Chuyển ngữ: Wanhoo
“Tôi không gϊếŧ người, tôi không phải người gϊếŧ họ.” Lưu Mạn Mạn sợ tái mặt vội vàng giải thích.
“Không gϊếŧ người sao cô giả điên?” Lư San San bật cười: “Giấu đầu lòi đuôi.”
“Tôi…” Lưu Mạn Mạn cắn môi, thề thốt: “Tôi thề tôi không gϊếŧ người, không phải tôi.”
Ông chú nói lạnh lùng: “Vì cô có thai.”
Lưu Mạn Mạn trợn trừng mắt ôm bụng theo bản năng, mọi người nhìn Lưu Mạn Mạn bằng ánh mắt thảng thốt, bất ngờ.
Lưu Mạn Mạn đỏ bừng mặt: “Tôi không mang thai, tôi không có…”
Vừa nói Lưu Mạn Mạn vừa đấm vào bụng để chứng minh mình không mang thai.
Nhưng đấm được hai cái thì mặt mũi tái nhợt không dám đấm nữa.
Ninh Thư nhìn Lưu Mạn Mạn, Mai Tử Khanh từng nói có một nữ sinh mang thai, hoá ra là cô ta.
Mai Tử Khanh nhìn thấy linh hồn, lẽ nào ông chú cũng nhìn thấy trong cơ thể Lưu Mạn Mạn có thêm linh hồn khác?
Ninh Thư tự hỏi tự trả lời, anh ta là người thực thi nhiệm vụ sơ khai, chắc chắn nhìn thấy.
Phàn Tuấn Dương khϊếp đảm: “Sao cô gϊếŧ họ lại còn dùng cách tàn nhẫn thế này?”
Lưu Mạn Mạn cắn môi: “Họ rỉ tai nhau bảo tôi mang thai…”
Ninh Thư mím môi, vậy mà xiên thanh gỗ qua miệng hai người.
Ninh Thư hỏi: “Cô lấy đâu ra hương trầm Tây Tạng?”
Lưu Mạn Mạn khóc, lắc đầu, hối hận vô cùng: “Hương gì tôi không biết.”
Ninh Thư nhìn ông chú, sắc mặt ông chú lạnh băng: “Trói lại, canh trừng luân phiên.”
Lư San San hỏi: “Mấy người khác cũng là cô gϊếŧ?”
Lưu Mạn Mạn bị trói lắc đầu: “Tôi chỉ gϊếŧ hai người.”
“Cô đúng thật là…” Ninh Thư hơi cạn lời.
Lưu Mạn Mạn nhìn Ninh Thư chằm chằm: “Cô thì biết cái gì, tôi bị cưỡиɠ ɧϊếp, đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp tôi.”
Lưu Mạn Mạn không khống chế được cảm xúc hét to.
Ninh Thư mím môi, xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết.”
Bị cưỡиɠ ɧϊếp nên muốn gϊếŧ chết kẻ bép xép về mình.
Bối rối, khó chịu, thậm chí ghét bản thân và hình thành suy nghĩ gϊếŧ người.
Chuyện này vẫn chưa giải quyết xong. Là ai đốt hương Tây Tạng, là ai gϊếŧ những người trước.
Ninh Thư hỏi: “Kẻ cưỡиɠ ɧϊếp cô là thành viên trong câu lạc bộ sao?”
Lưu Mạn Mạn ngồi dưới đất bị trói tay chân, cúi gằm mặt.
Cô ta run người, có giọt nước mắt rớt xuống đất. Không trả lời như không nghe thấy câu hỏi của Ninh Thư.
Ninh Thư nói với ông chú: “Cởi trói cho cô ta đi, bao nhiêu người nhìn thế này cô ta có phá cũng không nên chuyện.”
Lư San San khinh thường, chê bai Ninh Thư: “Cô kinh nhỉ, đúng chuẩn thánh mẫu thánh thiện. Gϊếŧ người vì ham muốn cá nhân mà cô lại thương cô ta. Loại này có gì đâu để mà thương.”
Ninh Thư: …
Được thôi, cô là thánh mẫu.
Phụ nữ có thai ngồi dưới đất lạnh, kể cả có sắp thi hành xử bắn cũng phải đợi em bé chào đời.
“Cô tưởng ai cũng máu lạnh như cô à. Cô ấy đâu gϊếŧ người, căm hờn cô ấy thế làm gì. Cô mà bị cưỡиɠ ɧϊếp lại chẳng làm vậy thì không.” 795 khinh thường: “À không, có bị cưỡиɠ ɧϊếp cô cũng rất vui sướиɠ.”
Ninh Thư: →_→
Má, hận thù ghê cỡ nào mà tấn công người ta bằng kiểu lời nói này?
Lư San San tức run người, chỉ vào 795, nói nghiêm túc: “Tôi sẽ không tha cho anh.”
“Ối giời, tôi mới nói mấy câu khó nghe mà cô đã thế này.” 795 nhún vai: “Cô sẽ gϊếŧ tôi vì ham muốn cá nhân hả?”
“Anh…” Lư San San tức đỏ vằn con mắt.
“Cứ trói đi thầy.” Các sinh viên nhao nhao: “Cả câu lạc bộ toàn người quen, cô ta độc ác quá, sao lại gϊếŧ bạn được chứ.”
Lưu Mạn Mạn vẫn cúi gằm mặt không nói gì.
Ninh Thư không nói nữa, không phải mình bị sẽ không bao giờ biết cảm giác ấy.
Lưu Mạn Mạn bị bỏ xó trong góc nhà, không ai dám đến gần cô ta. Cô ta co chân gục mặt vào đầu gối. Ai đi qua cũng đi đường vòng, tạo thành khu vực trống quanh đó.
Nhà chính yên ắng, gió rét phần phật bên ngoài, bầu không khí nặng nề đè nặng trái tim tất cả mọi người.
Bắt được hung thủ gϊếŧ hai nữ sinh đã sao, căn bản không thể rời khỏi đây. Trời đất trắng xoá tuyết lún ngập chân, đi là lạc.
Cảm giác như có sức mạnh vô hình ngăn cản bọn cô rời khỏi căn nhà này.
Cứ sống mãi trong căn nhà, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn chết chóc.
Phàn Tuấn Dương mệt mỏi nói: “Phiền bà nấu giúp bọn cháu ít đồ ăn ạ.”
Bà lão chống gậy lo lắng, ghét bỏ: “Cô cậu không ra khỏi nhà tôi được hả, ai ai cũng nồng nặc sát khí.”
Tiểu Lan lên tiếng: “Tuyết đang rơi dày mà bà, hay là đợi thêm đi ạ.”
Ninh Thư chau mày hỏi: “Tiểu Lan nhìn thấy tuyết à?”
Tiểu Lan lắc đầu: “Em nghe thấy, trời mưa hay tuyết rơi đều có âm thanh đó chị.”
Ninh Thư hỏi: “Thế tối hôm qua em có nghe thấy có tiếng động gì trên tầng không?”
Tiểu Lan nói: “Có tiếng bước chân, tối nào cũng có, là tiếng anh chị đi tiểu đêm.”
Ninh Thư thấy không thu hoạch được gì nên thôi không hỏi nữa.
Bà lão dẫn cháu gái đi nấu đồ ăn sáng, một ngày ba bữa bữa nào cũng ăn bánh bao đen và cháo loãng.
Bà lão múc cháo cho Phàn Tuấn Dương đầu tiên mà còn múc đầy, đúng là có gì đó mờ ám như Lư San San nói.
Ninh Thư rất đau đầu, cảm thấy ai cũng là hung thủ.
Tình hình không có tiến triển, Ninh Thư ngoảnh sang nhìn ông chú. Khuôn mặt hờ hững, không nhìn ra anh ta đang nghĩ gì trong đầu.
Anh ta cầm dao mổ loé sáng trông vô cùng rùng rợn.
“Gì?” Ông chú nhìn sang hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn thẳng vào mắt ông chú lập tức nhớ đến cảm giác bị xoá sổ, sợ hãi lắc đầu: “Không có gì, thầy có ăn bánh bao không?”
Ninh Thư đưa cho anh ta một cái bánh bao đen. Ninh Thư cố tình, bánh bao đen trông bẩn, Ninh Thư nghĩ bụng anh ta sẽ không ăn.
Cho chú mày chết đói.
“Thầy ăn phần của em đi.” Lư San San đưa cho ông chú cái bánh bao.
Ninh Thư trong tình huống này rút tay về tự gặm bánh bao.
Rõ ràng cô gái Siêu cấp có ý gì đó với ông chú, cô sẽ không góp phần náo nhiệt.
Không biết ông chú lấy đâu ra chai nước, chê bai bánh bao: “Tôi không đói.”
Lư San San đỏ mặt, không biết xấu hổ hay bẽ mặt.
“Thôi~~~” 795 lại bắt đầu cà khịa: “Người ta không có tay chắc mà phải cầm của cô.”
Lư San San bình tĩnh liếc mắt qua 795.
795 thản nhiên chỉ vào mặt Lư San San: “Tôi mà chết thì chính là cô gϊếŧ.”
Ninh Thư: …