Ninh Thư

Chương 274: Thăng Cấp Vùn Vụt Không Ai Sánh Bằng (20)

Chuyển ngữ: Wanhoo

Giờ Diệp Vũ còn ghét Ngụy Lương Nguyệt hơn trước kia. Trước kia Ngụy Lương Nguyệt chỉ là một tên phế vật, còn bây giờ Ngụy Lương Nguyệt mạnh rồi, Diệp Vũ đã lo lắng về việc Sư Tuệ Đế sẽ dao động và hối hận.

Diệp Vũ biết Sư Tuệ đế là một cô gái thoát tục, kiểu con gái ấy cực kỳ thu hút đàn ông, cũng vậy nên Diệp Vũ mới thích Sư Tuệ Đế.

Nếu như Sư Tuệ Đế mà vẫn còn nhớ thương Ngụy Lượng Nguyệt thì đó là chuyện mà Diệp Vũ không thể nào chấp nhận được. Không có bất cứ thằng đàn ông nào chịu được việc cô gái mình thích hầu hạ dưới người thằng đàn ông nào khác hết.

Vậy nên phải giải quyết xong Ngụy Lương Nguyệt, tốt nhất là gϊếŧ Ngụy Lương Nguyệt.

“Ta không quan tâm các ngươi thích thế nào.” Liễu Viện Viện đứng xem một bên đã đi đến với tư thế lả lướt xinh đẹp, đi ngang qua còn lưu lại hương thơm làm người khác ngất ngây.

Liễu Viện Viện bước đến trước mặt Diệp Vũ, cô ta vươn những ngón tay trắng như ngọc, móng tay sơn đỏ chót càng tôn lên nước da trắng hồng, cô ta chỉ những ngón tay xinh đẹp vào Diệp Vũ: “Ta có linh cảm ngọc bài ở chỗ ngươi. Lấy ra đi, vào cung điện quan trọng hơn. Giờ chẳng có gì cả thì đánh nhau được tích sự gì?”

Diệp Vũ mỉm cười cầm lấy ngón tay của Liễu Viện Viện, nụ cười càng làm hắn thêm đẹp trai lai láng.

Liễu Viện Viện bị cầm ngón tay giật mình, cô ta vô cùng bực bội muốn rút ngón tay bị người đàn ông này nắm chặt về. Chưa từng có người đàn ông nào to gan, dám tiếp cận cô, còn cầm tay cô như thế này.

“Bỏ ra.” Liễu Viện Viện quát lạnh lùng, nhưng ngoài mặt lại cười xinh đẹp quyến rũ, đáy mắt thấp thoáng sự ngoan độc.

Diệp Vũ cười trừ, hàng phục kiểu mỹ nhân rắn rết này đầy thách thức, “Nếu như ta không bỏ thì sao?”

“Không bỏ thì thôi, ta sẽ khiến ngươi thừa sống thiếu chết.” Liễu Viện Viện cười vô cùng rạng rỡ.

Ninh Thư: ...

Bây giờ là đá cô sang một bên để thả thính cô gái khác ở hậu cung rồi. Không biết Sư Tuệ Đế và Yến Kiều cảm thấy thế nào.

Yến Kiều chua ngoa thấy cảnh này thì giậm chân hậm hực. Dù cô có hơi ghen nhưng cũng không tức hay buồn. Sư Tuệ Đế vẫn lạnh lùng như trước, không có cảm giác trước cảnh này.

Ninh Thư nhận ra, mình là con gái mà không hiểu suy nghĩ con gái là sao nhỉ?

Diệp Vũ kề rất sát Liễu Viện Viện, có ít tóc mai đã chạm vào vành tai nhau. Cảm nhận được hơi thở đàn ông từ Diệp Vũ, bỗng nhiên Liễu Viện Viện bị ngây người, không biết chống trả thế nào. Cô ta đã hoàn toàn quên mất mình là kẻ mạnh.

Diệp Vũ cười nhẹ rồi thả ngón tay của Liễu Viện Viện. Hắn lấy ngọc bài trắng hình chữ nhật trong túi trang bị ra, “Nếu như cô tìm cái này vậy vừa hay là ta có nó.”

Ninh Thư trố mắt nhìn Diệp Vũ tán gái. Đúng là sắc đẹp quan trọng thật, nếu Diệp Vũ mà xấu thì cô gái Liễu Viện Viện này đã đánh cho nhừ tử, chứ không có cái cảnh mờ ám vừa rồi.

Liễu Viện Viện hơi đỏ mặt, cô ta lườm Diệp Vũ rồi hỏi xung quanh: “Đã xuất hiện hai cái ngọc bài, cái khác ở trong tay ai thế?”

Mọi người nhìn nhau, sau cùng có một chàng trai mặc trường bào cầm ngọc bài y chang đứng dậy.

Hiện giờ đã xuất hiện ba cái ngọc bài, chỉ còn đợi mở cổng cung điện thôi. Bầu không khí nặng nề hơn rồi.

Ba người cầm ngọc bài đứng ở cổng cung điện và đặt ngọc bài vào cơ quan.

Đệ tử Thiên Đạo Tông đều đứng sau Ninh Thư, chính Ninh Thư đây là người quy phục các đệ tử Thiên Đạo Tông bằng thực lực mà cũng không thể tin nổi điều đó.

“Ngụy sư đệ, đợi lát nữa chúng ta cùng vào đi, càng nhiều người thì càng hỗ trợ được cho nhau.” Lưu Tần Dương bàn với Ninh Thư mà không rời mắt khỏi cổng cung.

Ninh Thư không có ý kiến, cô cứ nhìn mãi hai con sư tử đá dữ tợn ngồi trước cổng thôi. Không biết do Ninh Thư hoa mắt hay sao mà ban nãy Ninh Thư đã thấy sư tử đá chớp mắt, nó tỏa ra hơi thở hung bạo, xem chừng là chuẩn bị sống lại.

Cánh cổng cung điện vừa dày vừa nặng từ từ mở ra. Diệp Vũ, Liễu Viện Viện và chàng trai mặc trường bào cầm ngọc bội chạy vào cực nhanh.

Mọi người thấy ba người vào thì cũng nhao nhao chạy vào trong. Vừa chạy đến cổng thì một con sư tử đá đã nhấc chân lên đập xuống. Những người cảnh giác thì hú hồn tránh được, những người không tránh kịp thì bị sư tử đá nhẵm bẹp thành thịt nghiền, khủng khϊếp hơn là còn nghe thấy cả tiếng xương gãy răng rắc.

Những người khác dừng lại ngay lập tức, nhìn sư tử đá trông cung điện bằng ánh mắt kinh hoàng.

Ninh Thư thở phào, may mà cảnh giác nên không chạy vào bên trong.

Sư tử đá làm như không thấy ba người có ngọc bài nghĩa là chỉ có ngọc bài mới được vào trong cung.

Có hai con sư tử đá này trông, xem ra không dễ gì để vào cung điện, mà có vào được thì cũng muộn mất rồi.

“Nó, nó...” Lưu Tần Dương thảng thốt không nói nên lời. Trước đó hắn còn định cướp Tiên phủ, giờ nhận ra mình chẳng cả có tư cách cướp Tiên phủ thì sốc nặng.

Ninh Thư thì không vội. Trong số này trà trộn nhiều người tu vi cao lắm, Tiên phủ cám dỗ như thế thì có thế nào họ cũng phải liều một phen.

Đúng như dự đoán, chẳng mấy chốc đã có người bắt đầu tấn công sư tử đá. Vấn đề là sư tử đá quá to, con người chỉ như con chim với sư tử đá thôi.

Hai con sư tử chặn trước cổng, làm tròn trách nhiệm ngăn kẻ nào muốn vào trong làm người khác không tài nào vào nổi.

“Đúng thật là!” Lưu Tần Dương vô cùng buồn bực.

Bao nhiêu người như thế mà không thể phá sư tử đá. Cô phải vào bằng được, không được để cho Diệp Vũ thành công. Có con át chủ bài Tiên phủ, lại cả bao nhiêu tài nguyên, bảo vật trong không gian này, vậy thì Diệp Vũ sẽ càng khó giải quyết.

Chuyện mà thành công là Diệp Vũ trở thành kẻ thần cản gϊếŧ thần, Phật cản gϊếŧ Phật đấy.

Ninh Thư bay lên đầu sư tử đá, con sư tử đá nổi khủng lên nhưng chân tay cứng nhắc không thể nào gạt Ninh Thư xuống được.

Ninh Thư muốn dùng sức mình để đẩy con sư tử đá sang bên nhưng nó nặng vô cùng, Ninh Thư chỉ làm sư tử đá hơi di sang thôi.

Những người khác thấy hành động của Ninh Thư thì cũng bay lên đầu sư tử đá để cùng đồng tâm hiệp lực đẩy nó sang.

Ninh Thư hết cách thật đành lấy một tinh thể tủy linh trong túi trang bị ra nuốt. Một luồng linh khí dồi dào khủng khϊếp lại xông xáo khắp người cô, làm người cô phình ra như sắp nổ đến nơi.

Con rồng vàng trong đan điền hấp thụ linh khí khủng bố ngay lập tức, có vẻ như nó có thể hấp thụ vô tận linh khí.

Ninh Thư hét to, sau đó điều động khí đẩy sư tử đá ngã ra đất. sư tử đá ngã “Uỳnh” xuống đất, đến cung điện cũng rung lắc theo.

Sư tử đá bị ngã xuống đất huơ chân nhưng không tự đứng dậy được.

Ninh Thư lại bay đến đầu con sư tử đá còn lại, mọi người thấy Ninh Thư đến thì nhường chỗ ngay.

Khỏe như thế thì đúng chuẩn là quái vật đột lốt người rồi.