Đầu Lê Cảnh Trí như muốn vỡ ra, cô không dám quyết định, cũng không có cách nào quyết định.
Nếu không tất cả hậu quả cô đều không thể nào gánh nổi.
"Không nói gì là ngầm thừa nhận sao?" Lăng Ý cười lạnh, chất vấn: "Lê Cảnh Trí, có phải gần đây anh quá tốt với em, nên em cảm thấy anh giống như một món đồ chơi, có cũng được, không có cũng được, nên em mới đối xử với anh như thế, đúng không?"
"Không phải, không phải..." Cô lắc đầu, giơ tay muốn chạm vào mặt hắn.
Nhưng hắn lại dùng sức đẩy cô ra, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Em phải cao thượng biết bao mới đồng ý tặng chồng mình cho em gái. Em thích tự dâng lên đến thế sao? Lê Cảnh Trí! Em nói cho anh biết! Em không quan tâm anh đến mức nào mà lại coi thường anh đến vậy?"
Hắn tìm mọi cách để yêu thương cô, chiều chuộng cô, cho cô cưỡi lên đầu hắn, hắn có thể không cần thể diện gì.
Nhưng hắn cũng có giới hạn...
Lê Cảnh Trí đã dẫm lên đường giới hạn của hắn.
Hắn yêu cô, nhưng tình yêu của hắn không phải để bị chà đạp một cách dễ dàng như thế được.
"Không phải như thế đâu Lăng Ý, mẹ dùng tính mạng để uy hϊếp em. Em không còn cách nào khác ... Em thực sự không còn cách nào cả..."
Gần đây, Lê Cảnh Trí rất ít khóc, cô nghĩ sau khi trải qua mọi chuyện, cô đã học được cách kiên cường.
Nhưng hiện giờ cô nhận ra không phải vậy.
Đó chỉ là giả vờ kiên cường, bởi vì cô không có ai để dựa vào.
Từ khi cô mở rộng trái tim với Lăng Ý, tiếp nhận cuộc hôn nhân này, cô vẫn chỉ là một Lê Cảnh Trí yếu đuối.
Bởi vì tình cảm là nơi yếu nhất, động vào sẽ đau.
Nước mắt cô tuôn rơi, Lê Cảnh Trí khóc lóc, lắc đầu, giải thích với hắn, nhưng hắn lại không nghe.
Lê Cảnh Trí muốn ôm hắn, nhưng hắn lại tránh đi.
"Xin lỗi ... Xin lỗi ... Em cũng không muốn đồng ý, nhưng em không còn cách nào khác ..." Nước mắt cô chảy ra, cô muốn ôm hắn, nhưng hắn lại dùng một tay chắn trước mặt cô.
"Xin lỗi ... Lăng Ý ... Thực xin lỗi." Lê Cảnh Trí khóc đến mức đỏ cả mặt, không ngừng nói xin lỗi.
Lăng Ý mềm lòng, buông ra, ôm cô vào ngực: "Được rồi, em cũng không muốn, vậy bây giờ đến nhà họ Lê, em nói rõ với bọn họ, em không làm được chuyện như vậy, em hối hận rồi."
Nước mắt của cô ướt đầy ngực hắn, cô lắc đầu.
Không thể làm như vậy, cơ thể Viên Vũ không tốt, nếu như cô đến nhà họ Lê nói chuyện này, chẳng khác nào tát vào mặt bà.
Lê Nhã Trí bị bệnh trầm cảm, nhỡ đâu không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thật sự gây ra mạng người thì phải làm sao?
Nếu như là trước đây cô sẽ không tin Lê Nhã Trí thực sự muốn tìm đến cái chết. Nhưng từ khi Lê Nhã Trí cắt bỏ tử ©υиɠ, mọi chuyện không còn giống như trước, Lê Nhã Trí dường như đã trở thành người khác.
Cô thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện.
"Được, nếu em cảm thấy gặp trực tiếp sẽ mất mặt, thì gọi điện cũng được." Lăng Ý kéo cô rời khỏi l*иg ngực, cầm điện thoại cô đặt trên bàn: "Anh gọi thay em."
Bàn tay trắng nõn của cô chặn trên màn hình điện thoại, ánh mắt Lê Cảnh Trí đầy đau thương: "Lăng Ý, em thực sự không biết nên làm gì, nếu như ngay cả anh cũng ép em, vậy em biết phải làm sao?"
Hắn tức giận bật cười: "Anh ép em? Không phải người nhà họ Lê cũng đang ép em sao?"
Hắn không thể phát tiết, chỉ có thể ném mạnh điện thoại xuống đất.
Hắn dùng rất nhiều sức, điện thoại vừa đổi, lại bị hắn ném cho nát vụn.
Lê Cảnh Trí ngồi xuống nhặt điện thoại đã vỡ, nước mắt lại chảy ra: "Đều là lỗi của em, em biết điều đó nhưng em thực sự không biết nên làm gì?"
Nhà họ Lê ép cô, Lăng Ý cũng ép cô.
Cô đã cố gắng tránh xa nhà họ Lê, nhưng dù sao họ cũng có cùng quan hệ máu mủ với cô, cô không thể mặc kệ sống chết của người nhà được.