Chuyển ngữ: Wanhoo
Hôm sau Vương Bác đi làm với quầng thâm quanh mắt, nhìn là biết thức trắng cả đêm.
Ninh Thư thấy anh ta mệt mỏi bèn nói: “Con nghỉ một hôm đi, con mệt mỏi thế này đi làm cũng không được việc.”
Thái An Kỳ ra khỏi phòng, Vương Bác nhìn Thái An Kỳ rồi gật đầu: “Thế con nghỉ một hôm.”
Thái An Kỳ khó chịu hỏi Vương Bác: “Sao anh lại làm vậy với tôi?”
Vương Bác nói: “Chúng ta là vợ chồng làm chuyện đó chẳng phải quá đỗi bình thường? Cô ngủ được với thằng khác được thì sao không ngủ được với tôi?”
Thái An Kỳ tức điên: “Tôi bị đau, rất đau vậy mà anh còn cưỡng ép tôi.”
“Đau? Sao cô ngủ với thằng khác thì không đau? Đau hay không ở cô mà ra.” Vương Bác tỉnh táo nắm đúng trọng tâm.
Thái An Kỳ nhìn Vương Bác chằm chằm: “Sao anh dám nói chuyện với tôi kiểu đó?”
Vương Bác luôn cẩn thận suy xét cảm xúc của cô, nói chuyện kiểu này cô không quen nổi, cảm thấy bị xúc phạm.
Vương Bác mặc kệ, anh ngồi xuống ăn cơm.
Thái An Kỳ giậm chân tức giận cũng ngồi vào bàn.
Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: “Lát cô đi chợ với tôi.”
“Đi cái gì mà đi, hai người nên suy nghĩ xem có nên đưa tiền để ly hôn không đi.” Thái An Kỳ cố tính nhắc chuyện ly hôn để kháy Vương Bác.
Nhìn thấy Vương Bác bình tĩnh như không, Thái An Kỳ thất vọng và cũng dấy lên lo lắng.
Cô ta cậy Vương Bác thích và nhường nhịn mình, nay cô ta bị bệnh chẳng còn công cụ kiếm tiền nào.
Tình cảnh này khiến Thái An Kỳ hơi lo lắng.
Ninh Thư nói: “Cô và nó chưa ly hôn thì cô vẫn là con dâu của cái nhà này.”
Ăn sáng xong Ninh Thư dúi giỏ vào tay Thái An Kỳ, Thái An Kỳ lạnh lùng: “Tôi không đi.”
Ninh Thư nói: “Thế thì cô chỉ còn nhìn thấy đôi guốc hỏng.”
Thái An Kỳ tức không làm gì được, đành xách giỏ đi chợ với Ninh Thư.
Lần này Thái An Kỳ biết điều không đi guốc nữa, song ra ngoài vẫn bị nóng đổ đầy mồ hôi, nắng cháy da mặt.
Ninh Thư đi quanh chợ, Thái An Kỳ xách giỏ thức ăn nặng trịch theo.
Thái An Kỳ hằm hằm Ninh Thư đi trước, chỉ cần lấy được tiền cô sẽ bắt mẹ con nhà này trả giá.
Có một lần bị cắt váy, Thái An Kỳ sợ rút dây động rừng, đồ thì chẳng rẻ, cô ta sẽ đau lòng chết mất.
Thái An Kỳ xách đồ đi sau Ninh Thư, trên đường về gặp người quen vẫn dừng lại nói chuyện.
Ngoài trời nóng gần chết, con mụ già cứ như không biết nóng là gì.
Thái An Kỳ đứng nghe Ninh Thư lươn lẹo gặp ai cũng kể mình là dâu ngoan muốn đi chợ cùng mẹ chồng này kia.
Rõ ràng đang cãi nhau chuẩn bị ly hôn lại vẫn giả vờ mẹ chồng con dâu hoà thuận.
Thái An Kỳ rất ghét Ninh Thư, ra đường toàn giả vờ giả vịt đóng giả mẹ chồng hiền lành, thực chất lòng dạ độc ác.
Đi bộ thong dong một vòng về đến nhà cũng gần trưa. Thái An Kỳ vứt giỏ về phòng, bôi kem cứu vãn làn da cháy nắng.
Thái An Kỳ tức lắm, bao nhiêu đồ dưỡng da đắt đỏ bị con mụ già giấu hết.
Thái An Kỳ đang bôi kem, Ninh Thư đứng ngoài cửa nói: “Ra nhặt rau nấu cơm.”
Thái An Kỳ hỏi lại: “Tại sao?”
Ninh Thư hừ một tiếng: “Thế tôi đành lấy kem dưỡng của cô ra đánh giày.”
“Bà…” Thái An Kỳ lườm Ninh Thư đi ra nhặt rau nấu cơm.
Nhìn thấy Vương Bác ngồi ghế, cô ta nói: “Chưa ly hôn đâu, tôi vẫn là vợ anh mà việc gì cũng đến tay tôi, anh không biết đằng qua phụ giúp à?”
Vương Bác gật đầu qua nhặt rau hộ, không giận không tức Thái An Kỳ.
Vương Bác lại nghe lời, Thái An Kỳ vui vẻ trở lại cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ Ninh Thư.
Nhặt rau xong Ninh Thư bảo Thái An Kỳ xào rau, Thái An Kỳ nghiến răng xào rau.
Phòng bếp bày bừa bẩn thỉu, mang được đĩa thức ăn ra thì đen sì chẳng buồn ăn.
Bỏ vào miệng không mặn cũng ngọt, nấu thế này khác gì đầu độc.
Thái An Kỳ không ăn, Ninh Thư vẫn ăn bình thường, Vương Bác cũng gắp mấy đũa.
Thái An Kỳ thất vọng.
Cô ta không ăn được các món này nên đặt đồ trên mạng.
Nhân viên giao hàng mang đồ ăn đến, Vương Bác nói với anh ta: “Từ nay ai đặt người ấy trả tiền.”
Thái An Kỳ đen mặt, trả tiền mà bị nhân viên nhìn bằng ánh mắt quái đản.
Thái An Kỳ tức: “Tôi mua những thứ này, hai người không được ăn.”
Ninh Thư và Vương Bác mặc xác cô ta.
Thái An Kỳ ăn bữa cơm ngon một mình, cô ta ăn lấy ăn để, ăn bằng hết, không để cho Ninh Thư và Vương Bác miếng nào.
Ăn trưa xong Ninh Thư sai Thái An Kỳ: “Dọn nhà đi.”
“…” Thái An Kỳ chửi thề trong bụng, thấy Ninh Thư lạnh lùng đành bấm bụng nuốt cơn tức cầm chổi quét nhà.
Ninh Thư chỉ huy Thái An Kỳ: “Dọn sạch tất cả các ngóc ngách.”
Thái An Kỳ chửi con mụ già, vừa làm vừa nói với Vương Bác: “Anh dọn cùng đi.”
Vương Bác không nhìn Thái An Kỳ: “Con ra ngoài đây mẹ.” Nói rồi đi thẳng trong cái nhìn sững sờ Thái An Kỳ.
Ninh Thư quan sát hết, tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất, chiều cô thì cô là công chúa, không quan tâm cô thì cô chẳng là cái đinh gỉ gì.
Tình cảm cũng cần được nạp điện duy trì, tình cảm không chấp nhận chuyện bị lợi dụng để mà ngang ngược.
Vương Bác đi rồi Thái An Kỳ phải dọn nhà một mình, cô ta bất bình: “Có phải mỗi tôi ở cái nhà này đâu, tại sao một mình tôi phải quét dọn?”
Ninh Thư nói: “Tôi bảo cô dọn là cô dọn, cô có ý kiến gì à?”
Thái An Kỳ hít sâu, lúc đi qua cố tình vẩy nước vào người Ninh Thư đang ngồi thảnh thơi.
Ninh Thư vẫn ngồi yên đó không giận không quát.
Ninh Thư lạnh lùng: “Lau sạch vào, không sạch là mất túi hàng hiệu của cô.”
Thái An Kỳ còng lưng lau nhà, lau xong phải vào cọ bồn cầu, xong việc Thái An Kỳ ngỡ mình bị còng lưng.
Ninh Thư kiểm tra gật đầu ý nói đã sạch.
Dọn nhà xong Thái An Kỳ mệt nhoài, hoa hết cả mắt ngỡ như sắp ngất.
Thái An Kỳ đi tắm rồi ngủ.
Mới ngủ một lát đã bị gõ cửa, Thái An Kỳ cào tóc phát điên ra mở cửa.
Ninh Thư bảo: “Đến giờ nấu cơm tối rồi.”
Thái An Kỳ: A a a a…
Thái An Kỳ căm thù Ninh Thư, con mụ già này rất đáng ghét, rất đáng ghét, rất đáng ghét…