Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ gọi đồ ăn ngoài nhưng không muốn trả tiền vì cái nhà này không đáng để cô chi tiền.
“Thế mọi người có định trả tiền không vậy?” Nhân viên giao hàng thấy một nhà ba người không ai chịu trả nên phải hỏi.
Thái An Kỳ ngồi lì ở sô pha trợn trắng mắt, Vương Bác không ngồi yên được rút ví trả tiền, lần này Ninh Thư không cản Vương Bác nữa.
Ninh Thư dọn thức ăn ra bàn: “Ăn cơm thôi.”
Vương Bác chẳng nói chẳng rằng chỉ kéo ghế ra ngồi, Thái An Kỳ cũng ngồi vào bàn ăn cơm.
Mấy phút trước còn ngọt ngào giờ lại xích mích.
Ninh Thư nhìn Vương Bác, Vương Bác lặng lẽ ăn cơm, rõ ràng anh ta không vui.
Thái An Kỳ chẳng quan tâm thái độ của chồng, Vương Bác có tức chết cô ta vẫn mặc kệ.
Ninh Thư đặt đũa xuống hỏi Thái An Kỳ: “An Kỳ này, con về làm dâu tức chúng ta là một gia đình, mà một gia đình thì phải đồng lòng. Con là vợ của Vương Bác, là một phần của gia đình mình, con nên cố gắng làm tròn bổn phận, vun vén gia đình yên ấm.”
Thái An Kỳ phớt lờ: “À, cố gắng làm tròn bổn phận ấy hả. Con là vợ Vương Bác, Vương Bác có nghĩa vụ chu cấp cho con nhưng tại sao không đưa tiền cho con?”
Ninh Thư bình tĩnh: “Trước sau gì vẫn đưa tiền cho con. Mẹ cũng nói rồi đấy, con quét dọn nhà cửa giặt giũ quần áo mỗi ngày thì mỗi tháng mẹ đưa một nửa tiền lương của Vương Bác cho con.”
“Tại sao con phải làm việc nhà?” Thái An Kỳ cao giọng: “Con có phải người giúp việc đâu, con không làm. Không đưa tiền thì thôi, con cũng chẳng cần.”
Thái An Kỳ vứt đũa về phòng ngủ, mặc kệ cảm nhận của mẹ con Ninh Thư.
Thích làm gì thì làm, không biết lễ phép, không biết nhường nhịn.
Vương Bác cau có, thấy Ninh Thư cười thì cau mày: “Mẹ à, con, con muốn…”
Cuối cùng Vương Bác vẫn không nói ra được hai chữ ly hôn.
Ninh Thư đang nhai thức ăn, cô nói với Vương Bác: “Vợ chồng cần quan tâm, chia sẻ, bao dung nhau con à.”
Vương Bác sầm mặt hơn, anh vẫn luôn yêu thương Thái An Kỳ nhưng Thái An Kỳ nào đã từng nghĩ cho anh.
Nào đã từng quan tâm cảm xúc của anh.
Ninh Thư bảo: “Mẹ chỉ biết con thích An Kỳ, thế An Kỳ có thích con không?”
“Chắc là… thích ạ.” Vương Bác lắp bắp.
Ninh Thư mỉm cười: “Mẹ cũng không biết nữa.”
Vương Bác thở dài không còn tâm trạng ăn uống, anh trải chiếu ra đất định ngủ ở phòng khách chứ không muốn về phòng.
Ninh Thư đổ hết thức ăn thừa, không để lại một cái gì.
Bữa tối Thái An Kỳ chẳng ăn mấy đã vứt đũa về phòng, không muốn ăn cơm thì đừng hòng ăn.
Vương Bác trở mình trằn trọc, lúc lúc lại ngồi dậy không thì cũng đi loanh quanh trong phòng khách.
Chắc hẳn trong lòng Vương Bác đang đấu tranh dữ dội lắm.
Thái An Kỳ Vương Bác không thấy về ngủ cũng chẳng buồn hỏi han, cô ta ngủ một mình càng rộng giường, đỡ phải chen với người khác.
Nửa đêm Thái An Kỳ đói bụng tỉnh ngủ, bực không chịu được.
Lần nào con mụ già cũng canh lúc ăn cơm để nói chuyện, lần nào cũng làm cô bực bỏ bữa cơm.
Bà ta thật xấu tính.
Thái An Kỳ đi ra thấy Vương Bác ngủ ở phòng khách.
Cô ta đá Vương Bác, bực dọc: “Em đói, anh nấu gì cho em ăn đi.”
Vương Bác đi làm cả ngày mới ngủ say lại bị Thái An Kỳ đá tỉnh ngủ nên vô cùng khó chịu.
“Em đói.” Thái An Kỳ nhắc lại.
Vương Bác cũng bực, nói thẳng: “Đến bữa không ăn đêm hôm lại đòi ăn, em bớt bớt lại cho người ta nhờ.”
Lần đầu tiên Thái An Kỳ bị Vương Bác xua đuổi, cô ta cả giận: “Em bảo anh nấu cho em cái gì đó thôi mà anh cáu em, anh đúng là cái đồ tồi.”
Vương Bác nguôi giận: “Anh mệt, mai anh còn phải đi làm nữa, em muốn ăn gì thì tự nấu đi.”
Thái An Kỳ sôi máu nóng đạp Vương Bác lia lịa, Vương Bác thà bị đau cũng không ngồi dậy.
“Đồ ăn hại.” Thái An Kỳ chửi cho bõ tức: “Anh nhìn lại mình xem, đã xấu lại còn không biết ăn nói, chẳng có lấy nổi một người bạn, một người yêu, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào đi làm kiếm mấy đồng lương quèn.”
Vương Bác khựng người, xoay người lại hỏi: “Tôi chẳng được cái gì vậy sao cô lại lấy tôi?”
“Tôi bị mù mới nghĩ anh là người biết thương vợ. Nay mới hay anh là cái loại ẻo lả vô dụng, chỉ biết vâng lời mẹ.” Thái An Kỳ giận dữ.
Vương Bác siết chặt nắm đấm, cánh mũi rung rung mãi mà không đáp trả được câu nào.
Thái An Kỳ thấy mắt Vương Bác đỏ lừ thì cũng chột dạ, bỏ lại tiếng hừ rồi về phòng ngủ.
Vương Bác ngồi thừ người trên chiếu.
Sáng hôm sau Ninh Thư ngủ dậy đã thấy Vương Bác đang ngồi, không biết nghĩ gì mà ra đều đăm chiêu và buồn rười rười.
Ninh Thư qua xem, Vương Bác ủ rũ không có sức sống, toàn thân như phủ thêm một lớp bụi, cô an ủi: “Đừng nghĩ nhiều con à.”
Vương Bác nhìn Ninh Thư: “Con muốn ly hôn.”
Ninh Thư vỗ vai Vương Bác: “Đừng vội vàng, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, con cần nghĩ cho thật kỹ.”
Vương Bác ôm đầu khổ sở.
Tình cảnh hiện giờ do Ninh Thư thêu dệt lên. Ninh Thư sẽ không chiều Thái An Kỳ, không bắt Thái An Kỳ làm việc nhà, việc to việc nhỏ đều đến tay Dương Tử Di như cách mà Dương Tử Di đã đối đãi với con dâu.
Cách của Ninh Thư đó là làm đủ mọi cách khiến Thái An Kỳ bực bội.
Để mâu thuẫn giữa Thái An Kỳ và Vương Bác bùng nổ trước thời hạn.
Chỉ với vài chuyện nhà cửa cỏn con nhưng Dương Tử Di và Vương Bác chung tính hiền lành không biết cách xử sự, dẫn đến bị Thái An Kỳ lừa gạt tình cảm, cuỗm mất một khoản tiền lớn.
Để rồi Dương Tử Di phải trả giá bằng linh hồn để thay đổi cuộc đời.
Chuyện trong nhà luôn rất khó xử lý, có thể chỉ là chuyện cỏn con nhưng lại dễ tổn thương người thân yêu nhất.
Thái An Kỳ không hề biết hối hận hay hổ thẹn, cô ta có tiền là tung tăng bay nhảy. Trong khi đó Vương Bác sau hôn nhân đổ vỡ càng ngày càng ít nói.
Ninh Thư chuẩn bị bữa sáng, cô gọi Vương Bác: “Ăn sáng đi con, ăn no vào. Chuyện cũng không khổ sở như con nghĩ đâu, đừng buồn vì chuyện không đáng.”
“Con đơn phương ôm nỗi đau nhưng người ta nào quan tâm.” Ninh Thư nói.
Vương Bác đến chịu mẹ mình: “Đơn phương ôm nỗi đau gì vậy mẹ, mẹ đang xát muối vào vết thương của con đó?”
Ninh Thư nhún vai: “Cũng nên con à, thỉnh thoảng pha trò tự giễu có sao. Không có trở ngại nào là không vượt qua được. Mẹ đã ly hôn với bố con, một mình nuôi con lớn khôn đó thôi.”
“Ai cũng có thể rời bỏ một ai đó.”
Vương Bác ăn sáng mà trĩu nặng tâm sự.
Thái An Kỳ ra khỏi phòng nhìn thấy đồ ăn sáng mới hỏi Vương Bác: “Ăn sáng mà không gọi, không biết em đói à?”
Vương Bác không trả lời, Vương Bác lầm lì làm Thái An Kỳ vừa bực vừa ghét.