Chuyển ngữ: Wanhoo
Cuối cùng con trai lấy lại tinh thần, ông Cảnh nhẹ nhõm cả người.
Những ngày qua ông Cảnh bận rộn cực kỳ. Không chỉ phải quản lý công ty mà còn phải lo việc nhà. Con trai bê bết mà ông cũng quay cuồng trong cuồng quay họ Cảnh sắp tuyệt hậu vì không có người nối dõi.
Giờ này ông Cảnh mới thấy hối hận vì thời trai trẻ không chơi bời, biết đâu đã có con riêng, họ Cảnh cũng chẳng phải tuyệt hậu.
Ngày xưa ông nghĩ có một thằng con Cảnh Thiếu Trạch là đủ, bồi dưỡng nó nên người vẫn hơn nhiều con để rồi giành giật, hao phí của cải nhà họ Cảnh.
Ông chẳng bao giờ ngờ chuyện đứa con duy nhất Cảnh Thiếu Trạch lại bị vô sinh.
Thấy Cảnh Thiếu Trạch đã có tinh thần, ông Cảnh tiếp tục giải quyết vụ đẻ mướn.
Lúc nhắc chuyện đẻ mướn, dù bà Cảnh không đồng ý nhưng không dám cãi, bà ta chỉ nêu yêu cầu: “Em phải có mặt khi đẻ mướn mà còn là đẻ mướn con của em và anh.”
Bà sẽ không bao giờ nuôi con người khác.
“Tất nhiên rồi.” Ông Cảnh nói.
“Em chỉ có một yêu cầu.” Bà Cảnh chỉ vào Diệp Tích: “Em không muốn cô ta đẻ hộ.”
Cảnh Thiếu Trạch cũng khó chịu với Diệp Tích: “Con cũng không đồng ý để cô ta đẻ hộ. Ban đầu thuê để đẻ cho con và Tịnh Tịnh, nay lại thành đẻ cho bố mẹ là cái kiểu gì.”
Ninh Thư lên tiếng: “Tại sao lại không muốn cô Diệp đẻ? Cô Diệp vừa trẻ vừa đẹp lại còn khoẻ mạnh. Hơn nữa mẹ đã cọc cho cô ấy một nửa tiền rồi. Cũng chỉ đẻ nhờ cơ thể, đâu liên quan đến đẻ con của ai.”
Cảnh Thiếu Trạch nghe vậy tức giận, Diệp Tích là người phụ nữ của anh, sao lại đi đẻ mướn mà còn đẻ mướn con bố mẹ anh được.
“Anh không thích cô ta Tịnh Tịnh à, để bố mẹ tìm người khác đi.” Cảnh Thiếu Trạch nắm tay Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ mỉm cười.
Ông Cảnh lên tiếng: “Bố sẽ tìm người đẻ mướn khác, không cần cô Diệp.”
Diệp Tích hoảng hốt, quỳ xuống khóc xin bà Cảnh: “Bác ơi cháu xin bác cho cháu đẻ hộ đi ạ, cháu đồng ý đẻ hộ mà.”
Bà Cảnh tức chết mất: “Mày là cái con mặt dày vô liêm sỉ, xê ra ngay cho tao, không cho mày đẻ là không cho mày đẻ.”
Nhìn đâu bà Cảnh cũng thấy Diệp Tích là cáo già, quyến rũ con trai bà và giờ lại định quyến rũ chồng bà.
Diệp Tích lắc đầu sợ hãi: “Cháu xin bác, bác để cháu đẻ hộ đi bác.”
Không đẻ hộ vậy công ty bố cô sẽ thế nào, cô biết bà Cảnh sẽ không cho tiền nếu cô không mang thai.
Cảnh Thiếu Trạch thấy Diệp Tích như vậy thì tức lắm, chỉ muốn đứng dậy dạy dỗ cô ta nhưng khống chế được.
Ninh Thư nhướn mày xem kịch hay.
Ngày xưa toàn không cam tâm tình nguyện, còn nay Diệp Tích chỉ ôm khư khư được công việc đẻ mướn bởi chỉ có họ Cảnh mới trả cái giá đẻ hộ cao như thế.
Bà Cảnh tức giận tát Diệp Tích: “Sao mày lại trơ trẽn thế hả.”
Diệp Tích ôm mặt, kiên quyết quỳ.
Cảnh Thiếu Trạch thấy Diệp Tích bị tát cũng có chút đau lòng, qua nhiều chuyện Cảnh Thiếu Trạch mới nhận ra cô gái tên Diệp Tích đã khắc sâu trong tim anh.
Mặc dù vậy anh lại không thể nào cắt đứt với Nghê Tịnh.
Bởi Nghê Tịnh là người mà anh bất chấp mọi giá lấy về làm vợ.
Ninh Thư không hành hạ Diệp Tích đủ đường như trong cốt truyện, cô không “độc ác” nên trái tim Cảnh Thiếu Trạch vẫn chưa hoàn toàn nghiêng về Diệp Tích.
Song cũng bởi yêu Diệp Tích lại không có phông nền độc ác của Ninh Thư nên Cảnh Thiếu Trạch mới cắn rứt như này.
“Mẹ mặc kệ cô ta đi.” Cảnh Thiếu Trạch lạnh lùng: “Cô ta mặt dày ở nhà mình được chắc?”
Diệp Tích nghe mà cắn môi khóc trong im lặng, nhìn Cảnh Thiếu Trạch đầy bi thương.
Ông Cảnh chưa từng có ý định để Diệp Tích đẻ hộ, để bồ nhí của con trai đẻ hộ có mà loạn.
Diệp Tích kiên quyết ở lại nhà họ Cảnh, ông Cảnh nể mặt Cảnh Thiếu Trạch nên chưa đuổi Diệp Tích.
Bà Cảnh không muốn nhìn thấy Diệp Tích thêm một phút giây nào, Diệp Tích càng không chịu đi bà ta lại càng phải đuổi cô ta cho bằng được.
Ông Cảnh mắng: “Muộn rồi, để nó ở lại một đêm, có đi thì mai đi.”
Bà Cảnh hiểu lầm to, bà ta càng cảm thấy Diệp Tích đã hút hồn chồng bà.
Họp gia đình xong đã rất khuya, Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch về phòng ngủ.
Ngoài mặt Ninh Thư cười dịu dàng, trong lòng cười như được mùa…
Mẹ kiếp, thật muốn cười vào mặt mày.
Mới tối còn anh em tình cảm nhưng đêm đến thằng chó lại mất tăm.
Ninh Thư: →_→
Bật máy tính lên xem, quả như dự đoán thằng chó Cảnh Thiếu Trạch lại đang ở phòng Diệp Tích.
Cả hai ngã lên giường, Cảnh Thiếu Trạch giữ tay Diệp Tích, dữ dằn: “Cô muốn đẻ hộ bố tôi vậy à? Cô có biết cô là người phụ nữ của tôi không?”
Diệp Tích rớm nước mắt, Cảnh Thiếu Trạch không nhìn nổi: “Cô nói xem?”
“Kể từ khi tôi đặt chân vào căn nhà này tôi đã chẳng có đường lui. Tôi phải đẻ hộ nhà họ Cảnh anh thì tôi mới có tiền cứu công ty bố. Vì tiền, vì công ty của bố, cái gì tôi cũng làm được?”
“Cô…” Cảnh Thiếu Trạch nghẹn lời: “Sao cô lại bướng thế, chỉ cần có tiền cứu công ty bố cô thì cô sẽ không đẻ hộ đúng không?”
Diệp Tích im lặng rồi trả lời: “Đúng.”
“Cô cần tiền thì tôi cho cô, cô dám cầm không?” Cảnh Thiếu Trạch âm mưu thấy rõ.
Diệp Tích cảnh giác, sau lại hỏi: “Anh có yêu cầu gì?”
“Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, ngày mai rời khỏi đây, tôi sẽ mua nhà riêng cho cô, tiền tôi cho cô xem như phí bao nuôi.”
“Cảnh Thiếu Trạch anh đừng sỉ nhục người khác.” Diệp Tích kích động, bắt động vùng vẫy.
Cảnh Thiếu Trạch bấu tay Diệp Tích không cho cô ta vùng vẫy: “Cô nói vì tiền cái gì cô cũng làm được mà? Cô nói cô sẽ trả bất cứ giá nào để cứu công ty bố cô mà?”
“Cô nghĩ cho kỹ vào, bố cô vẫn đang đợi tiền cứu đấy. Không có tiền, có khi báo chí sáng mai sẽ đưa tin chủ công ty nào đó nhảy lầu tự sát.” Cảnh Thiếu Trạch đe doạ Diệp Tích.
Diệp Tích buồn bã: “Anh đừng nói nữa.”
“Vả lại đâu phải chúng ta chưa từng làm.” Cảnh Thiếu Trạch nhếch môi làm Diệp Tích nóng bừng vì xấu hổ.
Diệp Tích rất bối rối, cô cắn môi, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của anh nhưng anh phải đưa tiền cho tôi trước, tôi không tin anh.”