(*) Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập triều đại nhà Hán với Lưu Bang là Hoàng đế đầu tiên. Ngày nay, Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Phong Thiếu Bạch đối với chuyện của Đoàn Khanh Nhiên từ trước đến nay đều thận trọng, ở trên đường trở về còn gọi điện thoại đặt đồ ăn. Bởi vậy, khi Đoàn Khanh Nhiên về đến nhà, chàng trai giao đồ ăn đã chờ ở ngoài cửa.
Phong Thiếu Bạch đưa Đoàn Khanh Nhiên đến cửa nhà, không hề nghỉ ngơi liền lại xoay người lên xe.
Đoàn Khanh Nhiên thậm chí chưa kịp gọi anh lại, bảo anh ăn chút cơm lót bụng trước.
—— Người này sáng sớm liền vội vội vàng vàng mà chạy tới bệnh viện, không cần nghĩ cũng biết, anh nửa ngày này là một giọt nước cũng chưa kịp uống.
Đoàn Khanh Nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng Phong Thiếu Bạch hồi lâu, mới hơi hơi than một tiếng, vào nhà.
—— Nếu Phong nhị thiếu lúc này quay đầu lại, ước chừng là có thể nhìn thấy vẻ nhu hòa trăm năm khó gặp trên mặt Đoàn Khanh Nhiên vừa hiện ra, giống như trong đêm đen quan tâm đến ánh đèn trên tường, rất không chân thật.
Mở hộp đồ ăn ra, bên trong tất cả đều là món cô thích ăn, cộng thêm một chung cháo bí đỏ.
Thức đêm một đêm, không thích hợp ăn dầu mỡ, tốt nhất thanh tràng nhuận phổi —— Phong Thiếu Bạch nhưng thật ra nghĩ đến chu đáo.
Đoàn Khanh Nhiên cởϊ áσ khoác, đang chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy ánh đèn cuộc gọi đến trong điện thoại đang sáng lên, vì thế đi qua nhấc máy lên nghe.
Đầu kia điện thoại là một thanh âm phụ nữ quen thuộc, mang theo nhàn nhạt nghiêm khắc và kẻ bề trên khinh thường quan sát con kiến như cũ.
“Phong Thiếu Bạch, cậu dám cúp điện thoại? Còn tắt máy?”
Không phải giọng điệu nghi ngờ, mà là khẳng định. Nhưng cho dù như thế, trong giọng nói của đối phương cũng tìm không ra một chút phẫn nộ, tựa hồ đối với “Phong Thiếu Bạch” người này, vị kia ngay cả loại cảm xúc “phẫn nộ” này đều khinh thường mà cho ra.
Đoàn Khanh Nhiên chợt cười lạnh một tiếng: Đại tiểu thư nhà họ Phong, Phong Mật.
Chỉ sợ nhiều năm như vậy, còn không có người dám cúp điện thoại của Phong đại tiểu thư, ngay cả Phong Thiếu Bạch, tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng nếu là nhà họ Phong gọi đến, anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe máy.
Lúc này thì hay rồi, điện thoại bị Đoàn Khanh Nhiên ngắt thì không nói, còn hoàn toàn quăng điện thoại đi, làm Phong đại tiểu thư rốt cuộc gọi điện thoại tới không được.
Vị này, nên là gọi đến hỏi tội đi!
—— Đương nhiên, Đoàn Khanh Nhiên không chút nghi ngờ năng lực của Phong đại tiểu thư. Tuy rằng, cô tin tưởng chính mình và Phong Thiếu Bạch đều không có tiết lộ số điện thoại máy bàn của nhà mình cho những người không liên quan, nhưng bằng thực lực của nhà họ Phong, muốn tra một số điện thoại của nhà dân bình thường, thật sự là cực kỳ đơn giản.
Đoàn Khanh Nhiên đi trở về bên bàn ăn, ngồi xuống, cầm lấy thìa nhỏ, vừa uống cháo, vừa rất có nhàn rỗi thoải mái mà nghe vị đại tiểu thư kia miệng phun ra những lời hay khắc nghiệt.
Nếu là người bình thường, ước chừng nghe xong câu mở đầu này, liền sẽ trực tiếp cúp điện thoại, đỡ phải làm cho mình ngột ngạt.
Nhưng pháp y Đoàn, giống nhau lên đều không phải người. Dùng lời Kỷ Lương nói: “Vị này chính là chiến đấu thái trong biếи ŧɦái.”
—— Cái gì gọi là chiến đấu thái? Có nghĩa chính là chuyện càng gian nan, liền càng có thể khiến cho pháp y Đoàn hứng thú. Đối với người cũng vậy, nếu người nọ khách sáo với cô, nói không chừng pháp y Đoàn chớp mắt là có thể quên mất người này; nhưng nếu người nọ càng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ pháp y Đoàn, vậy ý chí chiến đấu của cô liền càng sẽ dâng cao.
—— Bởi vì pháp y Đoàn vô cùng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ đả kích người đến dưới bùn đất cách xa vạn dặm rốt cuộc bò không đứng dậy.
Tuy rằng chưa xuất chiêu với Phong đại tiểu thư ở đối diện, nhưng pháp y Đoàn khắc sâu lý giải tinh thần ưu tú “Học tập sở trường của người khác”, càng quan trọng là, cô phải tiến hành đánh giá đơn giản một lần đối với sức chiến đấu của đối phương, để cho cô khi chính thức nhìn thấy vị kia, khiến vị kia đã từng vũ nhục đến trên người Phong Thiếu Bạch trăm lần ngàn lần trả trở về.
Nội tâm Đoàn Khanh Nhiên từ trước đến nay nhỏ nhen, cô cảm thấy người đàn ông nhà mình tuy rằng có hơi ngốc, nhưng nếu là người của cô, vậy cũng cũng chỉ có thể để cho cô vũ nhục, để cho cô đánh chửi, để cho cô giáo dục, nhà họ Phong anh dựa vào cái gì nhúng tay, Phong Mật cô ta lại tới giả làm chị hiền gái ngoan gì đó?
Đương nhiên, pháp y Đoàn thường xuyên sẽ ở bên thi thể giải phẫu đến máu chảy đầm đìa ăn uống thỏa thích, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, đối với loại trình độ công kích ngôn luận này của Phong Mật, pháp y Đoàn tự nhiên là không hề có tâm lý chướng ngại, chỉ coi những lời này như một món ăn với cơm mỹ vị nhất, vẫn như cũ ăn cái gì cũng ngon.
“Phong Thiếu Bạch, tôi nên nói là cậu cánh cứng rồi hay là sọ não bị vỡ? Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, vẫn là phải chúc mừng cậu, lá gan to ra đấy.”
“Chuyện của cậu, kỳ thật tôi cũng không muốn lo. Nếu cậu không phải họ Phong, cho dù ngày mai tin tức đầu đề là hình ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cậu, tôi đều sẽ không xem một cái. Nếu lần sau cậu còn tưởng cúp điện thoại của tôi, như vậy làm phiền cậu tự đi mà nói với ông nội, thoát ly quê quán của nhà họ Phong. Nếu không, liền không cần đánh tiếng tăm của thiếu gia nhà họ Phong ném mặt của chúng tôi.”
“Cuộc gọi này dừng ở đây
lãng
phí một phần lẻ mười giây của tôi, tôi chân thành hy vọng cậu đừng lại có cơ hội
lãng
phí thời gian của tôi.”
……
Đoàn Khanh Nhiên đưa một thìa cháo vào miệng, ăn đến mùi ngon, vừa còn có nhàn rỗi ở trong lòng yên lặng tỏ vẻ tán thưởng kỹ xảo mắng chửi người không mang theo một chữ thô tục của Phong đại tiểu thư.
Thanh âm Phong Mật ngừng vài giây, mới lại không chút để ý mà nói tiếp: “Đúng rồi, đứa con trai tiện nghi kia của cậu tên là Đoàn Manh Manh đúng chứ?”
Tay múc nước canh của Đoàn Khanh Nhiên ngừng ở giữa không trung, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, trong đầu linh quang vừa hiện lên, liên hệ trước sau, một cái ý niệm không thể tưởng tượng chợt hiện ra.
Quả nhiên, Phong Mật nói: “Cậu kết hôn lâu như vậy, cũng không mang người phụ nữ kia về nhà. Tuy rằng chúng tôi không ai chờ mong, nhưng chỉ cần cậu một ngày còn họ Phong, cậu liền phải chu toàn lễ nghĩa. Cậu không được chúng tôi đồng ý liền tự tiện cưới một người phụ nữ lai lịch không rõ trước thì không nói, chỗ ông nội, tự cậu đi mà giải thích đi. Vì tránh cho cậu lại tìm cớ không tới, tôi đã phái người đi trước nhà trẻ mang con trai cậu về nhà rồi.”
Mặt Đoàn Khanh Nhiên, trong nháy mắt, chợt lạnh xuống.
—— Mang đi Đoàn Manh Manh, cư nhiên là nhà họ Phong!
“Hôm nay trong nhà vừa lúc có yến hội. 7 giờ tối nay, đến tòa nhà Lệ Thủy tới tìm con trai cậu đi.”
Người phụ nữ kia không hề nói nhảm nhiều thêm một câu, giống như nếu nói thêm một chữ nữa liền phải mọc ra con rận khiến người ta chán ghét, “tít tít” một tiếng, sạch sẽ lưu loát mà cúp điện thoại.
Ngoài cửa từ xa đến gần vang lên tiếng bước chân gấp gáp, sau đó, tiếng chìa khóa leng leng vang lên.
Phong Thiếu Bạch mở cửa ra, chạy vào nhà, trên tay giơ tờ giấy có hình ảnh từ trong tiệm photo in ra tới: “Vợ ơi, anh nhớ ra rồi. Người đàn ông này là tài xế của Phong Mật! Đoàn Manh Manh là bị Phong Mật mang đi!”
Đoàn Khanh Nhiên đưa thìa canh ngừng ở giữa không trung tiếp tục vào trong miệng mình, mới quay đầu lại vẫy tay với Phong Thiếu Bạch: “Tôi biết rồi. Một khi đã như vậy, liền không cần đi phiền toái Kỷ Lương. Lại đây ăn cơm, buổi chiều lại ngủ một giấc thật ngon, bổ sung cho thể lực, buổi tối mới có tinh thần đi chiến đấu với yêu quái.”
Phong Thiếu Bạch không hỏi Đoàn Khanh Nhiên là làm sao mà biết được, ở trong mắt anh, Đoàn Khanh Nhiên từ trước đến nay là một danh từ “lợi hại”, cho dù cô không ra khỏi cửa, là có thể biết giá cổ phiếu ngày mai là tăng hay giảm, đó cũng chẳng có gì là lạ.
Anh lo lắng có chuyện lạ khác: “Vì sao phải đợi buổi tối mới đi? Chúng ta phải nhanh chóng đi tìm Phong Mật đòi người, một mình Manh Manh, ở nơi đó sẽ bị khi dễ!”
Đoàn Khanh Nhiên không thèm để ý mà nói: “Không sao cả. Trước nay đều là thằng nhóc kia khi dễ người khác, trôi chảy như vậy đối với trưởng thành của thằng bé cũng không tốt. Thấy không, hôm nay cư nhiên lá gan to mức đến dám đi cùng người lạ? Để cho thằng bé đến nhà họ Phong bị người khác khi dễ một chút cũng tốt, bị khi dễ tàn nhẫn, thằng bé mới có thể làm cho trí nhớ được khắc sâu!”
Phong Thiếu Bạch: “……” —— Vì sao anh có loại cảm zác kỳ thật anh mới là cha ruột, Đoàn Khanh Nhiên là mẹ kế?