Chuyển ngữ: Wanhoo
Cả nhà không xem Nghê Tịnh là con người. Tưởng dàn xếp đôi câu đã xong chuyện, miệng thì nói Nghê Tịnh mãi là con dâu họ Cảnh nhưng sau lưng lừa dối Nghê Tịnh như con ngu.
Cảnh Thiếu Trạch nói yêu Nghê Tịnh, đời này chỉ yêu mình Nghê Tịnh nhưng cách yêu của anh ta là ngủ với con khác. Nghĩ cách giấu giếm Nghê Tịnh với lý do sợ sức khoẻ Nghê Tịnh không chịu nổi đả kích.
Ôi, rất cảm ơn Cảnh Thiếu Trạch đã thương cho Nghê Tịnh.
Ở nhà một mình thích làm gì thì làm, Ninh Thư khoanh chân luyện Tuyệt Thế Võ Công trên giường.
Nói thật, Diệp Tích và Cảnh Thiếu Trạch không ngủ ở phòng dưới thì Ninh Thư không bị bẩn mắt, không phải nhỏ biết bao thuốc nhỏ mắt mỗi ngày.
Máy tính đã lưu rất nhiều video, không cần lưu thêm.
Sẩm tối, Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích tan làm nối đuôi nhau về nhà. Ninh Thư đứng gần ngửi thấy mùi sữa tắm ở Cảnh Thiếu Trạch.
Còn tóc gáy Diệp Tích hơi ẩm, rõ thấy hai anh chị tắm rửa ở công ty.
Quần áo cũng hơi nhăn nữa.
Ninh Thư mường tưởng được họ làm gì trong phòng làm việc nhưng không nói ra.
Diệp Tích vừa về đã vào phòng thay quần áo.
Cảnh Thiếu Trạch hỏi thăm ân cần: “Nay em ở nhà làm gì?”
“Cũng chẳng có gì, thì em cắm hoa, châm cứu thôi. Anh thì sao, công việc có vất vả không?” Ninh Thư hỏi Cảnh Thiếu Trạch.
Cảnh Thiếu Trạch cười: “Bình thường em.”
“Thế mai em mang cơm cho anh nhé. Cơm trưa công ty không ngon bằng cơm nhà đâu.” Ninh Thư nhìn Cảnh Thiếu Trạch.
“Thôi không cần...” Cảnh Thiếu Trạch từ chối ngay lập tức, anh ta hạ tông giọng nắm tay Ninh Thư tình tứ: “Trời nóng thế này em không nên đến công ty, anh lo trên đường có gì bất trắc.”
Ninh Thư nhăn mặt: “Em không mang thường xuyên đâu, nay mang ngày kia lại mang, thỉnh thoảng mang một hôm sẽ không sao hết.”
Cảnh Thiếu Trạch càng sầm mặt, tập kích đột xuất như thế bị bắt tại trận thì sao.
Cảnh Thiếu Trạch nói: “Em không phải mang làm gì cả. Trời dạo này toàn trên ba mươi độ, ra ngoài dễ bị say nắng. Sức khoẻ của em quan trọng, em phải ưu tiên trên cả. Anh nhịn mấy hôm chẳng sao nhưng em có mệnh hệ gì khác nào tra tấn anh.”
Ninh Thư: Mẹ kiếp, buồn nôn quá phải làm sao đây...
Ninh Thư nghe mà mắc ói, sợ Cảnh Thiếu Trạch lại tiếp tục bèn gật đầu lia lịa: “Rồi rồi em không mang cơm nữa.”
Nghe vậy Cảnh Thiếu Trạch mới nhẹ lòng.
Do đã thoả mãn ban ngày nên đêm đến Cảnh Thiếu Trạch ngủ với Ninh Thư, không mò xuống giường Diệp Tích.
Ngủ với vợ nhưng chỉ biết nhìn nhau, Cảnh Thiếu Trạch vỗ về: “Ngủ ngủ ngủ...”
Sáng hôm sau Cảnh Thiếu Trạch vệ sinh cá nhân xong sẽ lại đi dép, chải đầu cho Ninh Thư.
Bộ dạng của Cảnh Thiếu Trạch làm Ninh Thư muốn tát cho một phát.
Ninh Thư không tát mà véo má Cảnh Thiếu Trạch. Má Cảnh Thiếu Trạch hằn vết đỏ.
“Da anh mịn quá, em chỉ muốn véo chơi thôi.” Ninh Thư cười hì hì.
Cảnh Thiếu Trạch lắc đầu chào thua: “Véo thì cứ véo cớ gì phải véo mạnh thế, em định mưu hại chồng à?”
Đúng rồi, muốn mưu hại chồng đấy.
Cảnh Thiếu Trạch soi gương nhìn thấy vết đỏ thế là giận dỗi: “Anh gặp người khác kiểu gì đây.”
Ninh Thư chỉ cười.
Hai người xuống dưới nhà, Diệp Tích ngây người nhìn vết đỏ mập mờ, cô ta buồn thấy rõ.
Cảnh Thiếu Trạch cũng bất giác nhăn mày sờ vết đỏ, muốn giải thích với Diệp Tích nhưng phải đợi đến công ty vì hiện còn bao nhiêu người trong nhà.
Diệp Tích chuyên tâm ăn sáng, thỉnh thoảng Cảnh Thiếu Trạch lại nhìn Diệp Tích nhưng không được nhìn lại nên đâm giận.
Ninh Thư nhìn Diệp Tích, đừng nói là cô ta tưởng cô và Cảnh Thiếu Trạch có gì đó nhé. Chẹp chẹp, sao cô thấy Diệp Tích đã coi Cảnh Thiếu Trạch là chồng cô ta nhỉ.
Người ta là vợ chồng hợp pháp mà Diệp Tích làm như bị phản bội không bằng.
Ninh Thư nhoẻn miệng cười tiếp tục ăn sáng, bà rất vui khi hai người không vui.
Diệp Tích càng đau lòng hơn, nước mắt lấp ló bên bờ mi vì thấy nụ cười của Ninh Thư.
Ninh Thư càng cười hạnh phúc.
Cảnh Thiếu Trạch kiếm lý do bắt chuyện với Diệp Tích: “Này thư ký Diệp, tôi có tài liệu không tìm thấy, tý nữa cô đến công ty với tôi.” Cảnh Thiếu Trạch nhấn mạnh: “Tài liệu rất quan trọng.”
Diệp Tích bặm môi không trả lời vì đang tức.
Bà Cảnh cười bảo: “Thế Diệp Tích đi chung với Thiếu Trạch rồi tìm giúp nó nhé.”
“Vâng thưa bác.” Bà Cảnh có lời Diệp Tích phải nghe theo.
Ninh Thư vẫn cười hiền từ như bình thường, chắc tý nữa sẽ có một đoạn hội thoại như thế này.
- Để tôi giải thích...
- Tôi không nghe tôi không nghe...
- Mẹ kiếp cô nghe tôi giải thích...
- Thế anh nói đi, tôi nghe...
- Chuyện không như cô nghĩ...
- Tôi không nghe tôi không nghe...
Đã không nghe vậy thì làm. Không có chuyện gì mà làm một ván không giải quyết được, một ván không được thì hai ván.
Suy nghĩ của Ninh Thư đang bay xa vạn dặm, cô tặc lưỡi, Cảnh Thiếu Trạch chịu nổi không nhỉ?
Ăn sáng xong Cảnh Thiếu Trạch nói với Diệp Tích: “Đi tìm tài liệu với tôi.”
Diệp Tích đành phải đi cùng Cảnh Thiếu Trạch.
Diệp Tích và Cảnh Thiếu Trạch đi làm, ông Cảnh cũng đi làm, bà Cảnh đi dạo phố, chăm sóc da với các phu nhân.
Ở nhà chỉ còn Ninh Thư.
Ninh Thư cầm thuốc trợ tim xách túi ra ngoài.
Ninh Thư đến thuê luật sư ở văn phòng luật, cô định tự làm nhưng nghĩ lại vẫn nên thuê luật sư.
Ninh Thư không định ly hôn hoà bình với Cảnh Thiếu Trạch. Cô sẽ tố cáo Cảnh Thiếu Trạch lên toà án, không chỉ Cảnh Thiếu Trạch mà còn cả mẹ chồng thân yêu.
Cả nhà họ Cảnh đừng hòng mơ đẹp, giữ tiếng thơm.
Đã làm việc xấu thì đừng sợ bị khui.
Ninh Thư thảo luận với luật sư, do có video làm chứng nên dễ kiện.
Rời khỏi văn phòng luật Ninh Thư lại về nhà họ Nghê một chuyến. Ninh Thư không kể chuyện mình ly hôn với Cảnh Thiếu Trạch cho ông bà Nghê nghe.
Cô định nói trước ngày ra toà, cô sợ họ không cầm được lòng chạy sang lý luận với nhà họ Cảnh.
Sắp tới đây thôi họ Cảnh sẽ chào đón bộ phim mới, đảm bảo họ Cảnh sẽ ngạc nhiên lắm cho xem.
Chẳng biết bố mẹ chồng cô sẽ xử lý thế nào nhỉ.
Ăn cơm trưa ở nhà mẹ xong mới về, ông Nghê lại dúi tiền cho Ninh Thư, dặn Ninh Thư cứ tiêu xài thoải mái không phải dè sẻn.