Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ khinh Vương Bác, theo cô ta, cô ta lấy Vương Bác thì Vương Bác phải yêu thương cô ta, che chở cô ta, nghe lời cô ta.
Nay Vương Bác tát Thái An Kỳ, Thái An Kỳ cảm thấy bị xúc phạm, điên tiết quát tháo Vương Bác.
Cái giống gì!
Nói thẳng ra là Thái An Kỳ cảm thấy cô ta xứng đáng với người tốt hơn, đẹp trai hơn, giàu hơn, quyền lực hơn, lãng mạn hơn là lấy tấm chồng không được cái gì lại còn đánh cô như Vương Bác.
Vương Bác rất giận bản thân và cũng thương Thái An Kỳ, anh ta xin lỗi liên tục: “An Kỳ à, anh lỡ tay thôi, em đừng khóc.”
Thái An Kỳ nói thẳng: “Anh đưa thẻ lương cho em.”
Không có chuyện tát không cô được.
Vương Bác nhăn nhó mặt mày mãi không đưa ra quyết định. Thái An Kỳ càng cáu, đẩy Vương Bác ra khỏi phòng: “Hôm nay anh ngủ ghế đi.”
Sau đó đóng “rầm” cửa lại.
Vương Bác đứng trước cánh cửa đóng kín vò đầu phiền não, định gõ cửa nhưng lại chột dạ, áy náy, tự trách vì đã tát Thái An Kỳ.
Vương Bác đành ra ngủ sô pha ngoài phòng khách.
Ninh Thư mang chiếu, chăn gối ra trải cho Vương Bác: “Ngủ ghế khó chịu, con đừng ngủ ghế nữa.”
“Mẹ ạ.” Vương Bác không dám nhìn mặt Ninh Thư.
Ninh Thư cười bảo: “Cuộc sống vợ chồng là xúc tiến nhau, giúp đỡ nhau, bổ sung nhau, bầu bạn với nhau suốt đời. Một trong hai sinh lòng khác, cuộc hôn nhân này không thể lâu dài.”
“Hồi đó bố con thích người khác, bố mẹ cũng sống gượng sống gạo với nhau. Nhìn bố con ngày ngủ đêm mơ về cô khác mà lòng mẹ đau như cắt, dứt khoát đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân bức bối.” Ninh Thư nhìn Vương Bác: “Mẹ không có mong mỏi gì ngoài mong con hạnh phúc.”
Vương Bác hít sâu, mệt mỏi ra mặt, gượng cười với Ninh Thư: “Con biết rồi mẹ.”
“Nghỉ đi.” Ninh Thư không hỏi lý do Thái An Kỳ để con trai mình ngủ sô pha.
Hỏi chỉ càng làm khó Vương Bác bị kẹp giữa mẹ và vợ. Vốn dĩ Vương Bác không phải người tinh tế, khó xử lý mâu thuẫn giữa hai người phụ nữ trong nhà.
“Mâu thuẫn” của mẹ chồng nàng dâu không phải vài ba ngày điều chỉnh được.
Đời này Dương Tử Di dồn hết tâm huyết vào con trai.
Ngấm ngầm chấp nhận chuyện “Con trai lấy vợ bằng với con trai đã chết”, vậy mà ai oán làm sao người con trai bà hết mực thương yêu lại bị cô ta sỉ nhục, chẳng coi con trai bà ra gì?
Một người phụ nữ không có lòng tự trọng vậy mà vẫn hống hách, lên mặt với con trai bà.
Sáng hôm sau Ninh Thư đi mua đồ ăn sáng cho Vương Bác. Cửa phòng ngủ vẫn đóng kín nhưng anh ta vẫn gõ cửa.
Thái An Kỳ chưa nguôi giận, ra mở cửa với mặt lầm lì lây cảm xúc trái chiều sang cả Vương Bác. Vương Bác muốn xin lỗi nhưng xem biểu cảm của vợ, e rằng không muốn nghe anh nói chuyện.
Vương Bác vào phòng thay quần áo rồi đi làm ngay.
Cái kiểu gì vậy, Thái An Kỳ tức tối vì Vương Bác đã đi làm luôn.
Ninh Thư nhìn thấy má Thái An Kỳ có vết hằn đỏ, cô biết là cái tát của Vương Bác.
Nhận thấy tầm mắt của Ninh Thư, Thái An Kỳ liếc xéo rồi đóng rầm cửa.
Ninh Thư kệ cô ta, không muốn ăn thì thôi.
Một lát sau Thái An Kỳ trang điểm, ăn mặc tươm tất, xoã mái tóc xoăn uốn lượn, xịt nước hoa thơm nức mũi xách túi xách hàng hiệu ra ngoài.
Thái An Kỳ trang điểm vào rất xinh.
Thái An Kỳ cảm thấy nhân lúc còn trẻ nên chơi nhiều mới không phụ sắc đẹp tuổi trẻ.
Ninh Thư nhăn mặt hỏi: “Mới sáng ra cô định đi đâu thế?”
“Vương Bác đánh vợ, con phải về nhà.” Thái An Kỳ lạnh lùng.
Ninh Thư nhướn môi cười: “Cũng được, hai đứa có thời gian bình tĩnh lại. Khi nào thì cô về?”
Nụ cười của Ninh Thư làm Thái An Kỳ cảm thấy khó hiểu, không lẽ bà ta rất mong mình rời khỏi nhà?
Con mụ già này không định đưa cô tiền phải không? Tự nhiên Thái An Kỳ không muốn đi nữa.
Tối hôm qua cãi vã, Thái An Kỳ biết chuyện thẻ lương phải thoả hiệp từ từ.
Nay lại thấy bà mẹ chồng ủng hộ cô về nhà mẹ đẻ, Thái An Kỳ không được thoải mái.
Ninh Thư hỏi Thái An Kỳ đang đứng tần ngần, đôi mắt đảo qua đảo lại, mí mắt gắn lông mi giả chớp chớp: “Cô muốn ăn sáng sao?”
Thái An Kỳ càng thêm nghi ngờ Ninh Thư, cô ta ngồi xuống ăn sáng: “Trời nóng quá con không muốn về nữa.”
“Mẹ đưa nửa lương của Vương Bác cho con.” Thái An Kỳ đòi tiền Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu: “Lát chúng ta ra ngoài.”
Nghe vậy Thái An Kỳ mới giãn cơ mặt.
Ăn sáng xong Thái An Kỳ ra ban công gọi điện, cô ta nói nhỏ nhưng nhờ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, Ninh Thư tai thính mắt tinh vẫn nghe rõ.
“Em không qua chỗ anh đâu, con mụ già nhà em chỉ mong em rời khỏi nhà, chắc là bà ta gai mắt con dâu muốn cuỗm tiền của em. Mà mấy mẹ đơn thân sống với con trai như nhà này dám có khi con mụ già có ý đồ biếи ŧɦái với con trai ấy chứ. Bà ta muốn em đi nhanh cho khuất mắt, đã thế còn lâu em đã đi.”
Ninh Thư nghe mà nhướn lông mày. Xét từ một góc độ nào đó Vương Bác chính là trụ cột tinh thần của Dương Tử Di, nhưng không hề có chuyện xấu xí như Thái An Kỳ nói.
“Bà ta như kiểu bị điên ý, bắt em cắt tiết gà nấu này nấu nọ, định biến em thành cái đồ bị chồng bỏ như bà ta. Đợi em lấy được tiền sẽ qua chơi với anh sau nhé.”
Ninh Thư thay quần áo rồi gọi Thái An Kỳ: “Ra ngoài với tôi.”
Thái An Kỳ cúp máy, thấy Ninh Thư xách giỏ đi chợ thì phải hỏi lại: “Mẹ đi mua thức ăn á?”
Ninh Thư dúi giỏ vào tay Thái An Kỳ: “Ra ngân hàng rút tiền trước.”
Tưởng Ninh Thư định rút tiền đưa mình nên Thái An Kỳ xách giỏ đi theo.
Ban ngày nóng như đổ lửa, mồ hôi chảy ròng ròng, lớp trang điểm của Thái An Kỳ cũng không chịu nổi cái nóng gay gắt. Cô ta nói với Ninh Thư: “Chúng ta gọi xe đến ngân hàng đi mẹ.”
Ninh Thư lắc đầu: “Có mấy bước chân không phải gọi xe làm gì cho tốn tiền, mới lên xe đã mất ngay mười tệ, lãng phí.”
Thái An Kỳ cắn môi lạnh lùng: “Con trả.”
Cô mặc đẹp như vậy mà xách theo giỏ đi chợ.
Ninh Thư cười tít mắt: “Có mấy bước chân thôi không phải gọi xe, đang là giờ cao điểm gọi xe chỉ tổ tắc đường.”
Thái An Kỳ bực lắm, giày cao gót cọ đau chân, mới đi đã mệt chẳng muốn đi tiếp.
Đi mãi mới đến ngân hàng, Ninh Thư xếp hàng dài đợi đến lượt rút.
Trời thì nóng, mặt Thái An Kỳ dinh dính, chắc hẳn đã bị hỏng lớp trang điểm xinh đẹp. Lại thêm đi bộ lâu đau hết cả chân, Thái An Kỳ nghĩ cô ta sắp chết đến nơi.