì tìm hiểu cô ta mà chủ động cùng Hoắc Vũ nói chuyện. Mà khi nghe họ nói xấu Quý Duyệt Phong cậu một chút cũng không thèm nghe, buông bát đũa trốn đi. Cậu cho rằng đó nên là phản ứng nên có sao?"
Lời Thư Uyển Hạm nói, làm cho Tần Nhuế á khẩu không trả lời được. Nàng thừa nhận, nàng rất quan tâm, chú ý tới nữ nhân kia. Nhưng mà như vậy thì có gì sai? Nàng chỉ là do hiếu kỳ mà thôi, không phải là… thích nữ nhân kia. Lại càng không thể… vì nàng mà cự tuyệt nam nhân khác theo đuổi a.
"Uyển Hạm, đừng nói chuyện này nữa. Mình đã nói thì mình sẽ làm được. Sở dĩ lại hỏi chuyện Quý Duyệt Phong là do tò mò thôi."
"Tiểu Nhuế, hi vọng cậu có thể làm chủ được mình. Ngày mai Hoắc Vũ còn có thể quay lại, còn có ba mẹ anh ấy cũng tới. Có lẽ nhà hai cậu sẽ cùng đi khách sạn ăn cơm, mình sẽ không đi theo. Thử nhận anh ấy một lần, được không?"
"Được rồi, mình hiểu."
"Cũng không sớm nữa, bác Lí với bác Thúc cũng ngủ hết rồi, chúng ta cũng tắm một cái rồi ngủ đi."
Thư Uyển Hạm nói xong, mượn áo ngủ, quay lưng cởi hết quần áo trên người. Mới ban đầu Tần Nhuế không chú ý, nhưng mà trong lúc sửa sang lại giường gối dư quang trong một giây nhìn thấy Thư Uyển Hạm, tấm lưng trơn bóng trắng nõn cùng với hai đùi đẹp thon dài.
Giống với Tần Nhuế, Thư Uyển Hạm cũng là dáng người cao gầy. Trên cổ cao thon thả không có gì che lấp, đem một thân da thịt trắng nõn hiện ra. Tóc dài màu nâu hạt dẻ bối cao được cởi xoã xuống trong một giây tản mát ra từng trận mùi hương thơm ngát, ngẫu nhiên lấp ló trong lọn tóc lộ ra xương bả vai như hai con bướm, lại có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi. Mà vòng eo mảnh khảnh kia, chỉ cần nhìn cũng có thể ước lượng một bàn tay đã đủ ôm lấy.
Xuống chút nữa, chính là địa phận cấm kị. Nhưng mà chỉ cần nhìn thoáng qua như vậy, Tần Nhuế nhất thời đã đỏ như cà chua, thậm chí thân thể đều nóng lên. Phản ứng như vậy càng làm nàng khó hiểu và nghi hoặc. Nàng cùng với Thư Uyển Hạm là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thậm chí nói là mặc chung qυầи ɭóŧ hay là áo ngực đều tuyệt đối đã từng.
Thành tích học tập của hai người đều vô cùng tốt, từ tiểu học, sơ học, trung học, thậm chí đại học đều chung một trường. Tắm chung cũng có, lại là nhiều không đếm xuể. Nhưng mà mỗi lần Tần Nhuế nhìn thấy thân thể Thư Uyển Hạm cũng chưa bao giờ có phản ứng như bây giờ.
Thấy Thư Uyển Hạm xích loã đi vào phòng tắm, Tần Nhuế mới dám thở một hơi dài,, rồi ngã lên trên giường. Nhưng mà vừa an tĩnh lại, trong đầu không tự chủ lại hiện ra một màn nóng bỏng vừa rồi. Chẳng qua đối tượng Thư Uyển Hạm đã biến thành Quý Duyệt Phong!
Khác với Thư Uyển Hạm trên thân không có một vết sẹo, thân thể Quý Duyệt Phong cùng với tay chân lại chằng chịt sẹo. Có một vài vết là do chính mình tạo nên. Mà đa số là do đao kiếm và súng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy toàn thân xích loã của Quý Duyệt Phong, nàng đã chú ý tới điểm này.
Nàng lúc ấy tuy cảm thấy vết thương nhiều như vậy nhìn qua có chút đáng sợ, nhưng là không hề xấu xí. Những vết sẹo đó hiển nhiên tạo nên tỳ vết trên thân thể hoàn mỹ của Quý Duyệt Phong, lại khiến nàng thêm vài phần dụ hoặc mỹ lệ. Nghĩ tới thân thể kia, Tần Nhuế so với lúc nãy càng thêm khô nóng thậm chí dưới bụng còn run rẩy.
Bây giờ trong phòng cũng chỉ có một mình nàng, từ phòng tắm truyền ra tiếng nước Thư Uyển Hạm đang tắm rửa. Rào rào mỗi tiếng đều như khuấy đảo tiếng lòng Tần Nhuế. Nữ nhân kia, Quý Duyệt Phong đẹp, chưa bao giờ phải nghi ngờ hay là giấu diếm. Nàng giống như là yêu nghiệt sống trên thế giới này, chỉ vâng theo du͙© vọиɠ của mình.
Nàng ở trên người mình tìm kiếm vui vẻ, dùng thân thể nóng rực kia ma sát với mình. Ngay sau đó, lại cầm lấy tay mình tiến vào thân thể nóng rực của nàng, lộ ra biểu tình khiến ai cũng phải kinh diễm, Quý Duyệt Phong.
Tần Nhuế gắt gao nắm tay đã trở nên dị thường nóng, trong lòng lại nhớ đến nữ nhân kia, tựa hồ đã rất thật.
Nàng hận không thể lập tức trở về ngục, đem nàng ôm vào trong lòng, ra sức tiến vào thân thể nàng.
Nhưng chính du͙© vọиɠ này, rốt cục là mê luyến thân thể nàng? Hay là chính mình sớm đã rơi vào cạm bẫy tên là Quý Duyệt Phong?