Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 47

Bên ngoài Kỳ Lân Thành, đêm tối bao trùm mảnh rừng, Truyền Tống Trận chợt lóe sáng.

Thẩm Lưu Hưởng đáp xuống đất, dưới chân suýt nữa trượt ngã.

Không trung tựa hồ vừa đổ mưa, mặt đất ướt mềm, trong rừng tràn ngập một loại mùi quái dị khó tả. Khó khăn lắm y mới ổn định được cơ thể, bên tai truyền đến một giọng nói nam tử, “Trương Miểu Miểu tham kiến hai vị Thiếu Quân.”

Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu, thấy một nam tử áo đen, khuôn mặt anh tuấn, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng.

Thẩm Lưu Hưởng đã từng gặp qua Trương Miểu Miểu ở Đế Cung, hơi gật gật đầu với hắn, chợt rũ mắt nhìn Ngọc Giản trong tay, khóe môi hơi nhếch

Từ Tinh Thần thuận theo tầm mắt y, ngạc nhiên: “Ngươi lấy về lúc nào?”

“Lúc ôm Đế phụ, một khắc người ngây người, ta thừa cơ cầm về.” Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng dừng trên Ngọc Giản, trầm ngâm một lát, để vào túi trữ vật.

Sắc mặt Từ Tinh Thần biến đổi liên tục, lúc xanh lúc đỏ, sau đó lùi ra sau, chỉ vào Thẩm Lưu Hưởng, cơ hồ y đã làm một chuyện tội ác tày trời.

“Ôm Đế phụ lòng còn mang ý xấu, thực sự chỉ có ngươi!”

Trương Miểu Miểu đứng một bên nhíu mày, cân nhắc có nên đánh gãy Thiếu Quân nói chuyện hay không, nơi này không phải chỗ có thể ở lâu.

Đúng lúc này, một giọt nước từ ngọn cây rơi xuống, không nghiêng không lệch rơi xuống ngón tay Từ Tinh Thần đang chỉ vào Thẩm Lưu Hưởng.

Máu đỏ đen nhiễm đỏ đầu ngón tay.

Hai người dưới tàng cây đồng thời sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy một khối thi thể bị treo ngược trên nhánh cây, miệng há to, tròng mắt trừng xuống bọn họ như sắp rơi ra, chiếc lưỡi đỏ tươi treo lủng lẳng, từng giọt máu theo đầu lưỡi chảy xuống.

Thẩm Lưu Hưởng hoảng sợ, bắt lấy Từ Tinh Thần nhảy ra sau, cách xa thi thể.

Sau khi ổn định thân hình, y phát hiện lòng bàn chân hơi dính, cúi đầu nhìn xuống, trên bùn đất mềm xốp hỗn loạn vết máu đen đỏ. Lúc trước bị trượt chân, đâu phải vì trời mưa.

“Đây là nơi nào?!”

Trương Miểu Miểu: “Rừng hoang ngoài thành, nơi vứt bỏ thi thể. Nơi này có người tới trước, ta liền đem Truyền Tống Trận bố trí ở chỗ này.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn một vòng, nhìn thấy vô số quạ đen trong rừng, kiếm tử thi làm thức ăn, tiếng kêu nghẹn ngào quỷ dị không dứt bên tai.

“Đi mau. Một khắc ta cũng ở không nổi nữa.” Từ Tinh Thần móc khăn lụa ra, trên mặt chán ghét lau ngón tay.

Trương Miểu Miểu dẫn đường, ba người rời khỏi rừng hoang.

Thẩm Lưu Hưởng vốn tưởng rằng trong rừng áp khí trầm thấp. Sau khi ra ngoài, phát hiện đi trên đường lớn mà trong lòng vẫn lo lắng không thôi, dường như không thở nổi.

Bốn phía linh khí cũng thập phần loãng, không nói so sánh với Đế Cung, chỉ nói Tu Chân giới linh khí đều dư thừa hơn vài lần.

Sắc mặt Từ Tinh Thần cũng thập phần khó coi. Trương Miểu Miểu thấy thế nói, “Mới tới Yêu giới sẽ chưa thích ứng được, qua một hồi sẽ tốt thôi.”

Ba người đi trên đường ước chừng một nén nhang thời gian, thân ảnh trên đường dần dần nhiều lên, tốp năm tốp ba, đều hướng đến Kỳ Lân Thành.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn quanh bốn phía, đánh giá địa phương xa lạ này, bỗng nhiên nghe thấy phía trước một trận ầm ĩ.

Y nâng đôi mắt lên, nhìn đến một đám nữ yêu tu quần áo hở hang, lắc lư nửa người trên thướt tha, nửa người dưới là đuôi rắn thô tráng quét tới quét lui trên mặt đất.

Các nàng đều quay đầu lại nhìn y, một đám người qua đường trên mặt đều treo kinh hỉ, giống như phát hiện hi thế trân bảo.

“Tuấn tú! Tuấn tú nha!”

“Nhìn người ta hóa thành hình người, lúc này mới kêu đẹp!”

“Y là yêu gì vậy? Đẹp quá. Y ngước mắt liếc một cái, trực tiếp vọng vào lòng ta.”

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, sắc mặt đạm nhiên, tùy ý đàn xà yêu này một đường ríu rít, nhìn y nói không ngừng.

Từ Tinh Thần bên cạnh lạnh mặt, muốn nói lại thôi. Lúc nghe thấy các nàng nói hắn một thân quý khí cũng thật sự tuấn tú, sắc mặt càng trầm.

Một đám tiểu yêu xà không lễ tiết!

Trong nháy mắt, đoàn người đến cửa thành.

Trong đêm tối, một hàng cờ lửa đỏ dựng đứng phía trên cửa thành, phấp phới bay theo gió, bên trên thêu một con Kỳ Lân uy mãnh sinh động như thật, quanh thân sáng lên ánh lửa lóa mắt.

Đã đến Kỳ Lân Thành của Thất Yêu Vương.

Cửa thành, hai bên trái phải đứng một loạt thị vệ, ở giữa kê một cái bàn, mỗi yêu tu lần đầu vào thành đều phải đăng ký ở đây, lĩnh thẻ bài thân phận.

Bên hông Trương Miểu Miểu có thẻ bài thân phận, dẫn đầu đi vào chờ ở một bên, đám xà yêu lúc trước cũng không đi, định tình nhìn Thẩm Lưu Hưởng đăng ký.

Thị vệ phụ trách đăng ký thấy Thẩm Lưu Hưởng, ngẩn ngơ một khắc, hỏi: “Đạo hạnh gì?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Trăm năm.”

Y giả chính là con thỏ, loại Yêu này bình thường ít nhất trăm năm mới có thể tu thành hình người.

Nói xong, y học những Yêu tu lúc trước, biến ra nguyên thân.

“Bụp” một tiếng.

Mọi người đồng thời nhìn lại, nhìn thấy con thỏ trắng mềm như nhung đứng trên chiếc bàn to rộng, mở hai mắt đỏ sáng trong, hai lỗ tai tuyết trắng run nhẹ, đỉnh đầu còn dùng tơ hồng buộc lại một dúm lông mềm, dựng lên trời.

Đám yêu nữ chờ đợi đã lâu nhất thời sôi trào lên.

“Đáng yêu! Đáng yêu! Về sau không bao giờ ăn thỏ nữa.”

“A a a, còn buộc nhúm lông hướng lên trời.”

“Ta đã từng thấy thỏ yêu, đều là dạng dưa vẹo táo nứt, như thế nào tên này không giống người thường?”

Một đám người xung quanh biểu tình cũng thay đổi. Sau khi Thẩm Lưu Hưởng biến trở về nhân thân, thị vệ lấy ra một cái thỏ bài, hỏi tên họ, nghe Thẩm Lưu Hưởng nói ‘Thẩm Miễn’ xong, khắc lên trên bài một chữ Thẩm.

Khi hắn đưa cho Thẩm Lưu Hưởng, bỏ thêm ba củ cà rốt màu sắc tươi ngon.

“Hoan nghênh vào Kỳ Lân Thành.”

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc, duỗi tay nhận lấy, lúc trước nghe nói Kỳ Lân Thành là thiên đường của tiểu Yêu, hiện giờ xem ra, chuyện khác không nói, vào thành liền có lương thực đãi ngộ, quá lung lạc Yêu tâm.

Y đem thỏ bài treo bên hông, trong lúc chờ Từ Tinh Thần, nghe thấy đám xà yêu chậm chạp không chịu đi thấp giọng nói nhỏ.

“Ha ha, làm việc thiên tư làm rối kỉ cương, thỏ yêu trăm năm rõ ràng chỉ nên cho một cây cà rốt.”

“Có quan hệ gì? Nếu là ta, nhất định cho y cả sọt cà rốt.”

“Y ăn cà rốt, a a a! Không được, đi mau đi mau, còn nhìn nữa thật muốn mê mẩn!”

Thẩm Lưu Hưởng nhàm chán cầm lấy cà rốt cắn một miếng, phát hiện thập phần giòn ngọt, rất là ngon miệng, không khỏi vùi đầu vào ăn.

Trương Miểu Miểu nhíu mày, trầm giọng nói: “Thiếu Quân, chúng ta là âm thầm hành sự, cần khiêm tốn một chút.”

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, đang muốn hỏi y không khiêm tốn chỗ nào, liền thấy chung quanh lại có thêm một đám Yêu tu, nam nữ đều có, có che miệng quang minh chính đại nhìn y, không thì cũng ngượng ngùng trộm ngắm.

“......”

Lớn lên đẹp, trách y sao?

Nhưng mấy Yêu tu này thực sự hơi khoa trương một chút.

Đợi Từ Tinh Thần lĩnh hổ bài, ba người đi vào trong thành. Chỉ chốc lát sau, một thiếu niên bước chân vội vàng chờ đón.

“Tham kiến hai vị Thiếu Quân.”

Trương Miểu Miểu giới thiệu nói: “Kim Tiểu Cưu.”

Thẩm Lưu Hưởng bừng tỉnh đại ngộ, duỗi tay vỗ vỗ bả vai thiếu niên, “Lão Cưu từng nói với ta, hắn ở Yêu giới có một tôn tử.”

Kim Tiểu Cưu sửng sốt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, mắt phượng tinh xảo còn nhìn chằm chằm mình, gương mặt không khỏi hiện lên một mạt đỏ ửng.

Hắn vội vàng dời tầm mắt, nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ít người tầm mắt dừng trên người Thẩm Lưu Hưởng, liền nói ngay: “Hai vị Thiếu Quân nhanh cùng ta về Quyển Vân Các.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn nhìn đường phố giăng đèn kết hoa, ngửi thấy mùi hương bay ra từ tửu lâu ven đường, nuốt nước miếng.

Y hỏi: “Có thể đi ăn một bữa trước không?”

Ngoài nửa phiến chà bông, đến bảy năm nay y chưa được ăn miếng thịt nào.

Kim Tiểu Cưu cùng Trương Miểu Miểu nhận thấy càng ngày càng nhiều ánh mắt hướng lại, muốn nói lại thôi, Từ Tinh Thần nhíu mày, quyết đoán túm Thẩm Lưu Hưởng đi rồi.

“Về Quyển Vân Các trước!”

Đoàn người rời đi xong, Yêu tu bày quán trên đường phố đều không nhịn được dò đầu ra, ánh mắt một đường đi theo thân ảnh bọn họ.

“Ta từ nhỏ đến lớn chưa thấy qua người đẹp như thế!”

“Xem thẻ bài bên hông y, là thỏ yêu, trong tay còn cầm cây cà rốt.”

“Người này mặt mày quá tuấn tú, ta muốn đi mua cà rốt đưa cho y, sói với thỏ trời sinh một đôi.”

Một bước vào Quyển Vân Các, Từ Tinh Thần buồn bực hồi lâu chỉ vào mặt Thẩm Lưu Hưởng, nghiêng đầu hỏi Kim Tiểu Cưu: “Sao ngươi cũng đỏ mặt? Tiểu yêu các ngươi cũng chưa gặp qua việc đời sao?!”

Kim Tiểu Cưu nhút nhát sợ sệt cúi đầu, ngón tay nắm chặt ống tay áo, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: “Thiếu Quân đẹp quá.”

Kỳ thật Yêu tộc bọn họ không quá thích khuôn mặt thanh nhã như trích tiên, thích yêu diễm chút hơn.

Như Thẩm Lưu Hưởng quét mắt phượng tới, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, gương mặt lại sinh đến mỹ lệ, ngoại hình quả thực lớn lên ở đầu quả tim bọn họ.

Đại yêu có lẽ có sức chống cự, nhưng tiểu yêu như bọn hắn, nào ai không cảm thấy hồn siêu phách lạc?

Kim Tiểu Cưu ấp úng giải thích xong, Thẩm Lưu Hưởng hồi tưởng lại, trong nguyên tác miêu tả rất ít về Yêu giới, chẳng lẽ là vì đại đa số Yêu không thích mỹ nhân thanh lệ như Tố Bạch Triệt?

Y bị suy nghĩ này chọc cười.

Ở Quyển Vân Các nghỉ ngơi một lát, Thẩm Lưu Hưởng lại không nhịn được muốn ra ngoài đi dạo, thật vất vả mới đến được Yêu giới, chỉ ở mãi trong phòng thực sự khó chịu.

Nhưng những người khác liều mạng ngăn lại.

Trương Miểu Miểu nhăn chặt mày, lại cường điệu, “Thiếu Quân, chúng ta không thể khiến cho Thất Yêu Vương chú ý.”

Từ Tinh Thần cười lạnh một tiếng, thái độ cường ngạnh xưa nay chưa từng có, “Ngươi ở trong phòng đợi, ta đi mua cho ngươi cái mặt nạ.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Ta đói bụng.”

“Muốn ăn cái gì nói với hắn.” Từ Tinh Thần chỉ Kim Tiểu Cưu, theo sau dặn dò Trương Miểu Miểu, “Trông kỹ y, đừng để y ra khỏi Quyển Vân Các.”

Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ thở dài, mặt thỏa hiệp đi vào phòng. Quyển Vân Các có vài tầng, y ở lầu hai nghỉ ngơi, uống miếng trà, móc Ngọc Giản ra, đem linh lực rót vào trong đó.

Ngọc Giản tràn ra ánh sáng nhàn nhạt.

Thanh âm Chu Huyền Lan truyền ra: “Sư tôn...... Đến Yêu giới rồi?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Tới rồi.”

Bên kia Ngọc Giản trầm mặc một lát, tựa hồ nhận thấy cái gì, không hỏi y ở đâu, mà là cười nhẹ một tiếng: “Ta sẽ tìm được sư tôn.”

Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi, không tỏ ý kiến.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Kim Tiểu Cưu lỗ mãng hấp tấp xông tới, xách theo hộp đồ ăn, lau mồ hôi trên trán, “Thiếu Quân, đồ vật mua đã trở lại.”

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc cảm thán: “Ngươi là rùa đen thật sao?!”

Kim Tiểu Cưu vui vẻ cười, vừa mở hộp đồ ăn ra, vừa nói: “Đồ ở tửu lầu đều mua được. Nhưng mà……”

Giọng nói ngừng lại, hắn buồn bực: “Cà rốt đều bán hết rồi, ta chạy hết cửa hàng toàn thành, cũng không mua được một cây.”

Thẩm Lưu Hưởng ngửi mùi, cầm Ngọc Giản đi qua, “Không sao, cà rốt là thuận miệng nhắc tới, không có thì thôi.”

Y cầm lấy chiếc đũa, mở đầu kẹp một miếng thịt cá lên. Trong khoảnh khắc đưa vào miệng, cả người đều thăng hoa.

Đây là mùi vị đã xa cách bảy năm a!

Thẩm Lưu Hưởng có chút cảm động, nghe thấy Ngọc Giản truyền đến một tiếng cười khẽ.

Y đang muốn hỏi Chu Huyền Lan cười cái gì, ngoài cửa sổ bay tới từng trận ầm ĩ. Kim Tiểu Cưu đi đến phía trước cửa sổ, dò đầu ra nhìn xuống dưới.

Trong nháy mắt, gương mặt thiếu niên ngây ngô ngẩn ngơ.

Hắn lảo đảo lui lại hai bước, gập ghềnh nói: “Thiếu Quân. Thật, thật nhiều người! Đều gọi Thẩm Miễn đại nhân!”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, miếng ớt cay chui vào cổ họng, y dùng sức ho khan, mắt đều sặc ra một chút nước mắt, liền uống lên vài ngụm trà, mới miễn cưỡng đem vị cay áp chế xuống.

Y buông đũa, một tay nắm lấy Ngọc Giản, đi đến bên cửa sổ.

Hướng ra phía ngoài nhìn xuống.

Một đám đông nghìn nghịt, tụ tập ở cửa Quyển Vân Các, trong tay cầm cà rốt, không rụt rè la to.

“Thẩm Miễn đại nhân, ta có cà rốt này, ngươi ra nhìn xem nha.”

Thẩm Lưu Hưởng ngây người một khắc, chợt bừng tỉnh, cảm nhận được lúc nổi tiếng ở giới giải trí năm đó, fan nhiệt tình che trời lấp đất.

Phía dưới có người phát hiện ra y, hét lên một tiếng, mọi người lập tức hướng tầm mắt đến.

Trước cửa sổ rộng mở, thanh niên tóc đen rối tung, gió đêm phất qua, vài sợi tóc trượt qua gương mặt, mắt phượng xinh đẹp chứa một tầng hơi nước, cánh môi hơi ướt.

Y tựa hồ bị cảnh trước mắt này trấn kinh rồi.

Phía dưới nháy mắt sôi trào lên.

“A a a a, Thẩm Miễn đại nhân ra rồi!”

“Bình tĩnh, đều bình tĩnh! Đừng dọa đến Thẩm Miễn đại nhân!”

“Thẩm Miễn đại nhân đừng sợ, chúng ta là tới đưa cà rốt!”

Mắt thấy mọi người xung quanh càng thêm kích động, có người giận không thể át, “Đừng ồn! Đừng ồn! Sẽ dọa chạy Thẩm Miễn đại nhân!”

Thỏ yêu tính tình ôn hòa, thực lực yếu hơn phần lớn các loại Yêu khác, cho nên lá gan cũng nhỏ.

Trong lòng mọi người, một tiểu thỏ yêu, đã bao giờ gặp qua trận trượng thế này? Phỏng chừng sợ tới mức quay đầu trốn trong ổ chăn, trộm rớt nước mắt.

“Đừng dọa Thẩm Miễn đại nhân! Y mà chạy ta sẽ tìm các ngươi tính sổ!”

Người này vừa dứt lời, mọi người liền thấy Thẩm Lưu Hưởng hơi hơi rướn xuống phía dưới, chợt ngón tay thon dài trắng nõn để ở trên môi.

“Xuỵt......”

Tất cả nhất thời an tĩnh lại.

Sau đó thấy thanh niên bên cửa sổ nháy mắt trái với bọn họ, khóe môi hơi câu, tiếng nói dễ nghe, “Cảm ơn cà rốt của các ngươi.”

“A a a a a a!”

Một đám Yêu tu hoàn toàn điên rồi. Vốn tưởng rằng sẽ dọa chạy Thẩm Miễn đại nhân, không nghĩ tới y không khϊếp sợ chút nào, lại còn thoải mái hào phóng nhận hảo ý.

Nằm ngoài dự kiến của mọi người, lại là phản ứng hoàn mỹ nhất trong lòng bọn họ mong muốn.

Tiếng thét chói tai nhất thời hết đợt này đến đợt khác, nối liền không dứt truyền vào Ngọc Giản đang tỏa ánh sáng mỏng manh.

Một lát sau, Ngọc Giản phát ra tiếng “Rắc” giòn vang.

Thẩm Lưu Hưởng cúi đầu nhìn, phát hiện Ngọc Giản không thể hiểu được lại vỡ nát, hoảng sợ, đang muốn hỏi Chu Huyền Lan xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy bên trong bay ra một tiếng nói lãnh trầm.

“Sư tôn đeo mặt nạ vào, chờ ta.”