Thiết Ngục Mê Tình

Chương 5

Đêm, luôn vắng lặng như vậy. Nhất là ban đêm ở Đệ Nhất nữ tử ngục giam lại càng thêm tịch liêu không tiếng động.

Phương Cầm nằm trên giường bệnh phát chán gần chết, cẩn thận ngẫm lại, đây đã là lần thứ mấy trong tháng tới nơi này. Hình như là từ sau khi quen được nữ nhân ôn nhu kia, mình lại trở thành khách quen nơi đây. Vì muốn nhìn thấy nàng, vì thế cố ý chọc giận người trong kí túc xá, bị bọn họ đấm đá, thân thể rất đau. Nhưng nếu không được nhìn thấy nàng, tim còn đau hơn.

Tầm mắt đảo qua phòng bệnh, những người nằm khác giường sớm đã say ngủ. Nói vậy toàn bộ bệnh nhân ngoại trừ mình thì chắc đã ngủ hết rồi? Nghĩ như vậy, bỗng nhiên lại muốn đi WC. Phương Cầm khinh thủ khinh cước mò mẫm xuống giường. Đi dép lê vào cứ vậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Bởi vì là phạm nhân cấp độ nhẹ, cho nên cuộc sống trong ngục của Phương Cầm coi như khá tự do. Mỗi ngày sáng sớm, rửa mặt ăn cơm, sau đó hoàn thành công việc hàng ngày. Ví dụ như quét tước ngục giam, hay là may vá, đính cúc áo. Đến buổi tối, sẽ có một khoảng thời gian tự làm việc riêng.

Cuộc sống như vậy, buồn tẻ và nhàm chán, so với thế giới bên ngoài thì trầm tĩnh hơn rất nhiều. Tuy rằng không giống như một đứa trẻ cùng trang lứa hưởng thụ được hạnh phúc, cũng không được hưởng trọn vẹn tình yêu phụ mẫu. Nhưng Phương Cầm biết, hết thảy những điều đó đều không thể thay đổi. Thống khổ cũng là một ngày, hạnh phúc cũng là một ngày. Tại sao lại phải tự làm khổ mình?

Đang lúc Phương Cầm hướng WC đi tới, lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động. Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng nơi đây hành lang vắng vẻ không một bóng người, cũng là hết sức rõ ràng. Đi theo hướng phát ra âm thanh, liền nhìn đến một phòng sâu bên trong hành lang. Nơi này còn có người ở sao? Phòng này không phải đã đóng cửa lâu lắm rồi sao? Hơn nữa, rốt cục là ai khuya vậy rồi còn không ngủ, mở đèn sáng trưng như vậy?

Lòng hiếu kỳ bùng lên, làm cho Phương Cầm đẩy cửa ra, mà lúc nàng vừa động, cũng đồng thời làm giật mình người đang nằm trên giường rảnh rang là Quý Duyệt Phong.

Sau khi Tần Nhuế đi rồi, liền sai người đem một ít thức ăn nước uống tới. Tuy rằng thực không tình nguyện, nhưng Quý Duyệt Phong cũng không muốn thân thể mình chịu quá khổ. Đành phải ăn một ít cháo do một người xa lạ bón, liền cảm giác dạ dày đang đau quặn đã đỡ hơn rất nhiều. Liền nhờ người nọ bón cho mình một chút nước.

Thật vất vả mới ăn uống xong, khi người phục vụ mình ăn cơm cũng vỗ mông rời đi. Đến lúc này, Quý Duyệt Phong mới cảm thấy nữ nhân khô khan tên Tần Nhuế kia dạy cấp dưới cũng y hệt nàng, vô cùng khô khan. Chẳng lẽ không hiểu được con người thì phải có "tam sự" sao? Nhìn vào WC trước mặt mà thân thể lại không thể động đậy, Quý Duyệt Phong đành bỏ qua nằm lại giường. Chỉ hi vọng có thể có người nào đó có lương tâm phát hiện ra có người bị nhốt ở trong này, cứ vậy nhịn nhục cho đến tận bây giờ.

Cho dù Quý Duyệt Phong lợi hại cỡ nào, thì cấu tạo sinh lý con người nàng vẫn không thể chống lại, cảm giác dưới bụng có chút quặn đau, nàng thực muốn mở mồm văng lên "Mẹ nó". Không phải mắng mẹ mình, mà là mắng tên hỗn đãn nào đó tên Tần Nhuế. Cư nhiên đem nàng ăn không còn một mảnh, làm nàng bị thương, giờ thì bỏ nơi này mặc kệ, lại còn còng tay, ngay cả muốn đi WC cũng không được! Giãy dụa một hồi lâu, còn tạo ra vài tiếng động, Quý Duyệt Phong liền cảm thấy thắt lưng phát đau, không còn hơi sức cử động nữa.

Chẳng lẽ để nàng trực tiếp thải nướ© ŧıểυ trên giường? Ý tưởng này vừa nảy ra, Quý Duyệt Phong liền lắc đầu phủ quyết. Mình sao lại có thể hành động như một đứa con gái không ý tứ thục nữ? Việc này nếu mà có thật, không phải là sẽ bị Tần Nhuế cùng bao nhiêu y tá cười nhạo cho chết thôi? Nhưng mà… Mặt mũi đương nhiên quan trọng, cơ mà nàng cũng không thể bị nướ© ŧıểυ làm cho tắc chết đi?

Ngay lúc tình huống đang vô cùng rắm rối thì Phương Cầm đã đến, như là Thiên Sứ xuất hiện chiếu sáng Quý Duyệt Phong cô gái tội nghiệp.

"Này này! Người đẹp! Đừng đứng mãi ở cửa vậy, tới tới tới đây, vào đây chị em ta cùng trò chuyện!" Quý Duyệt Phong gọi gọi Phương Cầm đứng ở cửa, đồng thời còn lộ ra một nụ cười quyến rũ độc nhất vô nhị, tự cho là xinh đẹp không có gì sánh nổi. Ai ngờ…. Cô gái đứng ở cửa càng ngày càng lùi xa.

"Cô là ai? Sao lại một mình nằm trong này a? Sao hai tay cô lại còn bị còng?" Liên tục ba câu hỏi, mỗi câu Phương Cầm đều giật lui về phía sau một bước, hiển nhiên điều này chính là cấm kị đối với Quý Duyệt Phong. Khi nghe xong ba câu hỏi, chỉ có thể liếc mắt xem thường, không nói gì nhìn trời đất.

Ta là ai, ta là Quý Duyệt Phong . Bà đây không phải là ngôi sao nổi tiếng, cũng không phải chủ tịch nước. Ta nói thì cô bé có thể biết được ta là ai sao? Mà nói đi nói lại, ta đáng sợ như vậy sao? Chẳng qua là bị còng tay mà thôi, cô bé cũng không cần phải vì vậy mà lùi xa ra? Thật là, ta rốt cục là đang đυ.ng phải ai đây? Chỉ muốn đi WC thôi, còn bị người bạn nhỏ bé cho rằng là quái vật, đề phòng hết mức.

"Ha ha… Là thế này, người đẹp! Chính là, chị… Chị chính là một người cùng ở trong ngục cùng em a, say đó vì chỗ ấy không đủ giường, cho nên chị phải đến ở đây a. Ha ha, hai tay bị còng, kỳ thật… Kỳ thật… Kỳ thật…"

Nói tới đây, Quý Duyệt Phong rốt cục nếu có ngốc đến mức nào, nàng cũng sẽ không nói rằng sở dĩ mình bị còng tay trong này, vì nàng là trọng phạm cực độ nguy hiểm, có thể gϊếŧ người bất cứ lúc nào. Mặt mày xanh mét xoay đi, không thèm để ý tới Phương Cầm đang đứng trước cửa nữa. Qua một lúc lâu sau, thậm chí Quý Duyệt Phong cho rằng Phương Cầm đã rời đi rồi, từ cửa mới truyền đến tiếng bước chân.

Quý Duyệt Phong quay đầu lại, liền nhìn đến Phương Cầm đứng ở giường, vẻ mặt tò mò dò xét cùng với nét nghi hoặc nhìn chằm chằm mình. Bởi vì vừa rồi khoảng cách xa, đèn lại mờ cho nên Quý Duyệt Phong cũng chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ. Nay đã gần hơn để ngắm Phương Cầm, liền cảm thấy đứa nhỏ này thật đúng không hổ khi mình đã dùng từ "người đẹp" để gọi nàng.

Bởi vì ở trong ngục giam không được để tóc quá dài, cho nên Phương Cầm để tóc chỉ tới cổ giống như một cây nấm. Mi mỏng cong cong, lông mi dài nhọn, phối hợp với đôi mắt to thanh thuần vô tội. Trông nàng dễ thương khả ái hệt như một tiểu loli đi ra từ truyện tranh Nhật Bản.

Chính là, đứa nhỏ dễ thương như vậy lại có thể phạm tội gì? Sao lại bị đem sao nơi này giam giữ? Quý Duyệt Phong trong lúc đánh giá Phương Cầm đồng thời cũng bị nàng đánh giá mình từ đầu tới đuôi.

Quý Duyệt Phong xinh đẹp, điều đó là khỏi bàn cãi. Cho dù Phương Cầm không biết xem mặt bắt hình dong, cũng hiểu được Quý Duyệt Phong là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Cho dù giờ phút này nàng đang nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt bệnh trạng, tóc dài đen lộn xộn xoã dưới gối, lại vẫn không thể che giấu mâu gian yêu mị. Chỉ cần liếc mắt một cái, Phương Cầm cũng kết luận : Đây chính là loại người mà trong TV thường nhắc tới, loại nữ nhân đẹp như hồ ly tinh.

Hai người cứ mở to mắt nhìn đối phương xét nét, nếu như Quý Duyệt Phong mà biết mình bị Phương Cầm hình thành một hình tượng hồ ly như vậy, chỉ sợ nàng khóc không nổi cười cũng không xong.

"Ý… Cái kia, này người đẹp nhỏ bé? Chị biết là chị lớn lên xinh đẹp, làm cho người ta đui mù, nhưng mà em cũng không cần phải nhìn chằm chằm vào người ta vậy, em nhìn như vậy thì người ta sẽ bị ngượng a!" Nhận thấy được Phương Cầm nhìn mình chăm chú, Quý Duyệt Phong cuối cùng nhịn không được mở miệng nói. Trời ơi! Nàng bây giờ muốn đi tiểu a! Không muốn bị người bạn nhỏ này nhìn chằm chằm như là động vật quý hiếm vậy!

"Chị là hồ ly tinh!" Ngôn luận "hợp lý" như vậy, làm cho Quý Duyệt Phong trong nháy mắt đen mặt. Tuy rằng nàng từng được vô số người khen ngợi, nhưng mà bị một đứa nhỏ nói là hồ ly tinh thì vẫn là lần đầu tiên!

"Này này, người đẹp nhỏ bé! Em thật là không lễ phép, chị đây rõ ràng muốn nói chuyện tốt đẹp, em lại còn nói chị là hồ ly tinh! Nhìn bộ dáng em thế kia nhất định sau này lớn lên cũng là một con hồ ly tinh! So với chị còn hồ ly tinh của hồ ly tinh!"

Con người Quý Duyệt Phong chính là như vậy, mỗi khi đυ.ng tới vấn đề tự ái, sẽ nói năng rối rắm, mãi không nên vấn đề.

"Chị mới là hồ ly tinh! Tôi cho dù lớn lên, cũng sẽ không đẹp như chị thế kia…" Phương cầm nói tới đây, thanh âm dần dần thấp xuống, ngón tay đang cấu lấy góc áo không chịu buông ra. Mình lớn lên bộ dạng như thế nào, Phương Cầm dĩ nhiên tự biết. Nếu mình quá xinh đẹp, bác sĩ Thư sẽ không còn xem đến nữa, cũng sẽ không thích mình nữa.

"Trời, người đẹp nhỏ bé, không ngờ trong lòng em lại nghĩ vậy? Làm sao? Tự ti? Thẹn thùng ? Ngẩng đầu cho chị đây nhìn xem, không chừng chị cao hứng chút sẽ thu làm em gái a."

Quý Duyệt Phong trêu đùa cười nói, hai người ai cũng đều chưa phát hiện một cái bóng đen đang đứng phía sau cánh cửa.