Đợi hai người trên ban công nhập tòa, đám người ngồi bên dưới mới một lần nữa phát ra âm thanh, suy đoán Từ Tử thân vẫn, đại điển hợp tịch của Từ Tử Linh còn làm hay không.
Khi nghị luận đang sôi nổi, Từ gia tuyên bố tất cả vẫn như cũ.
Bọn họ làm tiệc lớn như thế, cưỡi lên lưng hổ khó leo xuống, không thể đem tất cả lai khách đuổi về, vậy mới là náo loạn bị chê cười. Bây giờ có căng da đầu cũng phải tiếp tục.
Tức khắc, toàn bộ khôi phục như thường, dường như một màn lúc trước không hề tồn tại.
Tuy Tố Bạch Triệt không ngồi trên ban công trên cao, nhưng vị trí cũng tương đối ở phía trước, một mình ngồi trong tiểu đình hóng gió, gác chân ngồi trên ghế, một bàn tay chống đầu.
Thị nữ bên cạnh lột quả nho tím cho gã, đang muốn đút vào trong miệng, Tố Bạch Triệt nhíu mày, vung tay đánh văng quả nho.
Thị nữ cuống quít quỳ xuống, không biết làm sao: "Các chủ, tỳ nữ......"
"Đứng lên, không liên quan đến ngươi," Tố Bạch Triệt xoa xoa mi tâm, "Đều lui ra đi."
Đợi thị nữ trong đình đi hết, Tố Bạch Triệt mới chửi nhỏ: "Ngươi lại phát điên cái gì?"
Nhìn thấy Từ Tinh Thần mang Thẩm Lưu Hưởng lên lầu, Đồng Khê như bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rống to trong đầu gã.
"Người được vinh dự này vốn nên là ngươi mới đúng!" Đồng Khê giận không thể át, "Nếu ngươi làm theo lời ta nói, người Đế Tinh Thần lôi kéo đã chính là ngươi!!"
Tố Bạch Triệt cảm thấy hắn hỏng thêm nhiều chỗ rồi, cười nhạo một tiếng: "Vinh dự? Nếu là người khác thì thôi, Thẩm Lưu Hưởng là huynh trưởng hắn, ngươi khen một câu huynh đệ tình thâm không được, sao cứ phải dùng từ này? Lại nói, người ta huyết mạch tương liên mới có thể tương hộ như thế, ta với Từ Tinh Thần cũng như thế sao?"
Tố Bạch Triệt hái xuống một quả nho, chỉ chỉ ban công: "Ngươi nói một câu phải, ta lập tức xông lên nhận người thân, còn một lần nhận cả hai, như ngươi mong muốn."
Đồng Khê tức giận: "Ai muốn ngươi nhận người thân? Hắn rõ ràng thích ngươi nhất mới đúng! Một trong những nhiệm vụ đã không còn! Không còn!!"
"Thật là một tin tức bi thương," Tố Bạch Triệt lạnh nhạt cười, đem quả nho ném vào trong miệng.
Người Từ gia không dám chậm trễ gì nữa, đem toàn bộ trà rượu tốt nhất, đồ ăn vặt trân quý bưng lên ban công ngoài cùng bên phải, bày đầy một bàn.
Thẩm Lưu Hưởng cầm quả quýt, cổ tay trái chợt lạnh, rũ mắt nhìn thấy rồng nhỏ nằm sấp ở mu bàn tay y, tựa hồ có chút mệt mỏi, trên người còn có chút lạnh.
Thẩm Lưu Hưởng thấy thế, để tay trái xuống mép bàn, kéo ống tay áo qua mu bàn tay, làm chăn đắp lên cho Chu Huyền Lan.
Từ Tinh Thần thu hết động tác của y đáy mắt, yên lặng hừ một tiếng, vừa quay đầu sang chỗ khác, liền nghe Thẩm Lưu Hưởng nói: "Rót cho ta ly trà."
Người hầu đều bị đuổi xuống, một tay Thẩm Lưu Hưởng không tiện, đành phải để Từ Tinh Thần tới.
Từ Tinh Thần cầm ấm trà lên, rót trà, đưa tới trước mặt Thẩm Lưu Hưởng. Đang định nói trà này không tồi, liền nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng đem chén trà xuống dưới bàn, đồng thời giải thích nói: "Có chút nóng, lắc lắc một lúc cho tán nhiệt."
Từ Tinh Thần "cạnh" cái buông ấm trà.
Chu Huyền Lan ló đầu ra uống chút nước, sau đó lại ghé vào mu bàn tay Thẩm Lưu Hưởng, khép mắt lại, linh khí bốn phía vờn quanh thân rồng.
Thẩm Lưu Hưởng buông chén trà, cầm lấy quả quýt tung tung trong tay, đang muốn hỏi sao còn chưa bắt đầu, người chủ lễ đã đi lên đài cao, đại điển hợp tịch bắt đầu rồi.
Chỉ là chưa tiến hành được bao lâu, Từ Tử Linh với đạo lữ vừa nhận được quà và pháp bảo cha tặng, mây đen che trời lấp đất từ xa ào tới, tới gần nhìn lên, mọi người kinh hãi.
Là Ma Tôn Nam Diệu Quyền, cùng với một đám ma tướng.
"Hưng sư động chúng như vậy, chẳng lẽ Ma giới muốn khai chiến với Tu Chân giới?!"
"Không đúng, Ma Tôn đi ra ngoài luôn luôn như thế, ngươi lại nhìn thủ hạ của hắn ôm hộp gấm, chẳng lẽ không giống tới tặng hạ lễ sao?"
"Từ gia vậy mà có lui tới với Nam Diệu Quyền, chưa bao giờ nghe nói, thật là thâm tàng bất lộ!"
Gia chủ Từ gia kinh ngạc qua đi, thấy không có địch ý, hai người kết lữ đến bái kiến Ma Tôn, nhận hộp quà, phái người đem người này an bài trên ban công.
Nam Diệu Quyền quét mắt, tầm mắt dừng ở ban công đơn sơ, nhăn mi lại, sau đó nhìn thấy thanh niên áo đỏ đang phất tay với hắn, nhẹ a.
Gia hỏa không lương tâm, chạy cũng không trở lại vấn an hắn.
Đến tính sổ.
Nam Diệu Quyền vung tay áo, thân ảnh xuất hiện trên ban công bên phải, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Một đám người phía dưới xem đến choáng váng.
Ma Tôn có giao thoa với Thẩm Lưu Hưởng từ bao giờ? Chẳng lẽ tin đồn là thật?...... Sau khi Thẩm Lưu Hưởng chết, Ma Tôn thương tâm muốn chết, đến mức mười sáu năm không bước ra khỏi Ma cung một bước!
Tiếng ồn ào tức khắc dâng cao vài phần.
Trong đình hóng gió, Tố Bạch Triệt một tay đỡ trán, tay kia đem đèn lưu li đánh nát trên mặt đất, bị Đồng Khê nháo đến tâm phiền ý loạn: "Ngươi lại xảy ra chuyện gì? Có thể câm miệng đi không?!"
Ngữ khí Đồng Khê lộ ra tiếng khóc nức nở, phảng phất bị tức phát khóc: "Mục tiêu của nhiệm vụ này cũng không còn."
Tố Bạch Triệt không thể nhịn được nữa: "Không còn từ lâu rồi! Năm đó nếu ta không thoát nhanh, thì đã sớm bị Nam Diệu Quyền ngũ mã phanh...... Không đúng, thứ hắn muốn chính là cái thân hình này. Hẳn là thần hồn của ta đã bị phân giải. Xuân thu đại mộng của ngươi có thể tỉnh tỉnh hay không?!"
Đồng Khê không để ý tới gã, hoàn toàn lâm vào thế giới của mình, cực kỳ bi thương.
Lại nhìn lên đài cao, đại điển bị đánh gãy giữa chừng tiếp tục tiến hành, chỉ là bên này thính phòng đột nhiên nổi lên xôn xao.
Người tới mặc một bộ bạch y, dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt lạnh lùng, bội kiếm trong tay tỏa khí lạnh như băng.
Triệu Lâm phản ứng lại đầu tiên, đứng dậy nói: "Sư huynh,"
Đệ tử Kiếm Tông phía sau lấy lại tinh thần, cùng vội kêu lên hành lễ: "Tham kiến Kiếm Tôn!"
Diệp Băng Nhiên hơi gật đầu, sau đó nhìn về phía ban công đơn sơ, thanh niên áo đỏ vừa vặn quay đầu, cùng nhìn hắn, mắt phượng chớp chớp, nhướn mi một chút, lộ ra nụ cười không biết là ý vị gì.
Thẩm Lưu Hưởng nghe thấy hai chữ Kiếm Tôn, đại khái là tốc độ tầm mắt tìm kiếm quá nhanh, chọc cho rồng ác quấn trên cổ tay bất mãn, khẽ cắn cắn xương cổ tay y.
Không đau, mà có chút ngứa.
Thẩm Lưu Hưởng không nhịn được cười một cái.
Kiếm Tôn đã đến, Từ Xuân Hải tất nhiên tự mình ra nghênh đón, lập tức lệnh người chủ lễ dừng lại, mang nữ nhi con rể đến trước hàn huyên vài câu.
Diệp Băng Nhiên là người lãnh đạm, đưa hạ lễ lên, đơn giản ừ, phải hai chữ, liền gật đầu rời đi, Từ Xuân Hải vội vàng sai người đưa Diệp Băng Nhiên tới ban công chuẩn bị cho Kiếm Tông.
Diệp Băng Nhiên từ chối: "Không cần, ta đến ban công bên phải."
Từ Xuân Hải: "......"
Hắn thở sâu, nói thầm trong lòng, tính sai rồi, xem nhẹ Thẩm Lưu Hưởng, trước mắt Ma Tôn, Kiếm Tôn đều đến chỗ y, sẽ không còn ai nữa đi......
Suy nghĩ vừa xuất hiện, trong lòng Từ Xuân Hải nhảy một cái, cân nhắc đến một người, ngẩng đầu liền thấy trên ban công an trí cho Tông chủ Thanh Lăng Tông, Lăng Mạc Sơn đứng dậy, hướng không trung hành lễ: "Đệ tử bái kiến sư tôn."
Phía dưới, đệ tử Thanh Lăng thấy thế, dù chưa nhìn thấy thân ảnh Tiên Tôn, cũng đồng thời hướng không trung hành lễ: "Bái kiến Tiên Tôn!"
Thanh âm đều nhịp vang vọng trong phiến thiên địa này.
Lăng Dạ đứng trên không trung, mặc một bộ áo xanh, gương mặt ôn nhuận như ngọc hơi nghiêng, phát hiện thân ảnh áo đỏ trên ban công, khóe môi gợi lên độ cong ôn hòa, giây lát xuất hiện trước mặt người này.
Khắp nơi trong sân rốt cuộc cũng lâm vào tĩnh mịch, tầm mắt thống nhất dừng trên ban công ngoài cùng bên phải, chỉ cảm thấy ban công rơi vào trong mắt không hề đơn sơ, lại tỏa sáng lấp lánh như nạm đầy linh thạch.
"Mau gõ tỉnh ta! Một lần nhìn thấy bao nhiêu nhân vật lớn như thế, vậy mà ta lại có cảm giác chết cũng không tiếc!"
"Đều là tới tìm Thẩm tiên quân sao? Muốn đổi vị trí với Tiên quân!"
"Tin đồn quả nhiên đều là sự thật, quá mức...... Có bản lĩnh buông tha Thẩm Tiên quân, tới chỗ ta a!"
Trong lúc nhất thời, mọi người khó nén kích động, tiếng nghị luận hết đợt này đến đợt khác, vô cùng náo nhiệt.
Trong đình hóng gió, mọi thứ trên bàn đều bị hất xuống đất, phía dưới một mảnh hỗn độn.
Tố Bạch Triệt đau đầu muốn nứt ra, thống khổ lăn lộn trên mặt đất, Đồng Khê như bị ép điên rồi, thét chói tai trong đầu gã, như hệ thống xuất hiện hỗn loạn hỏng mất, nói nhiệm vụ này không còn, nhiệm vụ kia không còn.
Lúc trước là Tố Bạch Triệt không muốn phối hợp, nhiệm vụ không thể tiến hành. Nhưng lần đầu tiên Đồng Khê cảm giác được rõ ràng như thế, nhiệm vụ sắp sụp đổ toàn tuyến, để trừng phạt, hắn phải bị nhốt cả đời ở phiến đại lục này!
Tố Bạch Triệt che trán, tự cứu nói: "Bình tĩnh chút! Không phải còn Chu Huyền Lan sao? Hắn không tới! Nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi còn có thể cứu chữa!"
Đồng Khê ngây người, như bắt được một cọng rơm cứu mạng, hắn ngừng lại.
Tố Bạch Triệt thở hắt một hơi, ngồi dậy, nắm tay thành quyền, trong lòng càng thêm kiên định muốn diệt trừ Đồng Khê, ánh mắt tàn nhẫn nhìn ban công, ngoài miệng lại trấn an nói: "Ngươi xem, ban công chỉ có sáu...... Sáu người?!"
Tu sĩ ngồi ở khoảng sân rộng lớn, khí thế thảo luận ngất trời, không biết ai đột nhiên nhắc tới: "Nếu vị ở Yêu giới kia cũng tới......"
Người xung quanh biến sắc, tất cả đều xua tay nói: "Yêu Đế? Chớ có dọa người! Chớ có dọa người!"
Chu Huyền Lan từng diệt trừ dị thú ở Tu Chân giới, đang ngồi ở đây phần lớn là người Tu Chân giới. Cũng không phải sợ hắn, chỉ là suy nghĩ hiện trường bây giờ vô cùng hỗn loạn, lại thêm một nhân vật như vậy đến nữa, sợ là thật sự xảy ra chuyện lớn.
"Ha ha ha, là nói chơi thôi, chỉ cảm thấy nếu Yêu Đế tới, căn cứ vào tin đồn với Thẩm tiên quân, hôm nay liền...... Quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ!"
"Vậy thì quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Ngươi xem, hiện tại trên ban công nhìn hòa thuận bao nhiêu. Nhưng nếu Yêu Đế tới...... Từ từ, bên cạnh Thẩm tiên quân sao lại có thêm một bóng hình?!"
Mọi người nghe vậy, tầm mắt đều nhịp nhìn lại phía thân ảnh huyền bào. Một lúc lâu sau, phảng phất cảm nhận được không khí trên ban công gần như đọng lại, đều nuốt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy thu hồi ánh mắt.
"Ta đột nhiên...... Không muốn đối vị trí với Thẩm tiên quân nữa."
"Không ổn rồi, trái tim ta không thừa nhận được trường hợp này, Cứu Mạng Đan đâu? Mau mang tới một viên! Nhưng dù ta có chết, cũng muốn kiên trì đến lúc mấy người trên ban công tan cuộc!"
"Xem ra, ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của cái ban công này!"
"Ban công đã thừa nhận trọng lượng mà tài chất của nó không nên có a."
"Ban công nho nhỏ, áp lực to to."
......
Mọi người thổn thức cảm thán, đều cho rằng ban công không chống đỡ được nhất thời nửa khắc, liền phải biến thành tro tàn, bắt đầu phúng viếng tập thể.
Đến tận khi một giọng nói hài đồng non nớt vang lên: "Về sau ta cũng muốn như Thẩm tiên quân, chỉ là tu vi Nguyên Anh cảnh, lại có thể ở trước mặt Đế, Tông, Tôn, mặt không đổi sắc, trấn định tự nhiên, cũng thật lợi hại nha!"
Chúng tu sĩ nghe vậy, đồng thời hút một hơi khí lạnh, nhìn về phía thân ảnh áo đỏ trên ban công bên phải: "Thẩm tiên quân quả thật là...... hình mẫu của chúng ta!"
Lúc này, "hình mẫu của chúng ta" dưới mấy ánh mắt nhìn chăm chú, hơi cúi đầu, gian nan chớp chớp mắt, khóe môi mím chặt.
Thẩm Lưu Hưởng có chút ngốc, không biết tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy.
Ngón tay thon dài trắng nõn của y nắm quả quýt.
Ánh mắt lướt đến, quả quýt dường như...... Hơi run lên nhỉ?!