"Ưʍ.... ân..... Như..... Như Sương tỷ tỷ." Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Sương hung hăng hôn khiến hô hấp khó khăn, nàng không rõ sao Hàn Như Sương có thể hôn lâu hơn mình? Mỗi lần hôn Mạnh Hiểu Dư đều cảm thấy sắp cạn hơi, điều này khiến Mạnh Hiểu Dư có chút phiền muội. Thật ra không chỉ Hàn Như Sương mà những người khác hôn đều tốt nàng.
Cảm thấy Mạnh Hiểu Dư từ chối, Hàn Như Sương buông lỏng Mạnh Hiểu Dư đang thất thần, nhìn nàng cố gắng hít thở, Hàn Như Sương thấy đáng yêu thì cong môi cười. Sau đó cúi đầu tiếp tục hôn Mạnh Hiểu Dư rồi di chuyển dần xuống cổ của nàng, đồng thời tạo nên nhiều vết dâu tây trên đó.
Môi nàng hút lấy cổ Mạnh Hiểu Dư, tay phải lại thong thả đến trước ngực Mạnh Hiểu Dư, trượt vào trong vạt áo, bắt lấy vật mềm mại, xoa xoa ấn ấn.
"Ân.....a....." Chỗ mẫn cảm bị Hàn Như Sương kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tiểu hồng đậu bỗng chốc cứng rắn, Mạnh Hiểu Dư bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rên lên. Nhìn Hàn Như Sương tác quái trên người mình, Mạnh Hiểu Dư khẽ đẩy nàng, khi Hàn Như Sương nhìn nàng thì nói: "Như Sương tỷ tỷ, thả..... thả ta ra trước đi!" Tuy nằm trong lòng Hàn Như Sương rất thoải mái nhưng tình huống hiện tại khiến nàng cảm thấy tư thế này rất xấu hổ.
Hàn Như Sương hiểu ý, thả Mạnh Hiểu Dư ra, đặt nàng ngồi cạnh giường, khom người cởi giày hộ nàng, sau đó áp nàng lên giường, thấy gương mặt ửng đó của nàng, xấu xa hỏi: "Vậy đã được chưa?"
Nghe thấy giọng xấu xa của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư vốn đã đỏ mặt lại càng đỏ hơn, trong lòng không khỏi oán giận: "Sao Như Sương tỷ tỷ lại xấu như vậy?"
Thấy Mạnh Hiểu Dư xấu hổ đỏ mặt, Hàn Như Sương dùng giọng xấu xa cười nói: "Dư nhi không nói lời nào là cam chịu sao?" Sau đó thấy mặt Mạnh Hiểu Dư hồng hơn nói tiếp: "Nếu Dư nhi đã cam chịu vậy thì ta cũng nên tiếp tục!" Dứt lời, không chờ Mạnh Hiểu Dư lên tiếng, nàng đã nắm lấy đai lưng của Mạnh Hiểu Dư, kéo mạnh, cảnh đẹp bên trong được bao bởi áo yếm hiện ra. Nhìn chiếc áo yếm màu trắng lại nhìn gương mặt ửng đỏ của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương cười khẽ, tay di chuyển đến chiếc yếm đang che giấu ngọn núi trắng tuyết có điểm hồng của Mạnh Hiểu Dư. Hàn Như Sương cảm thấy đây là cảnh đẹp nhất trên thế gian này. Nàng thong thả cúi người, cách lớp yếm xoa nắn nơi mềm mại kia.
"Ân....." Điểm mẫn cảm bị bắt lấy, Mạnh Hiểu Dư thở gấp, tay ôm chặt eo Hàn Như Sương, nhưng khi chạm vào Hàn Như Sương thì nàng nhíu mày. Nàng rất bất mãn việc Hàn Như Sương vẫn còn mặc y phục chỉnh tề, vì vậy muốn kéo đai lưng của nàng. Thế nhưng vì Hàn Như Sương đang ôm mình nên nàng không thể kéo được.
"Như Sương tỷ tỷ, mau dịch tay tỷ ra một chút." Mạnh Hiểu Dư chịu đựng kɧoáı ©ảʍ trong người, giọng bất ổn nói.
"Sao?" Hàn Như Sương đang chìm đắm trong mỹ vị, nghe thấy lời của Mạnh Hiểu Dư, không ngẩng đầu hỏi, sau đó động tác nhanh nhẹn muốn cởi đi y phục trên người nhưng vì là y phục Dư nhi tặng nên nàng chỉ có thể nhẹ nhàng cởi nó, sau đó lại cởi y phục của Mạnh Hiểu Dư, lần thứ hai nằm trên người nàng, Hàn Như Sương kéo cái yếm của Mạnh Hiểu Dư, cúi người nhìn thân thể nhỏ nhắn xinh xắn dưới người. Không có y phục ngăn cách, da thịt tương dán khiến hai người thỏa mãn thở dài.
"Như Sương tỷ tỷ....." Khi hai người yên lặng ôm lấy nhau, Mạnh Hiểu Dư khẽ gọi Hàn Như Sương, sau đó thấy nàng cúi đầu thì đỏ mặt, xấu hổ nói: "Ta rất nhớ tỷ." Nói rồi nàng dừng một chút, chui vào lòng Hàn Như Sương, thì thầm nói "muốn ta". Hai chữ này nhỏ đến mức Hàn Như Sương gần như không nghe thấy.
Thế nhưng Hàn Như Sương vẫn nghe được, giọng cười trêu nói "được". Không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa, nàng cúi đầu bắt đầu cướp đoạt thiên hạ dưới thân. Tay phải không còn xoa lấy đồi núi trước ngực mà dần di chuyển xuống sơn cốc mê người bên dưới. Tay nàng lướt lên vòng eo mảnh khảnh, cuối cùng đến sơn cốc rừng rậm kia, nàng khẽ bồi hồi bên ngoài thì bị dòng suối nhỏ bên trong hút lấy.
Hàn Như Sương buông lỏng Mạnh Hiểu Dư đang ngây người, nhìn đôi mắt mê ly, đôi gò má ửng hồng, miệng nhỏ khẽ nhếch dưới thân mình, nàng cười, giọng lưu manh nói: "Dư nhi, ở đây của ngươi thật thoải mái." Nói rồi ngón trỏ dò xét, thám hiểm mật đạo, nàng nhẹ nhàng xoay hai vòng bên trong, người dưới thân lập tức run rẩy.
"A......" Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Sương không ngừng tập kích không nhịn được, rên mê người gọi: "Như Sương tỷ tỷ...." Mạnh Hiểu Dư bất mãn gọi Hàn Như Sương như đang oán giận sao nàng có thể dùng giọng lưu manh nói chuyện với mình.
"Sao vậy?" Hàn Như Sương cố ý bỏ qua ánh mắt oán giận của Mạnh Hiểu Dư, vờ khó hiểu hỏi. Lại thêm một ngón tay vào sơn cốc bí ẩn, hai ngón tay ra vào lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ làm đứa nhỏ dưới thân cắn môi, cố gắng nhẫn nại. Khi không nhịn được nữa thì tiếng rên vỡ vụt tràn khỏi miệng nàng, đồng thời tiếng kêu càng lúc càng lớn, lúc này Hàn Như Sương mới thỏa mãn cong môi, cúi người ngậm lấy hoa đào trước ngực.
"A.....ân.....a....." Hai tay Mạnh Hiểu Dư ôm lấy cổ Hàn Như Sương, miệng không ngừng vang lên khúc ca êm tai, đầu óc Mạnh Hiểu Dư trống rỗng, tất cả phản ứng trong người đều nghe theo động tác của Hàn Như Sương. Gương mặt khi thì thoải mái, khi thì ẩn nhẫn khó nhịn, khi thì vô cùng mê say, dù là dáng vẻ nào đều vì động tác của Hàn Như Sương mà biểu lộ.
Hàn Như Sương buông hoa đào trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư đang ôm lấy cổ mình, trên mặt tản ra mị hoặc cực điểm, Hàn Như Sương hưng phấn, nàng rất thích vẻ mê người, quyến rũ lúc này của Mạnh Hiểu Dư, lúc này nàng không còn nét trẻ con bình thường, ngược lại là vẻ hồn xiêu phách lạc. Dáng vẻ thật giống yêu tinh xinh đẹp trong các tiểu thuyết viết chuyên hút hồn kẻ khác.
Nghĩ vậy, hô hấp của Hàn Như Sương dồn dập hơn, động tác ra vào càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu, mỗi lần vào đều đến tận cùng, nàng còn cong tay tìm kiếm điểm mẫn cảm của Mạnh Hiểu Dư.
"A....a....ân......a..... Như Sương tỷ tỷ...... nhanh..... quá..... a.....ta..... không......chịu nổi nữa....a..." Chưa dứt lời, Mạnh Hiểu Dư đã cao trào, mật đạo co rút lại, dòng nước ấm áp theo hai ngón tay của Hàn Như Sương chảy ra ngoài.
Giơ tay phải lên, Hàn Như Sương nhìn chất lỏng trong suốt, thầm nghĩ: "Đây là thứ từ cơ thể Dư nhi chảy ra, không biết vị thế nào?" Nghĩ rồi, nàng khẽ liếʍ thử. Mà động tác này vừa lúc bị Mạnh Hiểu Dư đang suy yếu bắt gặp.
Đôi mắt vốn híp lại nháy mắt trừng to, Như Sương tỷ tỷ của nàng sao có thể làm chuyện này? Chắc chắn vừa rồi vì quá mệt nên nàng mới ảo giác thôi, Mạnh Hiểu Dư tự thôi miên mình, chậm rãi nhắm mắt lại, nàng cảm thấy hiện tại mệt quá đã vậy còn xảy ra ảo giác. Nhưng không chờ Mạnh Hiểu Dư thôi miên mình xong, Hàn Như Sương đã lên tiếng.
"Dư nhị, vị này rất được, ta còn muốn." Hàn Như Sương nói xong, cúi đầu chôn giữa hai chân Mạnh Hiểu Dư, nàng gác hai chân Mạnh Hiểu Dư lên vai, cúi đầu liếʍ lấy hoa viên của nàng.
Mạnh Hiểu Dư bị câu nói kia của Hàn Như Sương ngừng việc thôi miên, trực tiếp ngây người: "Như Sương tỷ tỷ của nàng sao lại vô sỉ như vậy." Nhưng chưa được một lát, hạ thân đã truyền đến kɧoáı ©ảʍ khiến nàng hoàn hồn: "A.....Như Sương...... Như Sương tỷ tỷ...... đừng.... ở đó.... vẫn...... vẫn chưa tắm.....a...." Mạnh Hiểu Dư gian nan muốn đứng lên, muốn đẩy cái đầu đang chôn giữa hai chân mình ra nhưng nàng vừa đứng lên, Hàn Như Sương đã nâng mông nàng, Mạnh Hiểu Dư yếu ớt thoáng chốc ngã xuống giường. Còn Hàn Như Sương thì ngẩng đầu nhìn nàng, giọng khàn khàn nói: "Dư nhi ngoan, lát nữa sẽ ổn thôi." Sau đó tiếp tục canh tác hoa viên của Mạnh Hiểu Dư.
Thân thể Mạnh Hiểu Dư vừa cao trào làm sao chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này. Khi Hàn Như Sương lần nữa chui vào giữa hai chân nàng, nàng đã ngừng giãy giụa mà chìm vào du͙© vọиɠ do Hàn Như Sương tạo ra vì mình.