Chuyển ngữ: Wanhoo
Mộc Tuyết quan sát khắp mặt Ninh Thư rồi cúi đầu không dám nhìn thẳng thánh nhan: “Mẫu hoàng đã truyền ngự y chưa, ngài không khoẻ đừng cố chịu.”
Ninh Thư tỏ ra thờ ơ: “Tại sao trẫm phải cố chịu, cố chịu để làm gì?”
Đôi lông mày vẽ kiểu nam tính của Mộc Tuyết nhăn lại, thưa kính cẩn: “Nhi thần lo lắng cho cơ thể của mẫu hoàng, mẫu hoàng thấy bình thường là bình thường ạ.”
Ý của Mộc Tuyết là bà thích là được.
Ninh Thư rất cố gắng để giữ bình thường trước mặt mọi người, cô bỏ lại một câu bãi triều rồi xoay đi.
Về đến tẩm cung, Ninh Thư ngã nhào lên giường. Cô đau như có trăm nghìn con dao đang xẻo thịt, mất dần ý thức.
Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm, không trị được dứt điểm vậy đành thôi miên thôi.
Cái thứ khốn nạn nào đó kia, bà sẽ không bao giờ tha cho mày. Để bà biết mày là ai là mày xác định.
Muốn gϊếŧ cứ việc thọc chết, không làm được thì đừng chơi bẩn thế này.
Thu nữ quan đứng bên lo lắng, người cô tiếp xúc nhiều nhất là Thu nữ quan, nếu kẻ đó là Thu nữ quan vậy trình diễn của cô ta sánh ngang tầm vũ trụ.
Ninh Thư cảm nhận được sự trung thành của Thu nữ quan nhưng ai mà biết được.
Một người nữa là Liễu Trường Thanh, cô tiếp xúc với Liễu Trường Thanh khá nhiều, thậm chí còn ngủ chung một đêm ở Phượng Tê Cung, không biết lúc ngủ có gì xảy ra hay không.
Liễu Trường Thanh bị đưa vào danh sách tình nghi.
Hoàng tứ nữ Mộc Dao là một em gái đáng yêu, đôi mắt là nơi không biết nói dối. Người thực thi nhiệm vụ mà giả vờ ngây thơ được như thế vậy đóng giả cũng chẳng dễ gì.
Một người nữa… là Mộc Tuyết.
Người Ninh Thư nghi ngờ nhất là Mộc Tuyết, nếu linh hồn trong cơ thể Mộc Tuyết là người thực thi nhiệm vụ, vậy tức có người thực thi nhiệm vụ thay đổi số phận giúp Mộc Tuyết. Hoá ra con tốt thí Mộc Tuyết đã trả giá bằng linh hồn để mời người thực thi nhiệm vụ đến thay đổi cuộc đời.
Nếu như trong linh hồn Mộc Tuyết là con gái, Ninh Thư sẽ nhắm mắt làm ngơ cho cô ta lên ngôi vua. Nay là đàn ông lại còn có dã tâm muốn biến đất nước nữ quyền thành đất nước nam quyền thì xin lỗi.
Một khi đã nhen nhóm ý tưởng, ý tưởng đó sẽ trường tồn với thời gian.
Quan trọng hơn cả là anh ta nguyền rủa cô, Ninh Thư có chết vì đau cũng không cho anh ta hoàn thành nhiệm vụ.
Chị đây có chết cũng kéo mày chết cùng.
“Bệ hạ, sao ngài lại đau thế này, hay là nô ty gọi ngự y được không?” Thu nữ quan rưng rưng nước mắt, Ninh Thư xua tay: “Không được làm lớn chuyện, không được mời ngự y. Mang tấu chương qua đây cho trẫm.”
Ninh Thư không muốn di chuyển, Thu nữ quan bày tấu trước trước mặt Ninh Thư. Ninh Thư choáng váng, đọc tấu chương mà hoa mắt, chuyển hết quyển này đến quyển khác.
“Đọc cho trẫm nghe.” Ninh Thư sai Thu nữ quan.
“Nô tỳ không dám.” Thu nữ quan quỳ phịch xuống đất, Ninh Thư sẵng giọng: “Trẫm nói được là được.”
Sau cùng, Thu nữ quan đọc một lượt các tấu chương cho Ninh Thư nghe, giúp Ninh Thư biết được tấu chương ghi gì.
Mỗi lần Thu nữ quan đọc xong một quyển sổ, Ninh Thư lại viết vẽ một vòng tròn mực đỏ vào tấu chương. Đề phòng tay run quá, Ninh Thư phải giữ chặt cổ tay phải bằng tay trái mới vẽ không run.
Ninh Thư: …
Tôi khổ quá mà.
Nói thật sống thế này khổ lắm, ngày nào cũng đau gần chết lại còn nôn ra máu. Một người nôn được ra bao nhiêu máu đâu? Ninh Thư không còn ăn ngon miệng nữa, hình như dạ dày đã dừng tiêu hoá, cứ ăn lại nhân đôi cơn đau cho cơ thể.
Không chết vì đau cũng chết vì đói.
May mà Ninh Thư đã mua trước tích cốc đan, một viên ăn vào biến thành năng lượng. Không cần tiêu hoá mà cũng không cần ăn cơm trong một thời gian dài.
Mỗi lần đến giờ dùng bữa, Ninh Thư lại giả vờ ăn một ít, tất cả đồ ăn vào đều là gánh nặng cho cơ thể.
Kẻ nguyền rủa ác thật, Ninh Thư cảm thấy một ngày dài bằng một năm, mỗi giây đều trôi qua trong đau đớn.
Cô như sống trong địa ngục, không biết khi nào địa ngục mới biến mất.
Ninh Thư vẫn luôn nghĩ cách xử lý Mộc Tuyết. Dù người thực thi nhiệm vụ là Liễu Trường Thanh hay Mộc Tuyết, mục đích đều là cái ghế rồng kia.
Cô phải phế thân phận Hoàng thái nữ của Mộc Tuyết, mà còn phải tìm được người thay thế. Nếu không, dù đã phế Mộc Tuyết nhưng các đại thần sẽ đưa Hoàng tứ nữ lên ngôi nữ đế, khi ấy Ninh Thư sẽ chết vì hộc máu thật. Cô sợ mình sẽ chết vì không chịu nổi lắm.
Ninh Thư chỉ còn một hơi tàn cũng không để Mộc Tuyết lên làm nữ hoàng.
Ninh Thư đã quên mất yêu cầu nhiệm vụ, dù gì chẳng bao lâu nữa cô cũng chết, cơ thể của người uỷ thác chết tức nhiệm vụ của cô cũng thất bại.
Cho đến khi đó, cơ thể này sẽ bị cơn đau giày vò đến chết.
Ninh Thư cố gồng mình chịu đựng, ngày nào cô cũng thượng triều, phấn son cũng trát ngày càng dày. Môi cô đã chuyển sang màu tím, cô cần tô son môi màu đỏ đậm, trang điểm dày cộp.
Mộc Tuyết càng ngày càng tỏ rõ sự nghi ngờ, anh ta còn dò la tin tức về tình hình sức khoẻ của cô. Ninh Thư đã chắc đến tám mươi phần trăm linh hồn trong cơ thể Mộc Tuyết là người thực thi nhiệm vụ.
Nhưng Ninh Thư khá thắc mắc Mộc Tuyết nguyền rủa cô bằng cách nào, chẳng lẽ anh ta lập đàn làm phép ở phủ của anh ra?
“Lời nguyền này dính vào tôi kiểu gì vậy?” Ninh Thư hỏi thầm 2333.
2333 trả lời: “Lời nguyền này cần có vật dẫn, bất cứ vật nào cũng làm vật dẫn được. Chỉ cần cô chạm vào vật dẫn, lời nguyền sẽ tự khắc chuyển sang người cô. Tóm lại là gϊếŧ người trong vô hình, rất thâm.”
Ninh Thư nhăn mày, cô chạm vào nhiều thứ lắm, ai mà biết cái nào là vật dẫn của lời nguyền.
Được rồi, Ninh Thư đã thấm thía câu nói không có độc ác nhất, chỉ có độc ác hơn.
Về sau cô sẽ trang bị nhiều thứ, che chắn mình không hở một kẽ răng. Nhìn kẻ muốn hại mình thấy lời nguyền mất tác dụng sẽ vui lắm đây.
Ninh Thư biết Mộc Tuyết đã bắt đầu đánh ý với các đại thần, xây dựng băng đảng để về sau lên ngôi nữ hoàng, chẳng qua là không thể hiện quá rõ ra ngoài mặt.
Thuộc hạ của Mộc Tuyết bao gồm cả một số đàn ông có tài, xem ra anh ta định sẽ để đàn ông làm quan sau khi ngồi vào ghế rồng.
Cô sẽ không bao giờ để chuyện đó thành thật. Quá nhiều thế giới trọng nam khinh nữ rồi, Ninh Thư muốn bảo vệ thế giới mà phụ nữ nắm đàn ông trong lòng bàn tay này.
Mắng Ninh Thư độc ác cũng được, Ninh Thư vẫn có ý định ấy. Kể cả sẽ có ngày đàn ông giành quyền, Ninh Thư cũng không muốn ngày ấy đến sớm thế.
“Bẩm bệ hạ, phượng hậu đang đợi ngoài điện, bệ hạ có muốn triệu kiến phượng hậu không ạ?” Thu nữ quan thấy Ninh Thư đau hằn cả gân, đau nhăn nhó mặt mày nên hỏi cẩn thận.
Ninh Thư lắc đầu, cô không muốn gặp phượng hậu. Cô đang thế này, chắc chắn phượng hậu sẽ nhận ra, Ninh Thư không muốn tin mình trúng độc lan khắp.
Nếu không đó chính là cơ hội cho Mộc Tuyết nắm giữ nước nhà, nữ hoàng cô đây sẽ mất thực quyền.