Sáng sớm tỉnh dậy, Quý Duyệt Phong ngán ngẩm nằm trên giường. Nhìn chiếc máy theo dõi cùng màu trời xanh lam ngoài cửa sổ, trong lòng có chút nhớ nhưng căn phòng tầng thứ tám. Tuy rằng căn phòng giam kia so với nơi này nhỏ gấp đôi, lại không được nhìn ngắm sắc trời, cũng không bị cảm giác không chút tự do như thế này.
"Ây…." Thở dài một hơi, vừa định lật cái thân, cổ tay liền phát ra kháng nghị. Rơi vào đường cùng, đành phải giữ nguyên tư thế, khởi động chiếc cổ đã cứng ngắc. Bỗng nhiên tầm mắt vừa động, Quý Duyệt Phong đã tinh ý phát hiện được bóng đen đang núp sau cánh cửa.
Thử hỏi ở Đệ Nhất nữ tử ngục giam, ngoại trừ Nhuế Nhuế nhà nàng ra còn có ai lại núp ở cửa nhìn lén mình mà không dám đi vào? Nghĩ đến đây Quý Duyệt Phong lộ ra một tia cười gian trá, cổ họng bắt đầu hô lên.
"Tần Nhuế! Đồ nữ nhân vô lương tâm. Đem lão nương ăn sạch sẽ rồi không quan tâm! Ô ô ô…. Quý Duyệt Phong ta rốt cục là tạo ra nghiệt gì? Không những bị nhốt ở ngục giam rách nát kia, còn mỗi ngày bị ngục trưởng làm cho…. làm cho… rồi còn tra tấn ta! Như vậy còn không bằng đem ta gϊếŧ đi! Tần…. Ưʍ."
Quý Duyệt Phong đang nói dở, liền bị một bàn tay lạnh đem miệng bưng kín. Ngẩng đầu nhìn người đứng trước mình, sắc mặt tái mét. Quý Duyệt Phong tâm tình tốt lên. Vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ lòng bàn tay của Tần Nhuế, đối phương lập tức rút tay về như là bị ong đốt.
"Quý Duyệt Phong! Mới sáng sớm, cô lại phát điên cái gì?" Tần Nhuế buồn bực nói, nàng thật sự không biết nữ nhân này lấy đâu ra sức, nghĩ ra nhiều kế như vậy ép uổng mình.
"Nhuế nhuế, sao chị bây giờ mới đến thăm người ta, chị có biết hôm qua người ta đợi chị bao lâu không? Chị có biết hôm qua người ta đói đến đau dạ dày cũng chưa có ai đến đưa cơm không? Chị có biết lúc đau tiểu đến gần chết, bị còng tay, còn bị con nít chỉ vào mũi mắng là đồ hồ ly tinh cảm giác tệ thế nào không? Chị có biết bị mấy cảnh sát cầm súng dí vào đầu cảm giác sao không? Hu hu, Nhuế Nhuế chị đối xử với người ta thật sự tệ a! Đem người ta ăn sạch sẽ xong rồi không quan tâm người ta sống chết. Ngày hôm qua người ta chờ chị đến độ nướ© ŧıểυ sắp chảy ra quần, nằm trong này lưng tê rần mà không có người tới giúp người ta mát xa. Phía dưới bị chị làm cho đau gần chết, đi đứng còn không xong nữa!"
Nhìn Quý Duyệt Phong vẻ mặt uỷ khuất lên án mình vô số tội trạng, vừa nói lại cùng với một bộ đáng thương, như những việc nàng đang nói là thật. Chẳng lẽ, mình có làm những việc thái quá như vậy sao? Không phải mình đã phái người tới đưa cơm cho nàng? Cho dù mình không tới thì cấp dưới cũng chăm sóc cho nàng rất tốt chứ? Sao lại có thể chỉ qua một đêm, nữ nhân này lại biến thành đứa con nít bị người lớn khi dễ?
Tần Nhuế đang lạc trong suy tư, dĩ nhiên không thể phát hiện Quý Duyệt Phong đang cười thầm, đến khi nàng lấy lại tinh thần thì người nọ đã khôi phục đôi mắt đầy nước nhìn nàng uỷ khuất, làm cho Tần Nhuế không nén được nói ra một câu, mà câu này cứ mỗi lần nói ra lại thành ra nàng tự đầu độc mình:"Vậy cô muốn như thế nào?"
"Tôi…." Quý Duyệt Phong ấp a ấp úng mãi, mặt mũi liền đỏ lên. Nhìn tầng phấn nộn xuất hiện trên gương mặt trắng nõn, Tần Nhuế nhất thời sững sờ ngạc nhiên, mãi sau vẫn chưa bình tĩnh trở lại được. Suốt hai năm quen biết Quý Duyệt Phong, nàng từng nhìn thấy một Quý Duyệt Phong phóng đãng không chịu nổi, nhìn thấy một Quý Duyệt Phong u buồn cô độc, nhưng lại vẫn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng nữ nhân này thẹn thùng. Tần Nhuế rất muốn biết, rốt cục là chuyện gì mới có thể làm cho nữ nhân phong tao này khó mở miệng đến vậy."Ha ha, không ngờ rằng Quý Duyệt Phong lúc nào cũng phóng đãng bây giờ lại biết ngượng sao? Tôi thật rất muốn biết, rốt cục là có chuyện gì mới có thể làm cho cô đỏ mặt. Nói! Cô muốn gì nào?" Tần Nhuế áp sát mặt Quý Duyệt Phong, vừa hỏi vừa chăm chú quan sát bộ dạng Quý Duyệt Phong thẹn thùng.
Sắc mặt Tần Nhuế cười xấu xa, Quý Duyệt Phong trong lòng thầm mắng nữ nhân này quả đúng như mình đoán. Một nữ nhân có vẻ ngoài đứng đắn, bên trong lại là nổi loạn biếи ŧɦái. Không chừng, mình khó được một lần thẹn thùng, còn bị nàng châm biếm đến mức độ nào. Nghĩ đến đây, Quý Duyệt Phong quay mặt đi chỗ khác, vài phần giả bộ không thèm chấp.
"Thật ra cũng không có việc gì. Nhuế Nhuế cũng thừa biết, người ta bị chị lộng thương nơi đó… Cho nên mỗi ngày đều phải bôi thuốc mới đỡ được chút ít, nhưng mà người ta thật sự không muốn để y tá giúp người ta bôi thuốc đâu! Cho nên, không bằng chị giúp người ta bôi đi, dù sao nơi đó của tôi chị cũng nhìn qua rất nhiều lần không phải sao?"
Cái này, lại đổi thành Tần Nhuế đỏ mặt. Nàng không thể tin nổi, đứng nhìn nữ nhân Quý Duyệt Phong nằm trên giường bấy giờ sắc mặt đã huênh hoang như thường. Nữ nhân này, rốt cục là đã tu luyện đến độ nào, mới có thể nói ra những chuyện như này? Tầm mắt chậm rãi di xuống dưới, nhìn nơi hạ thể được che lấp bởi lớp chăn, rồi nhìn đến chỗ giữa hai chân. Tần Nhuế biết mặt mình hẳn là đang đỏ chót.
Sự thật chứng minh, đối mặt với lưu manh, thì mình càng phải lưu manh hơn! Nếu không chỉ có bị người ta đùa bỡn!
"Nhuế Nhuế, mặt của chị sao lại đỏ vậy? Có phải là đang thẹn thùng không? Chuyện thân mật chúng ta cũng đều đã làm hết, thì chị còn sợ cái gì? Hay là… chị sợ thân thể của tôi quá dụ hoặc, sợ kiềm giữ không được?" Nhìn bộ dạng Tần Nhuế đỏ hồng, Quý Duyệt Phong trong lòng ác thú thoã mãn, tâm tình cũng đi theo tốt lên rất nhiều.
"Đủ rồi! Đừng có nói nữa, tôi giúp cô bôi thuốc là được!" Tần Nhuế nói xong, liền cầm lấy lọ thuốc mỡ trên bàn, vẻ mặt giống như là đang xuất trận đánh giặc.
"Từ từ từ!!"
Đang lúc Tần Nhuế chuẩn bị xốc chăn lên, Quý Duyệt Phong lại mở miệng ngăn nàng.
"Cô còn có chuyện gì!?" Tần Nhuế không kiễn nhẫn hỏi lại, nàng bây giờ chỉ muốn thật nhanh bôi thuốc cho Quý Duyệt Phong để còn biến.
"Nhuế Nhuế, chị cũng không tế nhị gì hết, trên kia có máy theo dõi kìa! Chị phải giúp người ta bôi thuốc, lỡ như bị người theo dõi thấy được thì phải sao? Chẳng lẽ chị hi vọng chỗ tư mật của nữ nhân lại bị người khác nhìn thấy sao?"
Có lẽ là biểu tình của Quý Duyệt Phong lúc này mang theo vài phần khổ sở làm lay động, cũng có thể một câu của nữ nhân kia đánh trúng căn lòng. Tần Nhuế liền lấy điện thoại ra, ra lệnh phòng giám sát ngắt máy theo dõi, sau đó mới chậm rãi kéo chăn trên người Quý Duyệt Phong ra.
Chỉ liếc mắt nhìn thân thể kia một cái, Tần Nhuế liền rất nhanh mở to mắt. Đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình mặc ở trên người Quý Duyệt Phong, đem thân thể vốn không có nhiều thịt có vẻ càng thêm gầy yếu. Cổ áo rời rạc lộ trễ xuống vai, lộ ra thân thể được bao bằng gạc. Tần Nhuế biết, vết thương trên người nữ nhân này, đều là do mình tạo thành.
Đau xót cùng với áy náy, trong nháy mắt "phiên giang đảo hải" đánh úp lại. Ngồi xổm giữa hai chân Quý Duyệt Phong, chậm rãi rút đi chiếc quần dài rộng, hai chân trắng nõn liền nhảy vào mi mắt. Qυầи ɭóŧ thuần sắc trắng cùng với gương mặt nữ nhân này yêu nghiệt sinh ra một loại cảm giác đặc biệt kì diệu. Một tầng phòng quyết cuối cùng sụp đổ, chỗ tư mật kia liền xuất hiện trước mặt.
Vốn là đoá hoa phấn nộn, vì mình đêm đó hành động quá thô lỗ mà còn sưng đỏ. Hoa hạch nho nhỏ giấu kín bên trong, có lẽ là cảm giác được tầm mắt của ai đó nhìn vào, lại hơi hơi có chút ngóc đầu lên tìm hiểu. Nhìn chỗ tư mật kiều diễm ướŧ áŧ còn mang theo một ít vết trầy xước, lẫn trong vẻ tội nghiệp đáng thương lại tăng thêm vài tia hương vị cuồng dã.
Chậm rãi đem thuốc mỡ đổ lên tay, khi thuốc mỡ lành lạnh cùng ngón tay chạm vào hoa viên ấm áp kia, Tần Nhuế cảm nhận rõ ràng thân thể Quý Duyệt Phong run lên.