Chuyển ngữ: Wanhoo
Điều đàn ông không chịu nổi nhất chính là đàn bà cắm sừng.
Bạch Y Xảo không muốn có khúc mắc trong cuộc sống với Phương Dũng, nếu không thì rất uổng phí cơ hội sống lại.
Bạch Y Xảo rất ghét Lý Cẩu Tử vô dụng, nói nhỏ: “Đừng tìm tôi nữa, bảo làm chuyện cỏn con cũng không làm được.”
Lý Cẩu Tử sợ Bạch Y Xảo bỏ mình, mình không trả nổi nhiều tiền thế, vội cãi: “Tôi có muốn đâu, tại con nhỏ Trần Nhị Muội chết bầm bỏ chạy chứ.”
Ninh Thư trốn trong bóng tối, mặc dù biết chuyện đó là âm mưu của Bạch Y Xảo và Lý Cẩu Tử nhưng khi chính tai nghe thấy vẫn không kìm được cơn nóng giận.
Ninh Thư cố gắng đè nén sát khí trong lòng. Chỗ này gần Phương gia, Phương Dũng đi săn nhiều năm rất nhạy cảm với sát khí.
Lý Cẩu Tử và Bạch Y Xảo sợ Phương Dũng phát hiện, Ninh Thư cũng không muốn Phương Dũng biết. Ít nhất đến khi gạo nấu thành cơm.
Lý Cẩu Tử cuống cuồng: “Chị Bạch không được bỏ rơi tôi.”
Lý Cẩu Tử nuốt nước bọt, khàn giọng: “Chị cho tôi một trăm lượng được không?”
“Bao nhiêu cơ?” Bạch Y Xảo suýt thì thốt lên. Một trăm lượng, mơ đi.
Lý Cẩu Tử cảm thấy cơ thể có gì đó là lạ.
Lý Cẩu Tử lo lắng: “Tôi bị đóng dấu vân tay vay nặng lãi, không trả sẽ chặt chân tay. Chị không thể thấy chết mà không cứu.”
Bạch Y Xảo lạnh lùng: “Liên quan gì đến tôi. Cái loại vô dụng như cậu cũng dám đòi một trăm lượng, cậu coi tôi là cái gì.”
Lý Cẩu Tử rất nôn nóng: “Chị không giúp tôi, tôi sẽ tố cáo chị hại Trần Nhị Muội, tìm tôi làm nhục Trần Nhị Muội còn muốn để Trần Nhị Muội làm vợ tôi. Chị nói chỉ cần làm nhục Trần Nhị Muội thì Trần Nhị Muội chính là vợ tôi.”
Lý Cẩu Tử uy hϊếp: “Chị là đồ xấu xa, lòng dạ đen tối.”
Bạch Y Xảo không bị Lý Cẩu Tử uy hϊếp, cô nói chậm rãi: “Cậu nói đi, Phương Dũng sẽ đánh chết cậu, xem ai tới số.”
Lý Cẩu Tử nhớ lại quả đấm vào người mình của Phương Dũng liền co rụt, hắn sợ Phương Dũng bởi Phương Dũng có thể đánh chết thú hoang.
Bạch Y Xảo định đi về. Ra ngoài lâu Phương Dũng sẽ nghi ngờ. Phương Dũng mà biết đêm hôm cô gặp Lý Cẩu Tử thì to chuyện. Phương Dũng có yêu cô thương cô thế nào cũng vẫn nổi nóng.
Lý Cẩu Tử thấy Bạch Y Xảo định đi bèn níu tay áo cô ta.
“Cậu là cái thá gì mà dám chạm vào tôi.” Bạch Y Xảo bị Lý Cẩu Tử chạm vào người lập tức dựng ngược lông mày, ghê tởm như giẫm phải cứt chó.
Lý Cẩu Tử lo không trả được khoản vay nặng lãi nên xin tiền Bạch Y Xảo. Bạch Y Xảo tuyệt tình, Lý Cẩu Tử oán hận muốn ngủ với cô gái kiêu ngạo này. Có chết cũng muốn làm quỷ phong lưu.
Đã thế cô ta còn là vợ của Phương Dũng, nhân đây cũng trả thù Phương Dũng một vố cay.
Lý Cẩu Tử tức giận cả gan bịt miệng Bạch Y Xảo, kéo lê Bạch Y Xảo ra ruộng ngô gần đó.
Bạch Y Xảo rất hoảng sợ nhưng bị Lý Cẩu Tử bịt miệng không kêu cứu được. Lý Cẩu Tử bị du͙© vọиɠ xâm chiếm bộc phát sức mạnh.
Lý Cẩu Tử nhìn cô gái dưới thân, lòng hư vinh trào dâng ngửi người cô ta một cách mê say.
Bạch Y Xảo tái mặt, tuyệt vọng vô cùng. Kiếp này sống lại lẽ nào lại bị cái loại thối nát như Lý Cẩu Tử làm nhục.
Còn đâu cuộc sống hạnh phúc của cô với Phương Dũng.
Bạch Y Xảo giãy giục liên tục nhưng cô không khoẻ như phụ nữ làm việc đồng áng. Cô yếu ớt, đẩy là ngã, eo không xương, không thể nào thoát được.
Bạch Y Xảo sụp đổ thế giới, cuộc sống tươi đẹp tan biết trong nháy mắt.
Mặc dù sống lại nhưng Bạch Y Xảo vẫn là người cổ đại thấm nhuần tư tưởng danh dự, trinh tiết. Cô không thể tượng tượng nổi Phương Dũng biết sẽ thế nào.
Cô sẽ bị nhốt là vào l*иg lợn ư. Quan trọng nhất vẫn là Phương Dũng, hình ảnh Phương Dũng mặc quan phục oai phong kiếp trước hằn sâu trong đầu cô.
Cô muốn trở thành người sánh đôi với Phương Dũng. Cô còn phải đứng cạnh Phương Dũng cho đến khi Phương Dũng chạm đỉnh vinh quang. Bạch Y Xảo như con búp bê không có linh hồn, đôi mắt nhìn xa xăm rớt nước mắt.
Bạch Y Xảo ghê tởm buồn nôn, cái miệng thối của Lý Cẩu Tử làm cô chỉ muốn chết.
Bất giác Bạch Y Xảo muốn cắn lưỡi tự vẫn. Cô ta nhụt chí, sống lại mà cuộc đời thế này.
Trái lo phải đề phòng Trần Nhị Muội lại không ngờ mình thua ở thằng chó Lý Cẩu Tử. Cô chưa từng cảnh giác Lý Cẩu Tử, sao Lý Cẩu Tử dám!!!
Ninh Thư trốn trong góc tối nhìn lạnh lùng. Bị Lý Cẩu Tử làm nhục khó chịu lắm đúng không. Chỉ khi mình trải qua mới biết tuyệt vọng, khốn cùng ngần nào.
Bạch Y Xảo như vầng trăng sáng trên cao bị Lý Cẩu Tử hôi thối như bùn vấy bẩn.
Phương Dũng ngủ không sâu giấc, tỉnh ngủ thấy Bạch Y Xảo chưa về liền ra ngoài tìm.
“Y Xảo.” Phương Dũng gọi khẽ.
Lý Cẩu Tử nghe thấy giọng Phương Dũng sợ đổ mồ hôi lạnh. Tuy nói muốn trả thù Phương Dũng nhưng Lý Cẩu Tử sợ, vô cùng sợ giáp mặt hắn.
Lý Cẩu Tử xách quần chuồn mất.
Phương Dũng vào nhà xí tìm Bạch Y Xảo.
Bạch Y Xảo nghe thấy tiếng Phương Dũng cũng co rụt người. Cô đang quần áo xộc xệch lại còn dính bùn, làm sao xuất hiện trước mặt Phương Dũng.
Bạch Y Xảo bắt bản thân tỉnh táo, nghĩ cách thật nhanh.
Bạch Y Xảo tàn nhẫn bẻ trật khớp chân, nghe tiếng gãy rắc nho nhỏ. Bạch Y Xảo đau rên nhẹ, lê cổ chân đau đớn ngã vào con suối bên cạnh.
Đang hạn hán, suối cũng khá cạn mà còn đυ.c. Bùn lầy dính đầy người cô, chật vật vô cùng. Cô nằm trong bùn không đứng dậy nổi.
“Phương Dũng, Phương Dũng.” Bạch Y Xảo gọi thều thào: “Em ở đây, Phương Dũng, Phương Dũng cứu em.”
Phương Dũng nghe thấy tiếng Bạch Y Xảo, thấy Bạch Y Xảo dưới suối vội vàng đi xuống kéo cô.
“Chân em đau quá.” Bạch Y Xảo nỉ non.
Phương Dũng bế Bạch Y Xảo lên bờ, đi về nhà. Đột nhiên Phương Dũng dừng bước.
Bạch Y Xảo run sợ, run giọng hỏi: “Sao thế?”
Phương Dũng chau mày, không xác định: “Anh cảm giác có người đang nhìn chúng ta.”