Ninh Thư

Chương 831: Vận khí của Dương Vũ Huy

Chuyển ngữ: Wanhoo

Dương Vũ Huy nói thật, cậu ta không còn kịch bản nào. Bây giờ khó nói chuyện, không thể nói vào hệ thống tìm kiếm các thứ.

Không cử động được tay lại càng chẳng thể gõ chữ trên máy tính.

Dương Vũ Huy đến khủng hoảng, cậu ta nằm đây lãng phí thời gian, có khi các kịch bản viết trước đó đã thành giấy vụn.

Bởi người sống lại khác đã bán chúng.

Dương Vũ Huy rất bất an, cậu ta quen dựa vào hệ thống, quen với thành công.

Cậu ta sẽ chết mất nếu phải quay lại cuộc sống trước kia.

Ninh Thư đứng ngoài nghe cuộc trò chuyện giữa Dương Vũ Huy và Phương Mộng Hàm chỉ cảm thấy Dương Vũ Huy gan thật, giao hết mọi việc cho Phương Mộng Hàm xử lý.

Hai người này yêu nhau đậm sâu vậy ư?

Dương Vũ Huy có nhiều gái, sợ là sẽ ngã trên người gái.

Dương Vũ Huy nhờ Phương Mộng Hàm bán kịch bản hộ, đảm bảo Phương Mộng Hàm bòn rút tiền.

Ninh Thư hỏi 2333: “Hệ thống rời khỏi Dương Vũ Huy chưa?”

“Chưa.” 2333 nói: “Tìm ký chủ mới khó lắm, nó không rời dễ đâu.”

“Trên người Dương Vũ Huy vẫn còn một còn chút vận khí.”

Ninh Thư nhăn mặt: “Thế khi nào hệ thống mới rời đi?”

“Làm sao tôi biết được, tôi chỉ tấn công được nó trong khoảnh khắc nó thoát ra thôi.” 2333 nói: “Khi nào vận khí của Dương Vũ Huy hết, hệ thống sẽ bỏ rơi cậu ta.”

“Nghe rùng rợn thế.” Dương Vũ Huy dựa vào hệ thống, không có hệ thống cậu ta sẽ trở lại nguyên hình.

2333 lạnh lùng: “Ở đời làm gì có bữa cơm miễn phí? Cậu ta tưởng có hệ thống là hơn người à?”

Phải đợi hệ thống rời khỏi Dương Vũ Huy vậy thì từ giờ ngày nào cô cũng ghé bệnh viện.

Có vẻ tạm thời hệ thống sẽ không rời khỏi Dương Vũ Huy, Ninh Thư ra về.

Cô bắt taxi về ký túc xá, bật máy tính.

Lần này Ninh Thư viết kịch bản phim. Dương Vũ Huy không viết được cũng không nói được, viết thêm kịch bản thì vận khí của Dương Vũ Huy sẽ ít đi một chút.

Cái ngày vận khí hết sạch chính là lúc hệ thống rời khỏi Dương Vũ Huy.

Ký túc xá chỉ có một mình cô, Ninh Thư gõ chữ cả ngày lẫn đêm, viết xong gửi file cho công ty họ Lý.

Rảnh lại ghé bệnh viện nhưng 2333 vẫn án binh bất động.

Dương Vũ Huy nằm viện nhưng miệng vẫn méo xệch, uống bao nhiêu thuốc cũng vô ích.

Dương Vũ Huy nôn nóng lắm, nằm viện hơn một tháng sắp khai giảng rồi, cậu ta thế này gặp người khác thế nào.

Viện phí đâu có rẻ, Dương Vũ Huy nằm phòng đơn dùng đồ tốt nhất, cứ vài ngày bác sĩ lại nhắc cậu ta nộp tiền.

Dương Vũ Huy không có kịch bản không kiếm ra tiền mà mỗi ngày xài tiền như nước.

May mà có Phương Mộng Hàm chăm sóc, Dương Vũ Huy cố nói với Phương Mộng Hàm: “Đợi, đợi anh, khoẻ, anh viết, bài hát, tặng em.”

Phương Mộng Hàm lau nước dãi, gắng gượng nói: “Bài hát cứ từ từ, khoẻ đã rồi tính.”

Phương Mộng Hàm nói: “Anh mãi mà chẳng khỏi, em đoán không phải bệnh thật.”

Dương Vũ Huy nhìn Phương Mộng Hàm.

Phương Mộng Hàm nói: “Có thể là chạm vào cái gì không sạch sẽ hoặc bị yểm bùa. Không thì tại sao uống bao nhiêu thuốc vẫn chẳng đỡ?”

“Là, là, vậy sao?” Dương Vũ Huy nôn nóng.

“Có thể ai đó ghét anh bỏ bùa anh, hoặc có thể do anh chạm vào cái gì không sạch sẽ. Em thấy anh nên đi xem bói xem sao.” Phương Mộng Hàm đề nghị.

Dương Vũ Huy như nhìn thấy hy vọng mới nhưng cậu ta không quen thầy bói giỏi nào.

“Em quen một đạo sĩ là đạo trưởng của đạo quán ở quê em. Đạo sĩ này siêu lắm, quê em ai có việc gì đều tìm ông ấy hết.” Phương Mộng Hàm nói.

“Nhưng mà…” Phương Mộng Hàm bối rối.

“Làm, làm sao?” Dương Vũ Huy kích động, miệng méo nhiều hơn, nước dãi cứ chảy không ngớt.

Phương Mộng Hàm nhăn mặt thoáng chán ghét, cầm khăn lau miệng cho Dương Vũ Huy.

Dương Vũ Huy nhìn chằm chằm Phương Mộng Hàm, Phương Mộng Hàm khó xử: “Nhưng mà đạo sĩ đó chẳng mấy khi xuống núi.”

“Đạo sĩ chỉ muốn tu luyện, không bận lòng chuyện đời.”

Dương Vũ Huy hơi nghi ngờ, tu luyện thành tiên ư.

Thấy Dương Vũ Huy nghi ngờ, Phương Mộng Hàm bình tĩnh: “Chúng ta có thể tìm đạo sĩ khác trước, nếu có gì đó thật thì mời đạo sĩ kia đến bắt.”

Dương Vũ Huy nghĩ ngợi rồi gật đầu, thêm lối đi thêm hy vọng.

“Thế em liên lạc với đạo sĩ nhé?”

Dương Vũ Huy gật đầu.

Phương Mộng Hàm xoay người mỉm cười, khoác túi ra ngoài phòng.

Ninh Thư né ngoài phòng bệnh mỉm cười nghe cuộc trò chuyện của đôi trẻ trong phòng. Phương Mộng Hàm tính lừa tiền của Dương Vũ Huy?

Ninh Thư với tâm thế xem kịch hay.

Thành công thì hàng nghìn người ngưỡng mộ, suy sụp thì người yêu cũng muốn đạp ngã, muốn vét tiền.

Xem ra Phương Mộng Hàm cũng chẳng yêu Dương Vũ Huy bao nhiêu.

Hào quang vai chính của Dương Vũ Huy yếu dần, không còn hút gái như trước.

Dương Vũ Huy được các kiểu cô em để mắt đến vì thành công.

Dương Vũ Huy bần hèn chẳng có gì trong tay, các cô em đó sẽ không cùng tề tịu.

Kẻ mạnh có nhiều tài nguyên, sắc đẹp cũng là một dạng tài nguyên. Dương Vũ Huy bình thường có tư cách gì bảo vệ tài nguyên đó.

Dương Vũ Huy bây giờ tệ không thể tả, gần như thành tàn phế, không còn chút tiền liệu Phương Mộng Hàm sẽ chăm sóc chu đáo như vậy sao.

Rớt dãi như thằng đần, không tự đi vệ sinh cũng được.

Hào quang sáng chói quanh người Dương Vũ Huy đang yếu dần.

Phương Mộng Hàm dẫn một đạo sĩ mặc áo bào đến. Mới vào phòng bệnh ông ta đã biến sắc như nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm.

Ninh Thư buồn cười chết mất, đâu phải cứ mặc áo bào là thành đạo sĩ.

Nhìn thấy áo bào chợt Ninh Thư nhớ đến ông già Đào Thành, giỏi như ông già mới có tư cách gọi là đạo sĩ.

Đạo sĩ vung vẩy cây phất trần biểu diễn vài trò hề trước Dương Vũ Huy, sầm mặt nói: “Có một thứ rất ghê gớm bám theo cậu.”

Đạo sĩ bịa chuyện: “Thứ này hút tinh khí của cậu còn chặn đứng đường cậu. Cậu có tướng đại phú đại quý, vốn dĩ cuộc đời vô cùng hanh thông nhưng bởi cái thứ bám theo ảnh hưởng vận mệnh của cậu.”

Nhưng Dương Vũ Huy tin. Mình có hệ thống, hệ thống tìm được rất nhiều thứ, đó là phú quý của cậu ta.

Thật sự có gì đó bám theo sao?!