“Phong Thiếu Bạch, vợ anh xảy ra tai nạn xe cộ!”
Đỗ Đào tục tằng lớn giọng từ đầu kia điện thoại rõ ràng mà truyền tới, tức khắc đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới thần kinh não của người trong lúc ngủ mơ bên này, Phong Thiếu Bạch lập tức tỉnh táo lại, trực tiếp từ trên giường đi chân trần nhảy xuống đất: “Anh nói bậy, vợ tôi rõ ràng ở cục cảnh sát tăng ca, làm sao mà sẽ ra tai nạn xe cộ?”
Đỗ Đào tức giận: “Chiếc Lamborghini màu vàng chói mắt kia của nhà anh, anh cảm thấy toàn bộ Đế Đô, có mấy người có được?”
—— Đương nhiên, loại xe này, một nhân viên công vụ nho nhỏ như Đoàn Khanh Nhiên, cho dù liều mạng vì chính phủ làm việc, cũng là mua không nổi. Chiếc siêu xe này là phiên bản mới có giới hạn toàn cầu của năm nay, là “của hồi môn” của Phong Thiếu Bạch, cũng chính là món quà kết hôn mà Phong Thiếu Bạch tặng cho Đoàn Khanh Nhiên.
Phong nhị thiếu có tính thích thích khoe khoang, mua xe tự nhiên là mua loại tốt nhất chọc tròng mắt người. Lại thêm nữa đây là món quà tặng cho Đoàn Khanh Nhiên, Phong Thiếu Bạch càng là tốn không ít tâm tư. Cho dù là Đỗ Đào đại lão của Đế Đô ngày đó thấy, cũng là tấm tắc thở dài Nhị thiếu đây là tốn không ít công sức.
Đương nhiên, Đoàn Khanh Nhiên kỳ thật là rất không thích chiếc xe này, không phải vì làm ra vẻ, chỉ là cảm thấy lái chiếc xe này cùng nhau đến nhà ga, lập tức trên người đã bị dán lên cái nhãn “nhà giàu mới nổi” chói lọi, cách điệu đều giảm đến lên một cấp bậc cùng Phong Thiếu Bạch tên ngu ngốc kia rồi.
Cho nên, Đoàn Khanh Nhiên vẫn như cũ mỗi ngày mở ra QQ nhỏ của cô đi làm, mặc cho chiếc xe sang tôn quý kia mốc meo bám đầy bụi ở gara.
Chẳng qua mấy ngày hôm trước QQ nhỏ của Đoàn Khanh Nhiên xảy ra chút vấn đề, đưa về trong xưởng sửa chữa, suy xét đến tình trạng tàu điện ngầm và xe bus của Đế Đô chở người như chở lợn vậy, Đoàn Khanh Nhiên không thể không làm chiếc siêu xe kia vẫn luôn không thể phát huy giá trị này tái xuất giang hồ. Đương nhiên, chiếc xe này xuất hiện ở cục cảnh sát cũng là nhấc lên một đợt cao trào nhỏ, làm cho mức độ nổi tiếng của Đoàn Khanh Nhiên lại lên cao một bậc, liền không nói.
Phong Thiếu Bạch vốn đang rất hoài nghi tính chân thật của việc này, nhưng không chịu nổi Đỗ Đào nói có sách mách có chứng như thế. Phong nhị thiếu tức khắc liền luống cuống, trong đầu một đống lộn xộn, để chân trần đi qua lại vài bước, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nên làm cái gì đây, trong miệng còn đang giống như si ngốc mà qua lại lẩm bẩm: “Không sao cả…… Đoàn Khanh Nhiên tuổi mèo, cô ấy sẽ không sao cả……”
Một đầu khác Đỗ Đào ước chừng cũng không nghĩ tới Phong nhị thiếu ở trên thương trường bày mưu lập kế, có thể co có thể duỗi như vậy thế nhưng còn sẽ có phản ứng như vậy, cũng là kinh ngạc mà câm nín sau một lúc lâu.
“Tôi bảo trợ lý đi hỏi thăm cảnh sát rồi, người bị tai nạn xe cộ đưa đến bệnh viện Nhân Hòa gần đường quốc lộ.” Đỗ Đào tóm tắt một câu như vậy, liền cúp điện thoại.
Phong Thiếu Bạch lúc này mới bình tĩnh xuống, nhanh chóng gọi vào số điện thoại của Đoàn Khanh Nhiên để xác nhận.
“Xin chào, số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry……” Giọng nữ lạnh băng trần thuật sự thật với Phong Thiếu Bạch càng thêm lạnh băng.
Khóa máy.
Đoàn Khanh Nhiên làm bà mẹ đơn thân 5 năm, vì công việc và việc học, cô luôn có những lúc không thể bận tâm đến con trai. Bởi vậy vì để cho Đoàn Manh Manh có thể liên lạc được với cô mọi lúc, Đoàn Khanh Nhiên trước nay đều không khóa máy. Mặc kệ đi đâu, cô luôn mang theo cục sạc dự phòng.
Mà liền ở tại thời khắc này, thế nhưng không liên lạc được với cô. Vậy thuyết minh cái gì?
Phong Thiếu Bạch cảm thấy máu toàn thân mình trong phút chốc liền mất đi độ ấm, lảo đảo vài cái, vịn lấy tường, mới không đến nỗi ngã xuống đất.
Cho dù Phong Thiếu Bạch thật sự muốn mọc cánh lập tức bay đến bệnh viện Nhân Hòa, nhưng anh vẫn là nhịn xuống.
Anh chạy đến phòng Đoàn Manh Manh, không màng con trai giả bộ bán manh, một hơi mà mặc xong quần áo cho bé, sau đó ôm ra cửa đến nhà trẻ.
Anh biết, Đoàn Manh Manh là sinh mạng của Đoàn Khanh Nhiên. Cho nên, anh phải lo cho con trai trước, nếu không, Đoàn Khanh Nhiên nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
*
Phong Thiếu Bạch coi xe hơi bình thường làm xe đua, coi đường quốc lộ đông nghịt làm đường đua, trình độ lái xe hoàn toàn vượt qua khái niệm của nhân loại, ở dưới tình huống rất nhiều lần thiếu chút nữa xe hỏng người mất, hơn nữa vô số lần bị viết giấy phạt giao thông, rốt cuộc tuy kinh sợ nhưng an toàn đến được bệnh viện Nhân Hòa.
Chạy vào cửa chính, Phong nhị thiếu bắt lấy một cô y tá liền lớn giọng hỏi: “Buổi sáng hôm nay đưa tới một người bị tai nạn xe cộ, là nữ, tên Đoàn Khanh Nhiên, bây giờ đang ở đâu?”
Cô y tá bị việc này dọa sốc một lúc, tiếng phổ thông mang theo khẩu âm phương nam dày đặc mà nói: “Anh đến trễ rồi, cái kia bạc a, đã khắc đặc.”
Chết rồi…… Chết rồi……
Phong Thiếu Bạch cảm thấy tiếng ong ong trong đầu càng lúc càng lớn, rốt cuộc chôn vùi đi tiếng mọi người bên cạnh, trời đất quay cuồng, thế giới chỉ còn lại hai màu trắng đen.
Cả người anh mềm nhũn mà dựa vào tường, cánh tay che lại đôi mắt, rốt cuộc thất thanh khóc thét: “Đoàn Khanh Nhiên, em là đồ tồi! Em là anh từ nhỏ tiêu tiền nuôi đến lớn, còn thiếu anh nhiều món nợ như vậy chưa trả đâu, sao mà em có thể chết chứ?!”
—— Một người đàn ông cao hơn 1m8, ở trong đại sảnh bệnh viện người đến người đi, hoàn toàn không có hình tượng mà điên cuồng gào khóc, tự nhiên là thu hút ánh mắt mọi người.
Cô y tá ở một bên trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn nghĩ không rõ vừa rồi chính mình rốt cuộc là nói gì đó, mới xúc động thần kinh tinh tế mà mẫn cảm kia của người đàn ông này!
Phong Thiếu Bạch đang cực kỳ bi thương, đột nhiên bên tai vang lên giọng nữ quen thuộc, lạnh lùng lại mang chút khinh bỉ: “Họ Phong, sáng sớm chạy đến bệnh viện tới hát tuồng cái gì?”
Phong Thiếu Bạch không thể tin tưởng mà ngơ ngác giương mắt, trong nước mắt mông lung, nhìn thấy ảnh ngược rõ ràng của một gương mặt thanh tú lạnh nhạt như thường trong đồng tử, phản xạ đến trong đầu, dừng hình ảnh như vậy.
Đối với hành vi mất mặt như thế của Phong nhị thiếu, Đoàn Khanh Nhiên rất là ghét bỏ.
Nhưng mà…… Cô nhìn dáng vẻ người đàn ông luôn luôn chú trọng bề ngoài này, hiện giờ thế nhưng tóc rối, áo sơmi nhăn nhúm, lôi thôi lếch thếch như vậy mà xuất hiện ở nơi công cộng, đột nhiên lời nói khắc nghiệt gì đều cũng không nói ra được.
Phong Thiếu Bạch trừng mắt, từ trên xuống dưới đánh giá Đoàn Khanh Nhiên mấy lần, thiếu chút nữa muốn dùng tia X để kiểm tra cơ quan nội tạng bên trong của người trước mắt này một chút, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Em…… không sao ư?”
Đoàn Khanh Nhiên giơ lên cánh tay: “Nếu tính cả ngày hôm qua lúc nấu ăn bị dầu bắn trúng mà nổi lên bọt nước, ừm, tôi có sao.”
“……” Phong Thiếu Bạch khôi phục bình thường nháy mắt cảm nhận được tầm mắt nóng rát đến từ quần chúng xung quanh vây xem như đang quan sát người bị bệnh tâm thần kia, tức khắc thẹn quá thành giận, quay đầu mà mắng cô y tá: “Cô có chút đạo đức nghề nghiệp nào hay không vậy, làm sao mà có thể không duyên cớ nguyền rủa người ta chết thế? Cô tên gì? Tôi nhất định phải báo cho viện trưởng của các cô biết!”
Cô y tá nằm cũng trúng đạn rất ủy khuất: “Tôi nói cho anh cô ấy khắc đặc nha……”
Phong Thiếu Bạch cả giận nói: “Cô còn dám nguyền rủa cô ấy chết?!”
Đoàn Khanh Nhiên phiên dịch: “Ý của cô ấy là tôi xuất viện đi trở về.”
“……” Bản tính lưu manh của Phong Thiếu Bạch đều hiện ra hết, cưỡng từ đoạt lý, đổi cái góc độ tiếp tục nã pháo với cô y tá: “Cô có tu dưỡng chức nghiệp không vậy? Ngay cả tiếng phổ thông cũng nói không tiêu chuẩn, còn làm y tá như thế nào?”
Cô y tá yên lặng mà tự hỏi mối liên hệ tất yếu giữa “nói tiếng phổ thông” và “làm y tá”.
Đoàn Khanh Nhiên che trán, không khỏi càng nhìn càng mất mặt, nhanh chóng tiến lên nắm lấy cổ áo của con chó điên nhà cô rời đi tầm mắt của quần chúng.