Ninh Thư

Chương 768: Vẻ đẹp thuần khiết

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư vào phòng khách thấy Thời Tư Nam đang uống nước.

Thời Tư Nam mặc váy xanh da trời, nụ hoa chớm nở ngập tràn năng lượng tươi sáng. Thời Tư Nam cũng khá xinh xắn nữa.

Lông mi dài, mắt to, miệng chúm chím. Cười một cái ngọt say lòng người. Đã vậy còn có nét vô tư, kiêu ngạo chỉ tiểu thư nhà giàu mới có.

Thời Tư Nam khác Thời Lệ Na, tính cách giống bố hơn.

Bố mẹ ly hôn, Thời Lệ Na cảm thấy nợ Thời Tư Nam nên hơi chiều con gái.

Có lúc Thời Lệ Na lo lắng chẳng biết sau này Thời Tư Nam có gánh vác được công ty không. Nhưng mỗi lần nhìn thấy con vui cười là cô ta lại không nỡ ép con gái vào khuôn khổ.

Cô ta đâu ngờ bông hoa xuyến chi mình hết mực chăm sóc lại trở thành bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Nhìn từ góc độ của Ninh Thư, cô thấy Thời Tư Nam chính là một mary sue ngờ nghệch điển hình.

Bị xâm hại, nghệt mặt.

Mẹ chết, nghệt mặt.

Ông chết, nghệt mặt.

Hung thủ là cậu trẻ, nghệt mặt.

Bị giam cầm, nghệt mặt.

Sống như người trên mây vậy làm được gì cho đời.

Bố già đi xuống thấy Thời Tư Nam đã về thì cười: “Tư Nam về rồi à, hôm nay đi học có bị gì không vui không con?”

Thời Tư Nam tươi cười trả lời ông ngoại: “Dạ không ạ, con chẳng có chuyện gì không vui hết.”

Tịch Mộ Thành vào nhà thấy ông cháu nói cười vui vẻ thì nhếch môi cười đểu, nụ cười lại vẫn khiến cậu ta thêm phần cuốn hút.

Bố già thấy Tịch Mộ Thành mới hỏi han: “Đi làm ở công ty thế nào, có quen không?”

Tịch Mộ Thành trả lời: “Cũng được ạ, con quen việc rồi.”

“Quen là được.” Bố già nói: “Về sau còn phụ giúp Lệ Na.”

Tịch Mộ Thành chỉ cười mà không đáp.

Trong bữa cơm tối, bố già nói: “Mấy hôm nữa là sinh nhật mười tám tuổi của Tư Nam, bố định tổ chức tiệc sinh nhật cho con bé. Mười tám tuổi trưởng thành rồi, cũng nên gặp một số người làm ăn lâu dài với nhà mình.”

Bố già nói: “Tư Nam có thể mời bạn của con đến dự tiệc.”

“Con cảm ơn ông.” Thời Tư Nam cười ngọt ngào, thấy Tịch Mộ Thành nhìn mình chằm chằm lại cúi đầu.

Đôi mắt cháy bỏng đó khơi gợi cảm xúc lạ trong Thời Tư Nam.

Tịch Mộ Thành gác đũa, cười hỏi Thời Tư Nam: “Thế cậu cũng phải chuẩn bị quà cho cháu nhỉ?”

Thời Tư Nam đỏ mang tai: “Cháu cảm ơn cậu.”

Tịch Mộ Thành quét mắt khắp mặt Thời Tư Nam.

Bị nhìn theo kiểu chiếm hữu, Thời Tư Nam đỏ mặt ngại vô cùng.

Ninh Thư đằng hắng, gắp thức ăn để vươn tay che đôi mắt gian xảo của Tịch Mộ Thành.

Ăn tối xong Ninh Thư nói với bố già: “Con có chuyện muốn thưa với bố.”

Ông già nói: “Con cứ nói gì.”

“Bố con mình vào thư phòng đi ạ.” Ninh Thư nói.

Ông già nhìn Tịch Mộ Thành ngồi ở sô pha, gật đầu bảo ừ.

Vào trong thư phòng Ninh Thư đi ngay vào chuyện chính: “Bố có biết Tịch Mộ Thành là ai không mà dẫn người ta về nhà?”

Bố già thở dài: “Thật ra nó là con của bác con.”

“Bác nhiều tuổi hơn bố, sao lại có con trẻ vậy?” Ninh Thư hỏi thẳng.

Bố già trả lời: “Ngày xưa bố và bác hùn vốn kinh doanh, từ cửa hàng nhỏ phát triển thành công ty lớn. Bố và bác gặp mẹ con, cả hai cùng thích mẹ con nhưng mẹ con chọn bố.”

Ninh Thư: →_→

Hai anh em tranh một cô gái!

Mẹ của Thời Lệ Na hồng nhan bạc mệnh, năm Thời Lệ Na lên mười thì qua đời, bố già cũng ở vậy từ đó.

“Bác con giận rút sạch tiền của công ty, công ty khủng hoảng trầm trọng, bố phải vay ngân hàng mới cứu được.”

Ninh Thư hỏi: “Lúc đó bác ở đâu ạ?”

Bố già nói: “Bác con ôm tiền bỏ chạy, bạt vô âm tín bao nhiêu năm trời. Bố vẫn luôn tìm, gần đây hay tin bác đã qua đời, chỉ để lại cậu con trai là Tịch Mộ Thành.”

“Bố tìm thấy Tịch Mộ Thành trong ngôi nhà nhỏ bẩn thỉu, ở cùng với một lũ giang hồ.”

Ninh Thư lại hỏi: “Bác trai chết thế còn bác gái thì sao ạ?”

Bố già thở dài: “Bác con không lấy vợ, mẹ của Tịch Mộ Thành là tình nhân của bác con.”

Ninh Thư: Ha ha ha ha…

Tịch Mộ Thành phong thái ngời ngời, đứng đâu cũng như hải đăng toả sáng một vùng trời đen, làm gì có chuyện là côn đồ xó chợ.

Tịch Mộ Thành còn biết kinh doanh, đó là kỹ năng một tên côn đồ có?

Nghe đã khó tin rồi.

Chính xác thì Tịch Mộ Thành không phải con ruột của bác, cậu ta chỉ là con nuôi thôi.

Ông bác xỏ lá ba que truyền hết hận thù sang Tịch Mộ Thành.

Tịch Mộ Thành đến đây để cướp lại mọi thứ cho bố nuôi.

“Lệ Na à, lúc trước Tịch Mộ Thành còn dại dột làm nhiều việc xấu, con bỏ qua cho nó đi.” Bố già khuyên nhủ.

Ninh Thư chỉ cười hờ hờ trong bụng.

Tịch Mộ Thành là cái loại tàn nhẫn.

Cái chết của Thời Lệ Na và bố già chỉ thêm chút mắm dặm chút muối, có lý do để đôi trẻ ngược nhau.

Tịch Mộ Thành hận nhà họ Thời song cũng vừa hận vừa yêu Thời Tư Nam.

Nhưng cậu ta gϊếŧ người họ Thời khác dễ dàng lại không xuống tay được với Thời Tư Nam.

Cậu ta chỉ giam cầm Thời Tư Nam, trình diễn câu chuyện yêu hận tình thù trong biệt thự. Đương nhiên không thiếu các cảnh miêu tả ướŧ áŧ, xấu hổ.

Tịch Mộ Thành độc thoại nội tâm: Yêu con gái của kẻ thù, vừa yêu em vừa hành hạ em.

Thời Tư Nam độc thoại nội tâm: Yêu kẻ thù gϊếŧ mẹ, căm thù anh cũng là hành hạ chính mình.

Ninh Thư nhìn bố già: “Bố điều tra rõ chưa? Con thì thấy cậu ta không phải con của bác, vào nhà mình có mục đích xấu.”

Ông già trầm ngâm một lúc, thở dài: “Tính sau đi con.”

Ninh Thư thấy mệt đấy, tại vì ông già áy náy với anh trai.

Áy náy cái quái gì, cuỗm hết tiền của công ty rồi bỏ trốn. Cầm tiền đó ăn sung mặc sướиɠ lại còn gây dựng thế lực.

Dưới hào quang nam chính Tịch Mộ Thành, thế lực lớn mạnh theo thời gian, công ty kia không hề thua kém công ty của nhà họ THời.

Mà bố già đâu phải người có lỗi.

Ninh Thư mím môi, vẫn phải tự xử lý thôi.

Thời Lệ Na và Thời Tư Nam là nữ, bố già có ý hướng về đầu đinh của nhà họ Thời.

Cũng do nhìn Thời Tư Nam là biết không làm nên trò trống gì, không thể gánh vác một tập đoàn lớn.

Đúng, Thời Tư Nam chính là cô gái ngốc ngếch, đơn thuần, ngọt ngào một trăm phần trăm.