Ninh Thư

Chương 603: Cuộc chiến không đổ máu

Chuyển ngữ: Wanhoo

Cớ sao chuyển hướng sang cô, Ninh Thư nhún chân sợ hãi: “Cảm ơn Phúc tấn đã khen, nô tỳ không dám nhận ạ.”

Tống Cách cách lườm Ninh Thư, nói với Ô Lạp Na Lạp thị: “Chỉ là nha đầu tay chân vụng về, có chỗ nào đáng được Phúc tấn khen đâu.”

Ô Lạp Na Lạp thị nghịch chiếc vòng ngọc ở cổ tay, cười bảo: “Ta thấy nha đầu này rất ngoan, ngày nào cũng qua thỉnh an ta đúng giờ.”

Ninh Thư thưa ngay: “Đó là việc Cách cách sai nô tỳ làm, nô tỳ chỉ làm theo lệnh của Cách cách thôi ạ.”

Đậu má, đừng bảo là cô đã trở thành con gà để họ chơi trò gϊếŧ gà doạ khỉ nhé?

“Nhìn thấy chưa, ta thích người đúng mực như vậy.” Ô Lạp Na Lạp thị cười nói.

Tống thị không mấy vui vẻ, trao cho Ninh Thư cái nhìn nghi ngờ.

Ninh Thư: …

Giờ là sao, không lẽ mình đã làm gì quá phận khiến Ô Lạp Na Lạp thị để ý, hay cô ta chỉ đơn thuần cảnh cáo Tống Cách cách.

Tống Cách cách cười gượng: “Phúc tấn đã thích nha đầu này vậy thϊếp sẽ tặng nó cho Phúc tấn. Xem như thϊếp hết lòng vì Phúc tấn, cho nha đầu phục vụ Phúc tấn.”

Ninh Thư sững người nhìn Tống Cách cách, cô ta định đẩy cô cho Ô Lạp Na Lạp thị?

“Cách cách…” Ninh Thư gọi Tống Cách cách.

Tống Cách cách nhăn mày nhìn Ninh Thư rồi lại nói với Ô Lạp Na Lạp thị: “Để nha đầu này hầu Phúc tấn đi ạ.”

Ô Lạp Na Lạp thị mỉm cười: “Mặc dù ta thích nha đầu này nhưng đâu thể cướp đồ tốt của người khác. Có nha đầu cẩn thận này hầu Cách cách, mọi người cũng yên tâm hơn.”

Tống Cách cách nghe vậy lại nhìn Ninh Thư, càng không muốn giữ Ninh Thư bên cạnh. Cô ta tháo túi hương treo bên hông đưa cho Hồng Mai đứng phía sau.

Túi hương đó là đồ Ninh Thư đưa Tống Cách cách, cô ta tháo túi hương chính tỏ không tin tưởng Ninh Thư.

“Xin Phúc tấn hãy nhận nha đầu này.” Tống Cách cách cười: “Xem như là thϊếp cảm ơn Phúc tấn đã quan tâm.”

Ninh Thư: …

Ninh Thư không biết nên nói sao nữa?

Những người khác làm lơ chuyện không liên quan đến mình, không ai nói đỡ cho Ninh Thư một câu. Ai cũng rõ ràng Ninh Thư đã bị chủ tử Tống Cách cách ruồng bỏ.

Ô Lạp Na Lạp thị gõ đầu Tống Cách cách thông qua Ninh Thư.

Vất vả bao nhiêu ngày mà mình vẫn là con tốt thí trong bàn cờ hậu viện.

Giờ phút này đây Ninh Thư mới cảm nhận được khó khăn của nhiệm vụ. Cô chỉ là một nô tỳ không có tự do, sống sót là cuộc chiến cam go.

Quả nhiên cuộc chiến giữa phụ nữ là cuộc chiến không đổ máu.

Ninh Thư đứng im, đã đến nước này cô hoàn toàn có thể trốn thoát nếu tính mạng gặp nguy hiểm.

Ô Lạp Na Lạp thị và Tống Cách cách cười với nhau. Ô Lạp Na Lạp thị cười đoan trang, Tống Cách cách cười hơi gượng gạo.

“Phúc tấn, thϊếp rất có thiện cảm với nha đầu này, thϊếp lại đang thiếu một nha đầu giúp việc, chẳng thà cho thϊếp nha đầu này nhé.” Một cô gái lên tiếng.

Ninh Thư nhìn cô ta, đó là Nữu Hộ Lộc thị.

Ô Lạp Na Lạp thị là chính thất, không bao giờ có chuyện nhận nha hoàn của thị thϊếp, trong khi đó Tống thị cũng không giữ Ninh Thư lại được nữa. Một người không cần, một người cố đùn đẩy, câu nói của Nữu Hộ Lộc thị đã gỡ rối tình hình.

“Vậy phải xem ý của Tống Cách cách, nó là nha hoàn của Tống Cách cách mà.” Ô Lạp Na Lạp thị lạnh lùng.

Ninh Thư cảm nhận được thái độ lạnh lùng của Ô Lạp Na Lạp thị dành cho Nữu Hộ Lộc thị.

“Tỷ tốt bụng quá, tỷ thích nha đầu này thật ư?” Cô gái trẻ trung xinh đẹp bên cạnh Nữu Hộ Lộc thị chống cằm hỏi Ninh Thư: “Ngươi tên gì?”

“Nô tỳ Diệu Lăng thỉnh an Cách cách.” Ninh Thư chào Tiểu Nữu Hộ Lộc thị. Nghe nói cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của Nữu Hộ Lộc thị, chị Nữu Hộ Lộc thị vào phủ không lâu, em Nữu Hộ Lộc thị cũng vào theo.

Cũng có nghĩa là trong phủ có hai người mang dòng họ Nữu Hộ Lộc thị.

“Được rồi, chỉ là một nha đầu thôi mà, nha đầu của Tống Cách cách sẽ theo hầu muội ấy. Dù gì cũng là người của Tống Cách cách, đây qua đẩy lại sẽ làm nha đầu buồn.” Ô Lạp Na Lạp thị cười nói.

Tống Cách cách càng khó chịu hơn, nói với Nữu Hộ Lộc thị: “Muội đã thích nha đầu này vậy tỷ sẽ tặng cho muội.”

Tống Cách cách cậy mình là người phụ nữ đầu tiên của Dận Chân nên gọi những Cách cách vào phủ sau là muội muội.

Nữu Hộ Lộc thị thoáng ngạc nhiên, không ngờ Tống thị dứt khoát bỏ nha đầu này thật.

Ninh Thư vô cùng khó xử, cô nhìn Tống Cách cách, vậy là về sau không hầu Tống Cách cách được nữa rồi.

Ô Lạp Na Lạp thị mới bâng quơ vài câu đã khiến Tống thị nghĩ cô là gian tế, không cho cô hầu nữa.

“Vậy cảm ơn tỷ tỷ.” Nữu Hộ Lộc thị đành phải nhận Ninh Thư dù không muốn lắm.

“Cảm ơn Cách cách.” Ninh Thư hành lễ với Nữu Hộ Lộc thị.

Nữu Hộ Lộc thị gật đầu với Ninh Thư.

Ninh Thư rón rén cúi đầu qua đứng cạnh Nữu Hộ Lộc thị.

“Chúc mừng tỷ tỷ đón được nha đầu mình thích.” Tiểu Nữu Hộ Lộc thị ngồi bên cười với chị gái.

Nữu Hộ Lộc thị chỉ cười có lệ.

Ninh Thư đến chết mất thôi, đến sân chính thê một chuyến mà mình đổi cả chủ.

Ninh Thư đã từ bỏ nhiệm vụ này, cô chỉ cần bảo toàn tính mạng.

Tống Cách cách dứt khoát đuổi cô cho thấy Tống Cách cách là người bạc bẽo. Ninh Thư đã thử làm Tống thị tin mình nhưng Tống thị không chú ý đến cô.

Tình hình của cô rất khó khăn, dù cô chuyển sang sân của Nữu Hộ Lộc thị thì vẫn là người không được chủ tin tưởng. Vậy nên chỉ cần bảo toàn tính mạng là được.

Cô không muốn lo chuyện của Tống Cách cách nữa, mặc dù không hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ nhưng giữ được mạng thì vẫn đạt sáu mươi phần trăm tiến độ.

Làm gì có chuyện người ta bạc bẽo cô, cô vẫn mặt dày lo lắng cho Tống Cách cách. Kể cả cô lo lắng, Tống Cách cách cũng không cần.

Ninh Thư lướt mắt nhanh qua Tống Cách cách đang nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cô mím môi không muốn nhìn cô ta nữa.

Ô Lạp Na Lạp thị mỉm cười: “Được rồi, mọi người về cả đi.”

Mấy Cách cách hành lễ chào Ô Lạp Na Lạp thị rồi rời khỏi sân.

Ninh Thư im lặng cúi đầu đi cuối nhóm của Nữu Hộ Lộc thị, Nữu Hộ Lộc thị đi trước dừng bước xoay người gọi Ninh Thư: “Ngươi qua đây.”

Ninh Thư vẫn cúi đầu lại gần Nữu Hộ Lộc thị, nhún chân chào: “Cách cách.”

“Trước đây ngươi là người của ai nhưng nay ngươi đã theo ta tức là người của ta. Chỉ cần ngươi trung thành, ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi.” Nữu Hộ Lộc thị không còn vẻ mặt bị ép nhận người khi nãy.

Ninh Thư nói: “Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ sẽ làm tròn bổn phận ạ.”