Editor: Codex
Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam ở thành phố X chính là ngục giam có diện tích lớn nhất, là nơi giam giữ an toàn nghiêm ngặt nhất Trung Quốc. Từ lúc mới thành lập cho đến nay chưa hề có một trường hợp nào vượt ngục thành công, lại càng không có việc phạm nhân phát sinh bạo động.
Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam, tên cũng như ý nghĩa, kỷ luật là nhất, mà nghiêm khắc cũng là nhất.
Trụ sở của Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam nằm ở vùng duyên hải gần ngoại ô, gồm có tám tầng. Từ dưới lên, được phân cấp lần lượt là nơi cải tạo trẻ vị thành niên, đến tù phạm sơ cấp, tù phạm trung cấp, trọng phạm. Cùng với tầng thứ tám là nơi chuyên dành cho loại phạm nhân cực kỳ nguy hiểm. Từ phía xa xa nhìn đến, kiến trúc hình chữ nhật khiến ngục giam này trông không khác gì một con quái vật đứng lặng im trước biển cả, mà chứa trong thân thể của nó cũng không phải là người, mà là một nhóm linh hồn cần được cứu rỗi.
Đã bước vào cửa ngục, thì nhân quyền không còn đáng nói nữa. Cho dù tất cả không ai nói ra, nhưng để Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam có thể đạt đến danh hiệu đệ nhất này, thủ đoạn cũng không phải là đơn giản. Ngược đãi phạm nhân, đây mà một từ cấm kỵ. Nhưng mà thử hỏi có mấy nơi như thế có thể hoàn toàn không đυ.ng vào điều cấm kỵ? Đáp án đương nhiên là KHÔNG!
Đối với với những phạm nhân không ngoan ngoãn chấp hành nội quy, không đánh không mắng, mong mình giống như Thánh Mẫu Maria, tin tưởng một ngày nào đó sẽ cảm hoá được họ sao?! Thực đáng tiếc, cảnh tượng như vậy không nói đến toàn thế giới, mà chỉ trong nước khả năng đó đã triệt tiêu hoàn toàn rồi.
Tần Nhuế xoa lấy huyệt thái dương đang phát đau của mình, đi qua từng dãy từng dãy cửa sắt, ở đây chính là ký túc xá của Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam. Hằng năm, nhà nước chi ra không ít tiền cho bọn họ nhưng đã sớm bị cấp trên, rồi cấp trên của cấp trên ăn mòn. Đến lúc tiền chuyển được đến đây rồi thì chẳng còn lại bao nhiêu, túng càng thêm túng. Nhưng mà sẽ có ai để ý đến việc phạm nhân có khó chịu hay không khi phải ngủ chung mười hai người một gian, mà gian phòng lại chỉ rộng vỏn vẹn có hai mươi mét vuông.
Nhìn thấy người bên trong đã thành thành thật thật say ngủ, Tần Nhuế lúc này mới yên tâm đi xuống tầng dưới. Lẽ ra việc tuần tra ở tầng thứ tám là lúc diễn ra nhanh nhất. Vì tầng này cũng chỉ giam vài người mà thôi, bọn họ đều là tù phạm đặc biệt nguy hiểm. Bất kể là tính cách hay hành vi phạm tội cũng không cho phép bọn họ được đối xử như những phạm nhân khác, được tự do sinh hoạt, mà ở đây mỗi một người đều bị nhốt riêng biệt trong bốn bức tường sắt dày cộp, cứ vậy cho đến chết thì thôi.
Rốt cuộc là từ lúc nào, việc tuần tra cái tầng này trở nên vất vả như vậy? Hẳn là từ sau khi nữ nhân phóng đãng kia tới đây?
Tần Nhuế tuy rằng là tổng ngục trưởng của Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam, nhưng cũng có rất nhiều việc nàng không biết. Ví dụ như nàng không rõ nữ nhân kêu Quý Duyệt Phong kia rốt cục là phạm loại tội gì mới bị giam giữ ở cái tầng này. Chỉ có một lần nàng vô tình nghe được người ta nói, Quý Duyệt Phong là đứng đầu của băng đảng buôn lậu thuốc phiện lớn nhất nước.
Vốn Quý Duyệt Phong phạm vào cái tội này, cũng đủ để tử hình nàng vài lần rồi. Lại vẫn vậy, thật không lý giải nổi là sao còn được sống? Nhưng mà Tần Nhuế cảm thấy, cái việc cả đời bị giam ở nơi này so với cái chết rõ ràng là còn không bằng!
"Tần ngục trưởng!" Vừa đi đến cửa ra của tầng thứ tám thì hai lính gác cảnh vệ kính cẩn cúi chào Tần Nhuế. Dù sao ở Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam muốn lên làm tổng ngục trưởng, không có thế lực đằng sau, thì sẽ không có khả năng có được. Mà Tần Nhuế tuổi còn trẻ như vậy có thể ngồi lên chức vụ ấy, chuyện đằng sau việc này dĩ nhiên không đơn giản.
"Cô ta thế nào rồi? Còn gây chuyện hay không?"
"Không có, sau khi ngài đi, 3 ngày nay chúng tôi vẫn không cho cô ta ăn bất kì cái gì, chỉ mang cho cô ta chút nước. Cô ta cũng không làm loạn, trong phòng cũng không có động tĩnh gì."
"Tốt, đi chuẩn bị một ít cháo mang lại đây, tôi đi xem cô ta một chút."
Tần Nhuế nói rồi liền dẫn đầu đi tới căn phòng giam giữ Quý Duyệt Phong. Đẩy cửa ra, trước mắt là một mảnh tối đen như mực. Tần Nhuế vươn tay bật công tắc đèn, trong phút chốc toàn bộ căn phòng sáng rực lên, trên giường thân hình mảnh mai tiêu điều của người kia hiện ra dưới ánh đèn trắng nhợt.
"Này! Cô còn sống chứ?" Tần Nhuế đi đến bên giường, vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của Quý Duyệt Phong lo lắng hỏi. Ba ngày không được ăn uống, đối với một người bình thường có thể nói đã chịu không nổi, huống chi là thân thể vốn dĩ gầy không có chút thịt của Quý Duyệt Phong?
Lần đầu tiên Tần Nhuế cảm thấy việc mình thật quá đáng. Cho dù là ở Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam, đột nhiên có vài tù phạm biến mất cũng không là phải việc lớn làm ai chú ý.
"A Nhiễm… A Nhiễm…" Giờ phút này Quý Duyệt Phong vì không còn thể lực để chống đỡ mà hôn mê. Đôi môi vì thiếu nước rạn nứt, hé ra rồi khép lại kêu tên một người. Nghe đến hai chữ kia, Tần Nhuế bất giác nhíu mày, đồng thời lực đạo trên tay cũng mạnh hơn vỗ vào mặt của Quý Duyệt Phong.
"Quý Duyệt Phong! Tỉnh dậy! Quý Duyệt Phong!" Cho đến khi gương mặt tái nhợt của Quý Duyệt Phong bị Tần Nhuế đánh đến ửng đỏ, người đang hôn mê kia mới dần dần tỉnh lại. Nàng vừa nhìn nhìn thấy gương mặt của Tần Nhuế đang ở trước mắt mình, trước tiên là có hơi sửng sốt, lập tức đã trở về bộ dạng bỡn cợt vô tâm vô phế như thường ngày.
"Ha ha… Khó có được Tần đại ngục trưởng còn nhớ đến một người như tôi, tôi còn tưởng ngài đã quên tôi rồi chứ, để người ta ở trong này tự sinh tự diệt! Nhưng mà… Tôi nghĩ chị cũng không nỡ để tôi chết phải không? Nếu không vì sao thà để tôi tùy ý đối với chị như vậy cũng không nỡ thương tổn tôi a?"
Tần Nhuế không thể không thừa nhận có đôi lúc nữ nhân này thực sự thông minh hơi quá. Từng không chỉ một lần nghe qua câu nói 'Nữ tử không có tài chính là phúc'. Dù cho thời thế thay đổi, địa vị của nữ nhân cũng ngày một cao. Nhưng nữ nhân quá thông minh chung quy vẫn sẽ là một điều kiêng kị. Chẳng lẽ chịu nhiều khổ cực như vậy rồi mà cô ta vẫn chưa ngộ ra đạo lý này hay sao?
"Quý Duyệt Phong, tôi khuyên cô đừng nên tự cho mình là đúng. Tôi không nghiêm trị cô chẳng qua là vì tôi không dư hơi đi để ý cô mà thôi. Dù sao cô bị nhốt ở chỗ này, so với đã chết, cũng không có gì khác nhau."
"Ha ha, Tần ngục trưởng nói cái gì vậy, tôi còn sống sờ sờ như vậy làm sao nói không khác gì đã chết? Chết rồi cái gì cũng sẽ không có, sẽ không nhìn được bộ dáng buồn tao của ngài a."
Vừa cầm ly nước binh sĩ mang tới uống, Quý Duyệt Phong vừa cười cợt nói với Tần Nhuế. Cũng chính cái bộ dáng này của nàng mà lần nào cũng đem ý thức tự chủ của Tần Nhuế phá tan. Cho dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể đánh chết nữ nhân này, lại vẫn không cách nào xuống tay.
"Nếu biết đói bụng sẽ khó chịu thì lần sau biết điều ngoan ngoãn một chút, đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính nhẫn nại của tôi." Tần Nhuế suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ buông lời cảnh cáo Quý Duyệt Phong. Cho đến bây giờ nàng vẫn chưa bao giờ nghĩ mình là người đồng tính, cho dù làm ngục trưởng ở một cái ngục giam nữ, cho dù ngày nào cũng chỉ nhìn thấy toàn là nữ nhân, Tần Nhuế cũng cho rằng, nữ nhân ở chỗ này chẳng có lấy một chút đáng giá để nàng mê luyến.
"Tần ngục trưởng phải đi vội như vậy làm gì? Mấy ngày nay tôi rất là nhớ chị!…" Vừa nói xong, Quý Duyệt Phong bỗng nhiên đứng lên ôm chặt lấy Tần Nhuế. Tứ chi như không có xương quấn chặt lấy đối phương, khẽ phả nhiệt khí vào chiếc cổ thon thả kia, bộ ngực đầy đặn áp vào nơi tương tự của Tần Nhuế, mềm mại vô hạn.
Nghe xong Quý Duyệt Phong nói, Tần Nhuế chỉ có thể bất lực liếc xéo xem thường. Nếu nàng nhớ mình thì trong lúc hôn mê đã không gọi cái người gì tên A Nhiễm. Rõ ràng lời được nói ra từ miệng nữ nhân này không có lấy một câu là thật.
"Vậy sao? Cô nhớ tôi như vậy, vì cái gì miệng đều không ngừng kêu 'A Nhiễm'? Thế nào? Là bạn gái của cô sao? Hay là… A..!" Tần Nhuế không ngờ Quý Duyệt Phong lại đột nhiên hôn mình. Khoang miệng bị một lực đạo lạ lẫm mà bá đạo xâm nhập, Tần Nhuế cảm thấy một trận chán ghét, lại nhìn thấy ánh mắt của người nọ mang theo lửa giận. Tần Nhuế lúc này mới phát hiện, lẽ nào lời nói vừa rồi chọc giận nàng? Nên mình mới trở thành chỗ trút giận?
Chuyện này là như thế nào! Nữ nhân dâʍ đãиɠ này! Nàng đã hôn qua bao nhiêu người?! Bây giờ còn dám hôn mình! Nàng ngang nhiên chỉ vì mình nói trúng tim đen sẽ cường hôn mình! Vô lại!
Lửa giận trong thân thể bùng cháy khiến lý trí Tần Nhuế mất sạch, nàng phát hiện một chuyện, đó là nữ nhân kêu Quý Duyệt Phong này rất dễ dàng đập vỡ nguyên tắc vốn có của mình! Rút ra roi da mang bên hông, hung hăng quật vào thân thể của người kia. Đây là loại roi được chế tạo từ da cá sấu, hoa văn tinh xảo, chỉnh thể tinh tế. Đánh vào trên người không lưu lại dấu tích rõ ràng mà lại đau đến thấu xương.
Roi da từ cổ Quý Duyệt Phong rồi kéo xuống bụng từng lần hạ xuống. Chiếc áo ngắn tay cũ nát bị đánh đến toạc ra một lỗ hổng, làn da non mịn trong phút chốc ửng đỏ. Mà nữ nhân đang bị đánh kia cũng không lộ ra một chút thống khổ, trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi chỉ mang theo vài phần ý cười.
Không biết vì sao một người luôn luôn biết tự chủ và được dạy dỗ tốt như Tần Nhuế vào giờ phút này lại không thể điều khiển được hành động của mình. Mỗi roi đánh xuống, dù cho người kia đã bị mình đánh muốn quỵ trên đất, thế nhưng nàng vẫn không chịu dừng tay. Không biết trải qua bao lâu, cho đến khi hai cảnh vệ canh giữ ở cửa chạy đến giữ chặt mình lại thì Tần Nhuế mới lấy lại tinh thần.
"Ai cho phép các người vào! Cút hết ra ngoài!" Tần Nhuế lớn tiếng hét vào mặt hai binh sĩ, mà tựa hồ đây cũng là lần đầu bọn họ nhìn thấy bộ dạng thịnh nộ của Tần Nhuế, chỉ cảm thấy sau gáy ớn lạnh, sau đó liền nhanh chóng co chân chạy về vị trí canh gác.
Qua một lúc sau Tần Nhuế mới dừng tay. Nàng chậm rãi bước đến trước mặt Quý Duyệt Phong, dùng sức đỡ lấy cằm, nâng lên gương mặt khuất sau mái tóc dài của nàng. Ngay cả khi gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi, môi đã bị răng cắn rách tả tơi. Vẫn như cũ, đẹp đến kinh tâm động phách, tựa như ngày hôm đó, khi Tần Nhuế lần đầu tiên nhìn thấy một Quý Duyệt Phong đàng hoàng như bao nữ nhân khác.
"Biết đau sao? Nếu biết thì nên ngoan ngoãn một chút, nếu không muốn chịu khổ thì tốt nhất nên thành tâm nghe lời tôi!"
"Ha ha… Khụ khụ… Hoá ra là Tần ngục trưởng thích trò này… Thật đúng là… Khẩu vị nặng a… Có thuốc lá không?" Quý Duyệt Phong hỏi đứt quãng, rất rõ ràng trận đòn vừa rồi khiến nàng ăn không nổi.
"Tôi không hút thuốc."
"A, quả nhiên là vậy, cô đúng là đồ quỷ buồn chán!"
"Cô…"
Vừa nghe được hai chữ 'buồn chán' quen thuộc kia, Tần Nhuế bất mãn quay đầu nhìn Quý Duyệt Phong. Không ngờ nữ nhân kia lấy từ đầu giường ra một hộp thuốc lá, tiếp theo đó lấy trong túi quần ra một cái bật lửa, thản nhiên châm thuốc lá rồi tao nhã rút một hơi.
Khói thuốc dần che phủ gương mặt câu hồn, ngón tay thon dài tinh tế, quần áo rách mướp, đôi môi đỏ mọng mang theo vết máu, thân thể chằng chịt vết roi. Từng khung ảnh mị hoặc bị thương ghép lại với nhau khiến Tần Nhuế không thể không thừa nhận, nữ nhân kêu Quý Duyệt Phong kia thật không khác gì thuốc phiện, dẫu biết nàng là độc dược vẫn khiến người khác nhịn không được muốn đi nếm thử.
Nhìn ra được ánh mắt chú ý của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong ngẩng đầu hướng nàng cười khẽ, đồng thời phun một làn khói vào mặt nàng.
"Thế nào? Tần ngục trưởng đang muốn ân ái cùng tôi sao?"
"Như cô mong muốn. Tôi sẽ cho cô chết ở trên giường."