"Hiểu Dư...." Giọng nói nhẹ nhàng tràn ngập chua xót, nhìn Mạnh Hiểu Dư ngượng ngùng vùi đầu vào lòng Nam Cung Vân Hạm cùng với ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Nam Cung Vân Hạn, Linh Ngọc Nhi lên tiếng gọi Mạnh Hiểu Dư.
"Sao? Ngọc Nhi, ngươi làm sao vậy?" Nhìn thần sắc không đúng của Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư rời khỏi lòng Nam Cung Vân Hạm, quan tâm hỏi.
"Haha, đừng lo, ta nghĩ Linh cô nương có thể vì vết thương vừa khỏi, hơn nữa đứng lâu bên ngoài cho nên sắc mặt mới không tốt!" Không đợi Linh Ngọc Nhi lên tiếng, Nam Cung Vân Hạm nói.
"À! Là như vậy sao!" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói xong, Mạnh Hiểu Dư như bừng tỉnh, sau đó lo lắng đến trước mặt Linh Ngọc Nhi, nói: "Nếu đã như vậy, vậy Ngọc Nhi ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt vào! Nếu không, thân thể rất khó khỏe lên." Nói rồi, nàng đẩy Linh Ngọc Nhi vào phòng ngủ ban nãy, vừa đi vừa như dặn dò đứa nhỏ: "Thân thể không tốt thì phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không được chạy loạn khắp nơi biết không?" Vào phòng, để Linh Ngọc Nhi nằm trên giường, sau đó thay nàng đắp chăn. Tiếp theo dặn dò nàng vài câu rồi đứng lên ra ngoài.
Mà Linh Ngọc Nhi nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư quan tâm mình thì cảm giác chua xót trong lòng phai nhạt đi một ít, sau đó nghe thấy lời căn dặn của nàng thì mày nhíu lại. Vì giọng Mạnh Hiểu Dư dặn dò như đang dỗ trẻ khiến Linh Ngọc Nhi hơi rối rắm, Hiểu Dư là xem nàng như tiểu hài tử sao?
Linh Ngọc Nhi không biết Mạnh Hiểu Dư đã phát hiện nàng dịch dung, hơn nữa còn cởi đi lớp dịch dung của nàng, gương mặt thật của nàng thật sự quá đáng yêu, quá manh khiến Mạnh Hiểu Dư mỗi khi nhìn nàng lại có chút cảm giác làm tỷ tỷ. Đây là chuyện Linh Ngọc Nhi không biết vì trong phòng của nàng không có một chiếc gương nào để xem. Cho nên Linh Ngọc Nhi vẫn chưa có cơ hội phát hiện ra điều đó. Hiện tại nàng vẫn nghĩ rằng trên mặt mình là lớp dịch dung mang vết sẹo dài!
Linh Ngọc Nhi nằm trên giường rối rắm về thái độ của Mạnh Hiểu Dư thì Mạnh Hiểu Dư vừa ra khỏi phòng nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm như oán phụ nhìn mình, ánh mắt u oán kia như thê tử nhìn thấy trượng phu nɠɵạı ŧìиɧ! Khiến Mạnh Hiểu Dư không khỏi rùng mình, nghĩ: "Vân Hạm tỷ tỷ làm sao vậy? Chỉ vừa rời đi một lúc sao lại biến thành như vậy?" Trong lòng thầm nghĩ, Mạnh Hiểu Dư nhín ánh mắt u oán của nàng, đến cạnh nàng, ôn nhu hỏi: "Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Thân thể không khỏe sao?"
Vừa hỏi xong, Mạnh Hiểu Dư cảm thấy ánh mắt Nam Cung Vân Hạm nhìn mình càng u oán hơn, sau đó nghe thấy nàng nói: "Thân thể ta không có gì không khỏe, chỉ có tâm lý rất không ổn thôi! Tiểu Dư nhi có thể chữa giúp ta không?" Giọng u oán khiến Mạnh Hiểu Dư nghe thấy rùng mình.
"Haha, Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ đang nói đùa sao! Ta không phải đại phu, sao có thể chữa bệnh!" Mạnh Hiểu Dư cười gượng đáp, trong lòng khinh bỉ: "Tỷ rõ ràng là thần y còn cần ta chữa bệnh cho tỷ! Hơn nữa ta không biết y thuật!"
"À! Phải không? Nhưng ta cảm thấy, bệnh này của ta chỉ có ngươi mới có thể chữa khỏi!" Giọng vẫn u oán như trước.
"Vậy..... vậy..... muốn ta chữa thế nào?" Bị ánh mắt chăm chú của Nam Cung Vân Hạm nhìn khiến Mạnh Hiểu Dư không chịu nổi, hỏi.
"Rất đơn giản, ngươi lại đây ta nói cho ngươi nghe." Nam Cung Vân Hạm tươi cười vũ mị, sau đó ngoắc ngón tay với Mạnh Hiểu Dư.
"Ách..... làm sao..... a.........." Nhìn Nam Cung Vân Hạm ngoắc tay với mình, tuy nàng cảm thấy nguy hiểm nhưng vẫn bước đến, khi vừa đến cạnh Nam Cung Vân Hạm, nàng đã bị Nam Cung Vân Hạm kéo vào lòng, sau đó bị nàng cúi đầu cắn mạnh vào cổ khiến Mạnh Hiểu Dư kêu la thảm thiết.
"Huhu, đau quá! Vân Hạm tỷ tỷ, sao tỷ lại làm vậy?" Sau khi Nam Cung Vân Hạm buông ra, Mạnh Hiểu Dư lập tức giơ tay che nơi bị cắn, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Nam Cung Vân Hạm.
Nam Cung Vân Hạm lại không để tâm dáng vẻ đáng thương của nàng, đưa tay ôm lấy Mạnh Hiểu Dư, sau đó làm nũng nói: "Tiểu Dư nhi, ta ghen tị."
"Sao?" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói vậy, Mạnh Hiểu Dư mở to hai mắt nhìn nàng như đang hỏi "ăn dấm của ai?", nàng cũng quên mất đau đớn trên cổ.
Như hiểu được thắc mắc của nàng, Nam Cung Vân Hạm giải thích: "Đương nhiên ăn dấm của ngươi và Linh Ngọc Nhi! Sao ngươi có thể ở trước mặt ta quan tâm Linh Ngọc Nhi như vậy?" Sau đó nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư thắc mắc, tiếp tục nói: "Tuy rằng ta đã nói, ta không ngại cùng người khác có ngươi, nhưng ngươi không nên làm trò thân mật với người khác trước mặt ta!"
"Ta không có." Nghe vậy, Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng phản bác, khi nào thì nàng thân mật cùng Linh Ngọc Nhi.
Nam Cung Vân Hạm không để tâm nàng phản bác, nói: "Tiểu Dư nhi, hứa với ta vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, cũng đừng thân mật quá mức với người khác trước mặt ta dù cho là hai người kia trong lòng ngươi, bởi vì ta thật sự rất sợ mình sẽ không chịu nổi." Tuy rằng đã nói không ngại chia sẻ Mạnh Hiểu Dư với người khác nhưng trong lòng nàng thật sự rất khó bình tĩnh tiếp thu. Tựa như vừa rồi, rõ ràng Mạnh Hiểu Dư và Linh Ngọc Nhi vẫn chưa thân mật quá mức nhưng Nam Cung Vân Hạm đã khó chịu muốn chết. (Tác giả: Này chỉ mới bắt đầu, về sau từ từ rồi sẽ quen thôi!)
Nhìn Nam Cung Vân Hạm ôm chặt lấy mình, Mạnh Hiểu Dư không biết nên nói gì, vì thế đành yên lặng không nói, chỉ để nàng ôm mình.
Ánh mặt trời giờ ngọ chiếu lên bóng hai người, tạo ra một vầng sáng vàng nhạt, rất đẹp cũng rất rung động. Linh Ngọc Nhi ở trước cửa sổ nhìn hai người ôm lấy nhau, mắt đầy bi thương. Vừa rồi khi nghe Mạnh Hiểu Dư kêu la thảm thiết, Linh Ngọc Nhi vẫn còn chưa ngủ, đã lập tức nhảy xuống giường chuẩn bị ra khỏi phòng, nhưng vừa đến cửa nhìn thấy hai người ôm nhau khiến Linh Ngọc Nhi vốn muốn mở cửa lập tức dừng lại, sau đó xoay người về lại phòng, đứng trước cửa sổ nhìn hai người thâm tình ôm nhau, trong lòng đau đớn không thôi: "Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ chỉ trong một hai tháng ngắn ngủi mình thật sự đã yêu Hiểu Dư sao? Nếu không vì sao mình thấy nàng bên cạnh nữ nhân khác, tâm lại đau như vậy?" Che đi lòng ngực đau đớn, Linh Ngọc Nhi không ngừng tự hỏi nhưng vẫn không chiếm được đáp án khiến nàng vừa lòng.
"Vân Hạm tỷ tỷ, xà huyết này." Ôm nhau một hồi, Mạnh Hiểu Dư nghĩ đến gì đó nói.
"À, tiểu Dư nhi nghĩ kỹ rồi sao?" Không buông Mạnh Hiểu Dư ra, giọng Nam Cung Vân Hạm không để tâm hỏi. Hiện tại không có gì quan trọng bằng nhân nhi trong lòng nàng, nếu tiểu Dư nhi muốn, nàng đương nhiên sẽ dùng toàn lực giúp nàng, nếu nàng không muốn, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng.
"Ân, ta quyết định rồi, ta muốn mạnh hơn." Vùi đầu vào lòng Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư rầu rĩ.
"Được nếu tiểu Dư nhi muốn mạnh hơn, ta đây nhất định sẽ giúp ngươi." Nói rồi, Nam Cung Vân Hạm buông Mạnh Hiểu Dư ra, nắm tay nàng vào dược phòng, vừa đi vừa nói: "Từ ngày sư phụ ta bắt được Xích Nguyệt, đã bắt đầu tìm các thảo dược quý báu nuôi Xích Nguyệt, đến hiện tại đã gần ba mươi năm cho nên máu của Xích Huyệt chắc chắn rất bổ, có thể gia tăng gần 50 năm công lực, không chỉ vậy, khi ngươi uống vào, ta sẽ luyện đan giúp ngươi có thể chất bách độc bất xâm."
"Sao? Tốt như vậy sao? Con Xà Huyết đỏ rực kia có nhiều chỗ tốt vậy sao?" Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc.
"Haha, đối với ngươi thì là vậy, còn người khác thì không chắc." Nam Cung Vân Hạm cười nói.
"Chẳng lẽ vì ta có Xích Hồn Bội sao?" Mạnh Hiểu Dư lại hỏi.
"Có thể xem là vậy, ngoài ra, hai mạch Nhâm Đốc của ngươi cùng các đại huyệt khác đều đã được đả thông, rất nhiều người thậm chí rất nhiều cao thủ đều không có." Nam Cung Vân Hạm cười, lúc trước khi nàng bắt mạch cho Mạnh Hiểu Dư, phát hiện hai mạch Nhâm Đốc của nàng được đả thông, không thể không khiến Nam Cung Vân Hạm kinh ngạc, là ai đã đả thông giúp nàng? Hiện tại rất nhiều cao thủ giang hồ vẫn chưa nghĩ ra được cách làm, hơn nữa đả thông hai mạch Nhâm Đốc rất đau đớn, chỉ vô ý chút thôi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ vậy Nam Cung Vân Hạm không đợi nàng nói, hỏi: "Tiểu Dư nhi, hai mạch Nhâm Đốc cùng các đại huyệt của ngươi là ai giúp ngươi đả thông?"
"Ách, không ai giúp ta đả thông, ta nghĩ có thể là bẩm sinh!" Nghe Nam Cung Vân Hạm hỏi, Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ một lúc nói.
"Không ai giúp ngươi đả thông?" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói xong, Nam Cung Vân Hạm giật mình, không có cao thủ hỗ trợ, các huyệt trong cơ thể lại thông, sao có thể, chẳng lẽ thật sự bẩm sinh đã vậy? Nếu là như vậy, tiểu Dư nhi của nàng thật sự là phúc khí không cạn! Vì ngoài hai mạch Nhâm Đốc rất khó đả thông thì những huyệt đạo khác cũng như vậy. Dạng bẩm sinh có hai mạch Nhâm Đốc và các huyệt đạo thông như tiểu Dư nhi quả thật là trời sinh luyện võ, thật sự là làm ít được nhiều! Tựa như uống máu Xích Nguyệt, người bình thường đột nhiên có được 50 năm công lực, sẽ vì không thể hấp thu mà gân mạch đứt đoạn, nổ tung chết. Nhưng tiểu Dư nhi lại khác, vì đại huyệt của nàng đã sớm đả thông, cho nên cơ thể của nàng tựa như biển rộng, dù có truyền bao nhiêu năm công lực vẫn sẽ bị gân mạch của nàng hấp thụ toàn bộ, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện không thể hấp thụ mà tử vong.