Lãng Mạn

Chương 9: Đứa trẻ, đứa trẻ, bị bắt cóc (1)

Phong Thiếu Bạch sắc mặt không tốt, trong mắt lúc sáng lúc tối, gợn sóng phập phồng, trong lúc nhất thời lâm vào trong lốc xoáy chuyện cũ không thể tự thoát ra được.

Đoàn Khanh Nhiên liếc mắt nhìn anh, người này khớp xương ngón tay nắm chặt di động đã hơi hơi trắng bệch, hiển nhiên đã tức giận tới cực điểm.

Tuy rằng Đoàn Khanh Nhiên không có nghe được đối phương ở trong điện thoại rốt cuộc nói cái gì, nhưng cô cũng có thể đoán được, nhất định là lời nói quá mức gì đó —— rốt cuộc muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phong Thiếu Bạch đến trình độ này, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Đoàn Khanh Nhiên vươn tay đoạt lấy điện thoại, không đợi Phong Thiếu Bạch phản ứng lại đây, di động đã bị Đoàn Khanh Nhiên ném ra ngoài cửa sổ xe.

Phong Thiếu Bạch trơ mắt đến nhìn chiếc iPhone của mình lăn vào giữa đường cái của dòng xe cộ không thôi, trong nháy mắt, bị cán nát thành cám……

Phong Thiếu Bạch trợn mắt há hốc mồm, tức khắc liền tỉnh táo lại: “Vợ…… Vợ ơi, em làm gì vậy?”

Đoàn Khanh Nhiên vỗ vỗ tay, phủi bụi bặm có lẽ có rơi xuống, thong thả ung dung mà nói: “Đột nhiên tôi liền muốn thử xem chiếc điện thoại này có phải có giá trị tương xứng với giá cả của nó hay không thôi.”

Phong Thiếu Bạch khiêm tốn thỉnh giáo: “Giá trị gì?”

Đoàn Khanh Nhiên nói: “Chống va đập.” Quay đầu lại tiếc nuối mà nhìn đuôi xe, “Sự thật chứng minh, hàng đắt tiền này thật là quá chịu không nổi khảo nghiệm. Đắt quả nhiên không nhất định chính là tốt nhất.”

Phong Thiếu Bạch vẻ mặt 囧囧 mà nhìn bà xã nhà mình: Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, chống va đập đã trở thành một yếu tố chuẩn bị của điện thoại?

Đoàn Khanh Nhiên vuốt ve đầu cún của Phong Thiếu Bạch, an ủi: “Anh yên tâm đi, nếu tôi bao nuôi anh, tôi liền sẽ phụ trách đến cùng. Chờ lát nữa tôi liền một lần nữa đi mua cho anh một chiếc Nokia, kinh tế lại thực dụng. Khi không có việc gì, anh còn có thể coi nó như cục gạch mà đấm cho vui.”

Phong Thiếu Bạch: “……”

Đoàn Khanh Nhiên không lại để ý cái tên trong lòng vô cùng rối rắm này, chống đầu, dựa vào cửa sổ xe, nhìn dòng người như nước chảy mây trôi ngoài cửa sổ, suy nghĩ bỗng nhiên liền về tới trong thôn năm đó.

*

Ấn tượng lúc ban đầu của Đoàn Khanh Nhiên đối với Phong Thiếu Bạch, cũng là ấn tượng sâu sắc nhất, liền dừng lại ở năm đó trên khuôn mặt bị đám tên vô lại trong thôn đánh đến sưng thành đầu heo.

Cho nên, Đoàn Khanh Nhiên nói Phong Thiếu Bạch năm đó hoàn toàn không có lớn lên đẹp như Đoàn Manh Manh, “Khi còn nhỏ đôi mắt chỉ có lớn bằng một nửa Manh Manh, nhưng thật ra cái mũi to gấp đôi so với thằng bé”, đây là việc thật có căn cứ.

Lúc ấy, Đoàn Khanh Nhiên nho nhỏ còn cảm thấy anh trai nhà hàng xóm này tuyệt đối không bình thường, nào có người bị đánh đến cả người là vết thương, rõ ràng vẻ mặt khóc nhè, kết quả cô giúp anh lau mặt, anh liền lập tức nín khóc mỉm cười, cười đến mức thấy răng không thấy mắt.

Lúc năm tuổi, mẹ cô qua đời. Khi đó, Đoàn Khanh Nhiên còn không biết cái gì gọi là bi thương, cái gì gọi là mồ côi. Cô chỉ biết cô kêu thật nhiều tiếng “Mẹ ơi”, người phụ nữ vất vả cả đời kia rốt cuộc không có thể lại cất tiếng đáp lại cô.

Hiện giờ, Đoàn Khanh Nhiên tính tình lạnh nhạt, thậm chí cứng cỏi đến ngay cả kỹ năng khóc thút thít này đều đánh mất, ước chừng chính là do cảnh ngộ khi còn nhỏ tạo thành.

—— Nếu đã trải qua chuyện bi thảm mất mát như thế, như vậy lại khóc than nhiều hơn, giống như liền trở nên dư thừa có chút làm ra vẻ.

Đoàn Khanh Nhiên nhớ rõ rành mạch, cái ngày cô đưa tang cho mẹ kia, cô liền đứng ở trước lò thiêu, nhìn chằm chằm vào người thân cận nhất trên thế giới này bị đẩy mạnh vào ngọn lửa lớn đỏ rực.

Anh trai nhà bên thường xuyên bị đánh đến nhìn không ra tướng mạo sẵn có kia ôm cô khóc đến long trời lở đất. Người không biết phỏng chừng sẽ cho rằng Phong Thiếu Bạch mới là con trai người chết.

Đoàn Khanh Nhiên còn lại là cau mày ghét bỏ mà nhìn Phong Thiếu Bạch: Đừng tưởng rằng cô không biết tên khóc nhè này nhân cơ hội lén chùi nước mắt nước mũi lên người cô!

Đoàn Khanh Nhiên nhớ rõ lúc ấy chính mình hỏi: “Anh khóc cái gì?”

Đồ ngốc kia khóc thút tha thút thít, giống như đều sắp khóc ngất đi vậy, ngay cả nói chuyện cũng không nhanh nhẹn: “Không…… Không khóc ra tới…… sẽ…… sẽ nghẹn ra bệnh…… Anh…… Anh giúp em khóc……”