Ninh Thư

Chương 417: Ngọt Sâu Răng (11)

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư mím môi, nhìn cô em yêu tinh quyến rũ ngời ngời mà gân trán giật tưng tưng, xấu hổ lắm nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười.

“Em chắc không?” Cô hỏi Tống Ngưng, “Em có chắc phải…”

Tống Ngưng đứng dậy bước qua trước mặt Ninh Thư, chọc ngón tay vào ngực Ninh Thư, “Trưởng thành cả rồi mà, anh thấy sao?”

Ninh Thư cười nhạt, tóm lấy ngón tay mảnh dẻ của Tống Ngưng và ngắm nghía tỉ mỉ. Quả là một cô em xinh đẹp, ngón nào ngón nấy đều thon thả xinh đẹp như được đánh bóng một lớp.

Thấy dáng vẻ chăm chú của Ninh Thư, trái tim Tống Ngưng đập thình thịch không nghe lời. Người đàn ông này đẹp trai quá.

Ninh Thư buông ngón tay Tống Ngưng rồi lại sờ cánh tay Tống Ngưng. Cánh tay mềm mịn trắng nõn nà quá mê người, trái tim Ninh Thư xốn xang rồi.

Mặt Tống Ngưng đỏ lựng, mắt nhìn Ninh Thư sáng quắc mà cũng chan chứa tình cảm.

Ninh Thư nhìn vào đôi mắt của Tống Ngưng, cô có thể trông thấy cô gái này rất yêu mình. Cô ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời, đáng để tin tưởng và yêu.

Cảm xúc trào dâng.

Ninh Thư kéo cánh tay Tống Ngưng ra thẳng ngoài phòng, nói: “Anh không muốn quan hệ với em.”

Mặt Tống Ngưng khựng lại, không tin nổi mà cũng bực dọc khó chịu, biểu cảm của cô hơi lạ, “Anh có phải đàn ông không vậy?”

Bón đến tận mồm rồi còn gạt đi, Tống Ngưng không biết nên nói gì nữa. Cung Lạc thích An Noãn lắm nên mới giữ thân cho An Noãn à.

Tống Ngưng buồn, cô kéo áo Ninh Thư, nghiêm túc: “Anh có phải đàn ông không vậy, hay là anh vô năng?”

“Hôm nay em phải chiếm lấy anh, để anh trở thành người của em.” Tống Ngưng kiễng lên hôn Ninh Thư.

Phắc diu, quần què.

Ninh Thư chặn cái mặt của Tống Ngưng đang tiến lại gần mình, bảo: “Đi ngủ đi, đừng nghĩ lung tung nữa.”

Sau rồi Ninh Thư đóng rầm cửa lại, suýt thì mũi Tống Ngưng bị cánh cửa đập vào.

Tống Ngưng sờ mũi, cười khẩy và quay phắt người đi.

Ninh Thư lắc đầu, nằm lên giường đi ngủ.

Đây không phải cơ thể cô, cho cô làm nhiệm vụ chứ không cho quyền lợi dụng cơ thể để làm chuyện vớ vẩn, càng không được gây hoạ cho người uỷ thác.

Càng là chuyện tình cảm Ninh Thư càng không dám vượt quá giới hạn. Không được phép phức tạp hoá vấn đề chỉ vì ham muốn nhất thời của mình.

Về phần cô vợ chưa cưới Tống Ngưng thì đợi nguyên chủ Cung Lạc về xử lý đi.

Hôm sau, Ninh Thư ngủ dậy xuống dưới nhà nhưng không thấy Tống Ngưng nữa, cô hỏi thím Lý: “Cô Tống đâu rồi?”

“Sớm nay cô Tống đã đi rồi thưa cậu.” Thím Lý rót sữa bò cho Ninh Thư.

Sớm nay đã đi à? Ninh Thư chau mày, vậy là vụ tối qua làm Tống Ngưng giận rồi.

Ninh Thư nhún vai, thích đi thì đi, không lởn vởn trước mặt tốt quá chứ.

Cô đâu phải đàn ông thực thụ đâu.

Ninh Thư lái xe đi làm, mới vào công ty đã có người bổ nhào vào ngực cô, Ninh Thư vội đẩy người trong ngực ra.

Lại là An Noãn trong vai tạp vụ.

An Noãn đang lau sàn không để ý xung quanh nên sơ ý va vào người khác, thế mà người ta chẳng mảy may gì, suýt thì đẩy cô ngã ra.

“Anh kiểu gì… vậy?” An Noãn trách móc ngay lập tức, ngoảnh lại thấy là Ninh Thư thì ngậm miệng, cúi đầu im phăng phắc.

Ninh Thư nhắc nhở: “Lúc lau chú ý vào, nhỡ va vào khách thì cô chịu trách nhiệm được không?”

An Noãn bĩu môi: “Tôi đâu cố tình, anh gắt thế làm gì?”

“Tôi mà gắt? Tôi chỉ đang kể lại sự thật thôi.” Ninh Thư ngán.

An Noãn ừ một tiếng. Ninh Thư đi luôn, An Noãn đuổi theo Ninh Thư hỏi: “Chủ tịch, anh sẽ không đuổi việc tôi đúng không?”

Ninh Thư nói: “Nếu cô còn muốn ở lại công ty thì nhớ bồi thường cái bình.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh, tôi sẽ bồi thường cái bình đó.” An Noãn cười tươi rói.

Thấy An Noãn như vậy mà Ninh Thư muốn vỗ trán ghê.

Vào phòng làm việc, Tống Ngưng trong bộ đồ công sở đang xếp lại tài liệu, đồ đạc trong phòng đều được xếp ngăn nắp.

Ninh Thư cứ tưởng Tống Ngưng không đi làm nữa mà khá bất ngờ khi cô vẫn đến công ty sớm như thế.

“Chào buổi sáng.” Ninh Thư bắt chuyện với Tống Ngưng.

Tống Ngưng không niềm nở, chỉ chào lạnh lùng nghiêm túc: “Chào chủ tịch.” Rồi đi lướt qua Ninh Thư như hai người xa lạ.

Hôm qua vẫn còn nhiệt tình, hôm nay lại lạnh nhạt. Cô ta biến hoá khôn lường thật đấy, chẳng quen gì.

Chắc là vẫn còn giận vụ hôm qua nhỉ, Ninh Thư chẳng thấy mình có lỗi. Tống Ngưng giận dỗi không liên quan đến cô.

Tống Ngưng tiếp tục thể hiện dáng vẻ của một cô nàng tháo vát, xử lý mọi việc đâu ra đấy, Ninh Thư không có ý kiến.

Tống Ngưng có thể cảm nhận được tiếng lòng của rằng không cần năng nổ quá. Nhưng lại luôn lạnh nhạt với cô, chỉ coi cô là cấp trên mà thôi. Ninh Thư nhún vai, mặc kệ em gái.

Lạnh lùng như thế là tốt nhất, lúc nào cũng tán cô mới làm cô bức bối.

Có Tống Ngưng ở bên, công việc của Ninh Thư nhàn tênh. Tống Ngưng có thể phân loại tài liệu nào quan trọng, khẩn cấp hơn, cái nào xử lý sau cũng được trong núi tài liệu đó khiến Ninh Thư rảnh rang rất nhiều.

Tống Ngưng thấy dáng vẻ hời hợt của Ninh Thư thì cắn môi nhìn Ninh Thư mãi, cô không phục.

Ninh Thư không bận tâm đến Tống Ngưng đang lạnh nhạt, cô vẫn đang nghĩ về nhiệm vụ này.

Nhìn An Noãn lau bàn tiếp khách, Ninh Thư nghĩ mình cần phải nghĩ cách cắt đứt nguyên chủ với An Noãn.

Ninh Thư không ngờ có ngày mình lại đi phá hoại một cặp đôi đâu!

An Noãn đang lau mặt kính cứ cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằn chằm. Cô nhìn về hướng đó thì nhìn thẳng vào đôi mắt đầy suy tư của chủ tịch. Trái tim An Noãn đập rộn ràng, anh ta làm sao vậy, sao nhìn chằm chằm người ta thế.

Đừng bảo là định đuổi việc cô nhé?

Mặt khác Tống Ngưng thấy Ninh Thư nhìn An Noãn mãi thì trợn mắt lên. Thật là cạn lời, tại sao Cung Lạc lại thích An Noãn nhiều đến thế vậy.

Vai Tống Ngưng sụp xuống, chẳng thấy nghĩa lý gì nữa.

Tan làm, Ninh Thư về biệt thự không thấy Tống Ngưng ở nhà cũng không thấy Tống Ngưng nấu cơm thì hỏi thím Lý: “Cô Tống đâu?”

Thím Lý bảo: “Cô Tống về rồi, cô đã dọn đồ về rồi thưa cậu.”

Ninh Thư nhăn mày, dỗi cái gì vậy?

Về thì về, Ninh Thư chẳng quan tâm. Có An Noãn đủ nhức đầu rồi, Tống Ngưng đi cũng tốt.

Hôm sau đi làm Ninh Thư không nhìn thấy Tống Ngưng trong bộ đồ công sở nữa, nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy có.