Ninh Thư

Chương 770: Không quan tâm con gái

Chuyển ngữ: Wanhoo

Tịch Mộ Thành nói: “Tư Nam lớn rồi phải biết tự lập, cháu nên ngủ phòng riêng.”

“Cháu…” Thời Tư Nam không biết trả lời thế nào.

Ninh Thư trợn mắt, con gái bà không ngủ với bà chẳng lẽ ngủ với mày hả thằng súc vật.

“Mẹ con tôi ngủ với nhau ảnh hưởng gì đến cậu trẻ?” Ninh Thư đanh mắt nhìn Tịch Mộ Thành, giọng lạnh nhạt: “Hả em?”

Tịch Mộ Thành bưng cà phê nhấp một ngụm hờ hững, mỉm cười: “Em có lời vậy thôi mà. Tư Nam là trưởng nữ của nhà họ Thời, con bé cần học cách tự lập.”

Ninh Thư: Đừng tưởng bà không biết mày đang âm mưu cái gì.

Muốn vào phòng ngắt hoa à, giỏi thì sang phòng bà này, bà không đánh gãy ba chân của mày thì mà không mang họ Ninh.

Ninh Thư bật cười: “Không đến lượt cậu bận tâm chuyện mẹ con tôi.”

Tịch Mộ Thành nhún vai, chẳng qua vẫn không rời mắt khỏi Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam bị kẹp giữa rất khó chịu, đành nói với Ninh Thư: “Thôi mẹ đừng nói nữa.”

Ninh Thư kéo Thời Tư Nam ngồi cạnh ghế mình, nói lạnh lùng: “Không đàn ông bình thường nào quan tâm chuyện tế nhị này. Con có thấy ông con có bao giờ đề cập vấn đề này không? Cậu ta không chỉ là đàn ông mà còn là cậu của con, quan tâm chuyện tế nhị đó chẳng phải biếи ŧɦái thì là gì?”

“Mẹ?” Thời Tư Nam hoang mang, lén nhìn Tịch Mộ Thành một cái, cô ta không thấy cậu trẻ giống biếи ŧɦái.

Ninh Thư nhăn mày, thầm thở dài. Cô hơi cạn lời, con gái bênh người yêu lắm, Thời Tư Nam bênh Tịch Mộ Thành hơn mẹ nó.

Nhà họ Thời không có chú bác trẻ, bố của Thời Tư Nam cũng rời đi từ khi Thời Tư Nam còn bé. Thời Tư Nam không có kinh nghiệm sống cùng chú bác trẻ tuổi.

Cô ta nghĩ mức độ thân mật của Tịch Mộ Thành chẳng qua chỉ là trưởng bối đối với con cháu trong nhà.

Bố già đi xuống, hỏi ba người: “Mới sáng ra đã có chuyện gì thế, ở trên nhà cũng nghe giọng mấy đứa là sao?”

Thời Tư Nam muốn cho qua chuyện này, không muốn cãi nhau: “Không có gì đâu ạ.”

Bố già ừ rồi ngồi vào ghế: “Hôm nay bố sẽ chuẩn bị tiệc, Tư Nam chỉ cần vui vẻ, xinh đẹp đón sinh nhật tuổi mười tám thôi.”

“Con cảm ơn ông.” Thời Tư Nam cười tít mắt trông rất đáng yêu.

Tịch Mộ Thành vẫn nhìn Thời Tư Nam, Thời Tư Nam quay sang nhìn vào mắt Tịch Mộ Thành, Tịch Mộ Thành nháy mắt với cháu gái, ra vẻ suy tư: “Cậu biết tặng gì cho cháu đây? Khó nhỉ.”

Tịch Mộ Thành nhăn mày đổ người về phía trước nhìn Thời Tư Nam: “Cháu thích gì cứ nói với cậu, cậu sẽ tặng cho cháu.”

Thời Tư Nam đỏ mặt, Ninh Thư lạnh lùng lên tiếng: “Cảm ơn cậu, Tư Nam không quá thích cái gì, cậu tặng gì cũng được”

Tịch Mộ Thành nhìn Thời Tư Nam, cười khẽ: “Em thì thấy vẻ mặt con bé không nói như vậy. Là mẹ mà không biết con gái thích gì, chị làm mẹ vậy là không được đâu nhé.”

Ninh Thư nhìn sang thấy Thời Tư Nam hơi buồn, đau lòng vì mẹ không biết mình thích gì.

Ninh Thư: …

Má nó.

“Con trẻ cần có tình yêu từ gia trưởng, chị suốt ngày chỉ biết mỗi công việc, chị nên quan tâm cháu hơn.” Tịch Mộ Thành đứng lên cầm áo vest, cười ha ha rồi đi.

Ninh Thư mím môi, ăn hết bánh mì kẹp và sữa bò của mình. Không ăn no làm sao có sức chiến đấu.

“Ăn sáng đi còn đi học con.” Ninh Thư không biết nói gì với Thời Tư Nam, cô ta đơn thuần quá, trở thành công cụ để Tịch Mộ Thành công kích cô.

Ăn sáng xong Ninh Thư lên phòng thay đồ đi làm, chỉ cần gϊếŧ Tịch Mộ Thành là mọi việc suôn sẻ.

Ninh Thư không tính vạch mặt hành động thân mật quá đà của Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam. Vì hiện giờ Thời Tư Nam vẫn coi Tịch Mộ Thành là cậu, là gia trưởng.

Phải tiêu diệt Tịch Mộ Thành khi chưa phát sinh quan hệ.

Thời Tư Nam lên phòng với Ninh Thư, nói với Ninh Thư đang mặc áo vest: “Hôm nay mẹ đưa con đi học được không ạ? Lâu lắm rồi mẹ không đưa con đi.”

Ninh Thư gật đầu: “Ừ, mẹ đưa con đến trường trước rồi qua công ty sau.”

Dù Ninh Thư đã hứa sẽ đưa Thời Tư Nam đi học nhưng Thời Tư Nam vẫn chẳng mấy vui, rõ thấy còn bận lòng câu nói của Tịch Mộ Thành.

Thời Tư Nam khoác balo xinh đợi Ninh Thư lái xe ra khỏi gara.

Ninh Thư dừng xe trước mặt, Thời Tư Nam lên xe, chiếc xe rời khỏi biệt thự.

Thời Tư Nam trong xe cứ nhìn Ninh Thư mãi, Ninh Thư nói thẳng: “Con muốn nói gì cứ nói đi.”

Thời Tư Nam bày tỏ: “Mẹ lúc nào cũng bận đi làm, bận việc, con muốn đi mua sắm với mẹ, muốn trò chuyện với mẹ nhiều hơn.”

Còn một chút nữa thôi là Ninh Thư không kìm nén được cơn nóng giận, giọng cô hơi cứng nhắc: “Mẹ nói với con mười câu con không nhớ nổi một câu. Cậu con mới nói một câu thì con nhớ như in.”

Gì đây, đang trách cô, trách Thời Lệ Na à?

Thảo nào lúc Thời Lệ Na ở trong không gian hệ thống có nói làm gì với Thời Tư Nam cũng được, có thể thấy Thời Lệ Na bị tổn thương nặng nề.

Phải tâm sự với cô ta mỗi ngày nếu không đó là không quan tâm cô ta, không hiểu cô ta.

Hờ, không đi làm thì tiền từ trên trời rơi xuống à?

Không đi làm mà có tiền cho cô ta sống trong nhung lụa chẳng cần lo toan bộn bề?

Thời Lệ Na là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, biết bao nhiêu miếng cơm của nhân viên đè nặng trên vai Thời Lệ Na.

Thương trường là chiến trường của đàn ông. Thời Lệ Na là phụ nữ mà còn có một đời chồng, không thiếu lời ra lời vào xỉa xói. Dấn thân vào thương trường phải trả giá gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp nhiều lần mới nhận lại sự kính trọng.

Xã hội chưa bao giờ thôi ác cảm với phụ nữ. Có người thì chê Thời Lệ Na chua ngoa, chồng cũng không chịu được đòi ly hôn. Có người thì khen là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng đâu biết được có phải khen thật lòng hay không.

Thời Lệ Na tiếp nhận bao nhiêu và vẫn gồng gánh, đã từng than thở với Thời Tư Nam câu nào?

Hay cô ta chỉ biết mình cô đơn quá, mẹ chẳng quan tâm mình, mình đau lòng biết bao~~~

Ninh Thư rất ghét nói chuyện với kiểu người quá ngây thơ, nhìn đời bằng một màu hồng.

Chỉ khi ăn no rửng mỡ mới có thời gian nghĩ vẩn vơ. Để rồi xem lúc cô ta khố rách áo ôm, cơm không có mà ăn liệu còn chỉ biết ích kỷ không.

Thấy Ninh Thư giận, Thời Tư Nam hơi lo lắng mím môi nhìn ra ngoài đường.

Ninh Thư thở dài: “Cuối tuần con đi thực tập ở công ty.”

Thời Tư Nam quay sang mếu máo: “Kìa mẹ, con mới học lớp mười hai, con có nhiều bài tập lắm với cả con sắp thi rồi mà.”

Ninh Thư lạnh lùng: “Có những thứ nay mai con không vận dụng đến. Đi công tư thực tập, hiểu cách vận hành của công ty tốt cho tương lai của con hơn.”