Ninh Thư

Chương 740: Quỷ Vương Phong Dận

Chuyển ngữ: Wanhoo

Mẹ kiếp, là một con quỷ đẹp trai ngời ngời.

Lại còn mặc đồ đỏ nữa chứ.

Cuối cùng thì Ninh Thư đã biết tại sao có người thực thi nhiệm vụ chết chìm trong bể tình yêu mang tên Phong Dận.

Đã đẹp trai lại còn nửa người nửa quỷ, có sắc đẹp là có tất cả.

Thế giới này ăn mặn, con người bình thường không được làm nam chính, phải là phi nhân loại mới chịu.

Phong Dận cúi người thì thầm gì đó vào tai Tống Hề Hàm, Tống Hề Hàm ngại đỏ mặt, đồng nghiệp cảm thấy cô ta thật khó hiểu.

Không ai làm gì tự nhiên đỏ bừng mặt, Tống Hề Hàm đúng là dở hơi.

Cảm nhận được ánh mắt quan sát của Ninh Thư, Phong Dận nheo mắt ngoảnh đầu lại.

Khϊếp, nhìn chính diện đến phải nghẹt thở, hắn ta quả thật vô cùng đẹp trai, hệt như lời kể của Đào Cầm.

Ninh Thư bị nhìn cảm thấy như bị dội cho xô nước đá, hoá đá ngay lập tức.

Cô lờ đi, vờ như đang nhìn đằng sau Phong Dận, tóm lại là không nhìn thẳng vào mắt hắn, thể hiện mình không nhìn hắn ta.

Tạm thời cô chưa thể đánh rắn động cỏ.

Phong Dận thu mắt về, ngồi bên cạnh Tống Hề Hàm, chống cằm xem Tống Hề Hàm làm việc đầy chiều chuộng.

Dáng ngồi lười biếng nhưng nhàn nhã, muốn bao nhiêu cuốn hút có bấy nhiêu mê ly.

“Đào Cầm.” Tạ Vỹ Minh gọi Ninh Thư, Ninh Thư vào trong văn phòng với ông ta.

Tạ Vỹ Minh hỏi Ninh Thư: “Sao rồi cháu?”

Ninh Thư lắc đầu: “Về nhà rồi nói.”

Thấy Ninh Thư có điều lo toan, Tạ Vỹ Minh không có ý hỏi gặng, về đến nhà cái ông ta liền hỏi Ninh Thư: “Công ty làm sao cháu?”

Ninh Thư giơ một ngón tay: “Có một con quỷ.” Nghĩ bụng lại chìa thêm một ngón nữa.

“Là sao?” Tạ Vỹ Minh thắc mắc.

“Có một con bình thường, các sự việc kỳ lạ trong công ty do nó bày trò.” Ninh Thư nói: “Một con khác rất lợi hại, cháu không xử lý được cần bàn bạc kỹ lưỡng.”

Phong Dận là quỷ nghìn năm, trong mắt hắn chỉ có Tống Hề Hàm, sẽ không bày trò nghịch ngợm trêu nhân viên công ty.

Hắn mà làm gì thì cũng là gϊếŧ hoặc hại người ta thảm thương.

Tạ Vỹ Minh cau mày: “Trước giờ công ty chưa từng có quỷ, tại sao nay lại có.”

Vì Tống Hề Hàm đang đi làm ở công ty.

Phong Dận như hình với bóng với Tống Hề Hàm, hơn nữa Tống Hề Hàm cũng đang giữ ngọc bội.

Tạ Vỹ Minh hỏi Ninh Thư: “Hay cháu gọi thầy cháu đến đi.”

Ninh Thư lắc đầu: “Thầy cháu không đi được, không đến đâu.”

Tạ Vỹ Minh thở dài, vò tóc: “Tại sao? Chuyện gì cũng có nguyên do chứ.”

Ninh Thư nói: “Theo cháu vấn đề nằm ở con người, có thể có nhân viên nào đó gọi quỷ đến.”



Ninh Thư lên tầng thăm Tạ Ý Viễn. Tạ Ý Viễn đã tỉnh, đang nằm thẫn thờ. Nhìn thấy Ninh Thư có hơi giật mình: “Qua đỡ anh, anh muốn đi vệ sinh.”

“Sao lại bảo thầy đỡ con đi vệ sinh.” Tạ Vỹ Minh qua đỡ con trai.

Ninh Thư hỏi Tạ Ý Viễn đã đi vệ sinh xong: “Anh thấy người ngợm sao?”

“Chỗ nào cũng đau.” Tạ Ý Viễn đau tận xương, đau như mới ăn một trận no đòn.

Tạ Ý Viễn luôn dùng quá sức mỗi lần anh ta lên cơn đòi chết, đau nhức khắp người là chuyện thường tình.

Mặt Tạ Ý Viễn chi chít các vết tìm bầm trông rất buồn cười, Ninh Thư hỏi: “Anh từng làm việc gì lạ lùng đúng không?”

Tạ Ý Viễn hỏi ngược lại: “Thế nào là làm việc gì lạ lùng?”

Ninh Thư nghĩ ngợi: “Ví dụ như tán gái, dạo này anh có thích ai không?”

Ninh Thư đoán Tạ Ý Viễn bị Phong Dận chơi xấu. Nếu không phải Phong Dận thì cũng là con quỷ nào đó làm việc cho Phong Dận.

Tạ Ý Viễn chần chừ: “Anh đang theo đuổi một cô gái.”

“Là ai?” Tạ Vỹ Minh tức giận.

“Là thư ký Tống Hề Hàm. Cô ấy vừa xinh vừa dịu dàng.” Nhắc đến Tống Hề Hàm, Tạ Ý Viễn nở hoa ra mặt.

Ninh Thư: →_→

Nhòm ngó cô gái của Phong Dận, chú em mất luôn lượt đầu thai.

Tạ Vỹ Minh đáp lời: “Để bác đuổi việc cô ta.”

“Đừng bác.” Ninh Thư can ngăn: “Bác làm thế chỉ tạo mâu thuẫn thôi.”

Dám đuổi việc cô gái của Phong Dận, bác đợi nhà tan cửa nát đi.

Phong Dận bá đạo lại có năng lực, hắn sẽ không quan tâm bất cứ ai. Chỉ cần tổn thương Tống Hề Hàm thì đều phải chết thảm.

Vậy ai là người đã bôi mỡ thừa tử thi lên người Tạ Ý Viễn, lẽ nào là Tống Hề Hàm?

Không đâu, Tống Hề Hàm là bông hoa thánh thiện, cô ta sẽ không làm chuyện đó.

Trong cốt truyện, có chị sếp đố kị sắc đẹp của Tống Hề Hàm, thường xuyên làm khó Tống Hề Hàm nên bị quỷ ám.

Ngày nào cũng gặp quỷ khiến chị ta sợ bóng sợ gió mọi lúc mọi nơi.

Đào Cầm được chị ta thuê nên đến công ty này kiểm tra và đã phát hiện Tống Hề Hàm và Phong Dận, một người một quỷ làm chuyện bậy bạ trong phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh có người ra vào bình thường, Tống Hề Hàm trong buồng vệ sinh nhỏ bịt miệng cố không phát ra tiếng.

Tóm lại là vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tống Hề Hàm nhìn thấy Phong Dận, hai thân thể quấn quít nhau nhưng người khác không thấy.

Tống Hề Hàm không ngờ mình đã làm chuyện đó với quỷ mà lại còn hưởng thụ.

Đào Cầm khuyên Tống Hề Hàm hãy tránh xa con quỷ đó, Tống Hề Hàm là người còn Phong Dận là quỷ. Kể cả đôi bên có trói buộc nghìn năm nhưng đã đến lúc cắt đứt, cho nhau cuộc sống riêng.

Chứ không phải mắc vào nhau như hiện giờ.

Đào Cầm xuất phát từ ý tốt, ân ái với quỷ sẽ dẫn âm khí vào người. Từ trường của người khác quỷ, Tống Hề Hàm mà còn tiếp tục thì ít cũng tổn thọ, nhiều thì có thể hồn phi phách tán, không được làm người trong kiếp sống sau.

Đào Cầm khuyên vậy tất nhiên bị Phong Dận nhớ mặt. Hắn ghét con nhỏ đạo sĩ lắm mồm, hắn không chỉ gϊếŧ Đào Cầm, hắn còn tìm đến đạo quán, tiêu diệt tất cả đạo sĩ Mao Sơn đáng ghét.

Ninh Thư đang nghĩ cách tiêu diệt Phong Dận.

Cô cần phải tiêu diệt Phong Dận vì tiêu diệt hắn ta là nhiệm vụ của cô.

Phong Dận mạnh, mạnh đến mức không ai đàn áp được hắn. Hắn ta chỉ biết mỗi mình Tống Hề Hàm, chỉ cần làm Tống Hề Hàm buồn một chút thôi đều phải bị tiêu diệt, dù đó là là người hay ma.

Phong Dận tạo nghiệp khá nhiều, hắn ta không quan tâm mình gϊếŧ người tốt hay xấu, không căn cứ xem Tống Hề Hàm đúng hay sai. Hắn ta quả thật ỷ mình mạnh coi trời bằng vung.

Tạ Vỹ Minh nhắc nhở Tạ Ý Viễn: “Đây là đạo sĩ đã cứu con, mau cảm ơn thầy đi.”

Tạ Ý Viễn không tin lắm, tỉnh lại đã trôi qua hơn một tháng, anh ta không biết thời gian qua mình sống thế nào.

Mặc dù còn nghi ngờ nhưng Tạ Ý Viễn vẫn cảm ơn: “Cảm ơn thầy.”