Chuyển ngữ: Wanhoo
Hạ Hiểu Mạn cứ khóc lóc qua điện thoại, khóc đến nỗi làm Ninh Thư hết chịu nổi hỏi: “Tóm lại là làm sao thế Hiểu Mạn?”
“Anh Văn Lãng, anh Văn Lãng…” Hạ Hiểu Mạn cứ khóc gọi tên Ninh Thư mãi nhưng không nói được chuyện gì.
Mãi sau, có vẻ như cảm xúc của Hạ Hiểu Mạn đã ổn định hơn, cô ta hẹn gặp Ninh Thư ở một quán cà phê.
Nhà ngay đối diện vẫn phải hẹn ở quán cà phê? Cô đang định nói không đi nhưng Hạ Hiểu Mạn cứ khóc mãi, cúp máy lại gọi đến.
Ninh Thư đành phải thức dậy mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài. Bà Từ đang nấu cơm thấy Ninh Thư lại phải đi bèn hỏi: “Mới ngủ được một lúc sao lại phải đi rồi?”
Ninh Thư vắt áo vest ở khuỷu tay, đi giày nói: “Con có vài việc cần xử lý.”
“Con đừng cố gắng quá, chú ý giữ gìn sức khoẻ, dành thêm thời gian cho Hiểu Mạn vào. Sao dạo này mẹ không thấy Hiểu Mạn thế? Đừng lao đầu vào công việc mà bỏ bê con bé, con bé không đặt nặng tiền tài đâu.” Bà Từ khuyên.
Bà Từ cho rằng con trai bà cố gắng hết mình như vậy vì Hiẻu Mạn nhà đối diện.
Ninh Thư nhếch môi không trả lời, cô ra khỏi nhà.
Đến quán cà phê, nhìn lướt qua đã thấy Hạ Hiểu Mạn ngồi bàn kế cửa sổ. Hạ Hiểu Mạn xoã mái tóc dài, mặc áo dài tay kín đáo.
Ninh Thư kéo ghế đối diện và nhìn Hạ Hiểu Mạn. Khuôn mặt ngây thơ, viền mắt hơi đỏ, là một cô gái ngoan được bảo vệ kĩ càng. Cô ta khác với những mặt hàng lả lơi khác, bảo sao Sở Tiêu Nhiên lại thích.
Hiện giờ cô ta đang vào vai chính trong truyện tình cảm với cốt truyện hành hạ nhau, hận thù nhau, đay nghiến nhau. Không biết Sở Tiêu Nhiên ăn cô ta kiểu gì, hình như lần nào quấn với nhau cũng cần cưỡng ép nửa vời.
“Anh Văn Lãng.” Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư, viền mắt đỏ hoe, nước mắt lại tuôn rơi. Ninh Thư rút giấy ăn trên bàn đưa cho Hạ Hiểu Mạn: “Lau nước mắt đi đừng khóc nữa.”
Hạ Hiểu Mạn nhận khăn giấy, cô ta lau nước mắt nom có vẻ sắp chết đến nơi. Nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt cực kỳ áy náy và lo lắng, hoang mang và đau khổ, và còn cả một chút hận thù.
Ninh Thư nhấp một ngụm cà phê, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn. Thấy Hạ Hiểu Mạn đấu tranh, mong chờ, cô thở dài: “Thế có chuyện gì?”
Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư, bịt miệng khóc, nói nghẹn ngào: “Anh Văn Lãng, anh Văn Lãng.”
Ninh Thư day trán, khóc cái nỗi gì. Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm trong lòng.
Hạ Hiểu Mạn đang cảm thấy mình đang phải chịu đựng sự đau khổ cực kỳ lớn, vô cùng lớn.
“Hiểu Mạn, anh thức trắng hai đêm, anh mệt lắm rồi em đừng khóc nữa, có gì thì nói đi.” Ninh Thư lại nhấp một ngụm cà phê.
Hạ Hiểu Mạn bỗng ngừng khóc, lo lắng cho Ninh Thư: “Anh Văn Lãng phải chú ý sức khoẻ, đừng thức khuya không màng sức khoẻ như thế.”
Ninh Thư ừ một tiếng, một cốc cà phê đã bị cô uống hết, cô lại gọi một cốc nữa, bây giờ cô chỉ buồn ngủ thôi.
Mặt Hạ Hiểu Mạn tái mét, đấu tranh và đau khổ dữ dội: “Mình chia tay đi anh Văn Lãng.”
“Tại sao?” Ninh Thư đặt cốc cà phê xuống, nhìn Hạ Hiểu Mạn: “Chúng ta sắp kết hôn mà.”
“Em không xứng với anh, em rất xin lỗi anh Văn Lãng.” Hạ Hiểu Mạn chán chường.
Ninh Thư nhìn thấy dấu hôn khắp cổ Hạ Hiểu Mạn, dấu hôn hơi tím, có thể thấy Sở Tiêu Nhiên hôn mạnh cỡ nào.
May là chưa khoa trương đến mức làm Hạ Hiểu Mạn không dậy nổi.
Trong khi Từ Văn Lãng cày ngày cày đêm vì tương lai của hai người, vì Hạ Hiểu Mạn lấy anh có cuộc sống sung túc, hạnh phúc, đủ đầy, Hạ Hiểu Mạn lại nằm dưới thân một người đàn ông khác.
Xảy ra chuyện đó nhưng Hạ Hiểu Mạn không bàn với Từ Văn Lãng, tự mình ôm đồm gặm nhấm nỗi đau, nỗi buồn và cho rằng đang hy sinh bản thân để mọi người có cuộc sống hạnh phúc.
Thật là thua.
“Rốt cuộc là làm sao vậy Hiểu Mạn? Anh còn có vụ án cần xử lý, em chia tay nghiêm túc?” Ninh Thư nhấc cổ tay xem giờ.
Hạ Hiểu Mạn hít sâu, nói: “Anh đừng hỏi em tại sao nữa, em không muốn nói. Đến em cũng ghét em hiện giờ. Anh sẽ gặp một cô gái tốt, anh Văn Lãng ạ.”
Ninh Thư gật đầu: “Nếu như đây là điều em muốn, anh đồng ý.”
Hạ Hiểu Mạn nước mắt tèm nhem, ầng ậc nước nhìn Ninh Thư: “Em mong anh hạnh phúc.”
Ninh Thư ừ.
Nói đến cũng châm biếm, mỗi lần Hạ Hiểu Mạn đau lòng sẽ tìm đến Từ Văn Lãng khóc lóc ỉ ôi, làm Từ Văn Lãng cuống quít, đau khổ, có liều cái mạng cũng phải cứu Hạ Hiểu Mạn khỏi tay Sở Tiêu Nhiên.
Nhưng Hạ Hiểu Mạn sẽ ngăn Từ Văn Lãng, nói rằng Sở Tiêu Nhiên quá mạnh không thắng được anh ta. Không biết ngăn vì cái nguyên nhân vớ vẩn đó hay vì Hạ Hiểu Mạn không buông được Sở Tiêu Nhiên.
Hạ Hiểu Mạn mắc hội chứng Stockholm, nảy sinh tình cảm với người hành hạ mình. Mặt khác trốn tránh, không muốn đối diện với vấn đề, quên đi những nỗi đau mà mình từng chịu, sau cùng vẫn hạnh phúc với kẻ đó.
Cô ta đích thị là một M nặng.
Tình yêu là tình cảm đến từ hai phía, là thứ vô cùng tuyệt đẹp. Nếu trường hợp của Hạ Hiểu Mạn gọi là tình yêu, vậy Ninh Thư chỉ có thể nói rằng tình yêu trớ trêu như thế không đẹp, chẳng hề nhận được sự ca ngợi của người khác.
Từ Văn Lãng tôn trọng Hạ Hiểu Mạn, hành động thân mật nhất chỉ có hôn, bao nhiêu năm rồi không làm đến bước cuối cùng. Một người bảo vệ bao nhiêu năm bị chó sói tha mất. Mối thù gϊếŧ mình, mối hận cướp tình yêu, Từ Văn Lãng vô cùng hận Sở Tiêu Nhiên và cũng cực kỳ giận và ghét Hạ Hiểu Mạn.
Anh giận Hạ Hiểu Mạn không biết tự trọng, có lấp liếʍ nhiều cỡ nào cũng không giấu được sự ngu dốt đã ăn sâu vào máu Hạ Hiểu Mạn. Rõ ràng có rất nhiều cách giải quyết nhưng cô ta chọn cách ngu ngốc nhất. Từ Văn Lãng càng thêm ghét hơn khi Hạ Hiểu Mạn đã yêu Sở Tiêu Nhiên.
Sở Tiêu Nhiên đối xử với cô ta như thế, đày đoạ cô ta như thế mà cô ta lại thích Sở Tiêu Nhiên. Sau rồi còn nói gì mà em vẫn luôn xem Từ Văn Lãng anh là anh trai, khi ở bên anh rất yên bình, không có cảm giác tim đập thình thịch như ở bên Sở Tiêu Nhiên.
Thình thịch cái định mệnh nhà chị, có mà nghiện bị ngược đãi thì có.
Nguyện vọng của Từ Văn Lãng là trả thù Sở Tiêu Nhiên, còn không có ý định gì, không muốn cứu vãn gì với Hạ Hiểu Mạn, cũng không muốn thấy cô ta hạnh phúc.
Vậy nên cô ta đề nghị chia tay, Ninh Thư đồng ý ngay lập tức. Cô không muốn tranh giành một người phụ nữ với một người đàn ông.
Quan trọng nhất, cô không muốn làm thùng rác cảm xúc lúc nào cũng bị Hạ Hiểu Mạn gọi đến hứng nước mắt của cô ta. Nhìn cô ta khổ, nhìn cô ta có điều khó nói, bị hiểu lầm gì đó có chết cũng không nói được, trông mà cực kỳ bực mình.
Hạ Hiểu Mạn khóc với Từ Văn Lãng xong sẽ quay về bên Sở Tiêu Nhiên, tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng, làm chuyện mà một tình nhân nên làm.