Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 45

Đế Vân Vũ sai người cầm quần áo đến một lần nữa, mặc xong, nhìn nhìn Thẩm Lưu Hưởng, cầm Ngọc Giản lên, không nhanh không chậm đi đến thư phòng.

Trong thư phòng, Trương Hoài Võ cầm tin tức vừa mới đến, nhíu mày nói: “Tuy Miểu Miểu tiếp ứng ở Yêu giới, nhưng vạn nhất hai vị Thiếu Quân bại lộ thân phận, nhân thủ Đế Cung ở đó vẫn không đủ, khó có thể bảo đảm an nguy cho Thiếu Quân. Có cần phái những người này đi nữa không?”

Đế Vân Vũ: “Không cần.”

Trương Hoài Võ bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn chén trà trên bàn, bưng lên uống một ngụm.

Đế Vân Vũ nói: “Ta không thể che chở bọn chúng mãi mãi.”

Hắn đứng bên cửa sổ, bên ngoài gió lạnh nổi lên bốn phía, một mảnh lá ngô đồng khô vàng phiêu phiêu đãng đãng xẹt qua trước mắt.

Đế Vân Vũ ma xui quỷ khiến vươn tay đón chiếc lá rụng.

Nháy mắt tiếp theo, liền ý thức được không đúng, mấy dặm quanh thư phòng rõ ràng không có cây ngô đồng nào.

Dây buộc trên cổ tay tức khắc đứt rời.

“Bụp” một cái, lá rụng biến thành bộ dáng Thẩm Lưu Hưởng, đầu ngón tay đã thành công sờ vào Ngọc Giản.

Trong chớp nhoáng, Đế Vân Vũ phun ra một chữ: “Định......”

Thân thể Thẩm Lưu Hưởng tức khắc cứng đờ, một sợi gió nhẹ phất quá kẽ ngón tay, Ngọc Giản một lần nữa rơi vào tay Đế Vân Vũ.

Trương Hoài Võ đang uống trà sặc mạnh một ngụm, trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó thấy Đế Quân lui bước ra sau, trên gương mặt luôn vân đạm phong khinh lộ ra kinh ngạc, theo sau kinh ngạc hóa thành vui mừng, “Rất tốt. Nếu không phải pháp thuật của ta cao hơn ngươi, thật đã để ngươi đoạt đi.”

Đế Vân Vũ hứng thú, đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng, “Còn chiêu gì, cứ việc dùng đi.”

Còn chiêu gì?

Không còn.

Một trận gió lạnh quét qua ruột gan Thẩm Lưu Hưởng. Có được pháp thuật cao thâm như vậy, kể cả y có đoạt tới tay, đều có thể bị Đế Vân Vũ lấy lại.

...... Bắt nạt người.

Thẩm Lưu Hưởng từ thư phòng đi ra ngoài, nghênh diện gặp được Từ Tinh Thần.

“Xem vẻ mặt hôi bại của ngươi, lại không thành công.”

Từ Tinh Thần cười: “Đã sớm nói cho ngươi, Đế phụ tu vi cao thâm, thế gian không ai có thể địch nổi. Công phu mèo ba chân kia của ngươi làm sao có khả năng trộm được Ngọc Giản từ tay người? Ta thấy không bằng ngươi quỳ gối ngoài tẩm cung Đế phụ, nói không chừng Đế phụ mềm lòng, còn chủ động cho ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng híp mắt nhìn hắn, sờ sờ cằm: “Ta có chủ ý tốt hơn. Trói ngươi lại, bảo Đế phụ dùng Ngọc Giản tới đổi với ta. Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Từ Tinh Thần không nghĩ y sẽ có ý tưởng lớn mật như vậy, sợ tới mức lui bước, chỉ vào y giận không thể át.

“Ngươi dám! Bây giờ ta sẽ đi nói cho Đế phụ, ngươi lòng muông dạ thú, đánh ý đồ xấu lên người ta!”

Thẩm Lưu Hưởng xua tay: “Mau đi mau đi.”

Từ Tinh Thần vào thư phòng, chưa đến một lúc đã bị vô tình đuổi ra, trên mặt ủy khuất khó chịu.

Thẩm Lưu Hưởng: “Đế phụ nói phạt ta sao?”

Thần sắc ngạo nghễ của Từ Tinh Thần hơi cứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng đắc ý, Đế phụ chỉ bảo ta học tập ngươi thôi.”

Thẩm Lưu Hưởng bị chọc cười.

Cười một lát sau, trong lòng y hơi hơi động, vỗ vỗ bả vai Từ Tinh Thần, “Kỳ thật, ta phải học tập ngươi mới đúng. Có thứ này ta không biết, không biết ngươi có biết hay không?”

Từ Tinh Thần kinh ngạc, không nghĩ Thẩm Lưu Hưởng thỉnh giáo mình, uể oải trên mặt nháy mắt tan thành mây khói, hơi ưỡn ngực, lộ ra nụ cười khinh thường vốn có.

“Cái thứ gì? Trên đời không có cái gì ta không biết.”

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ thở hai chữ: “Nhị hồ.”

Từ Tinh Thần kinh ngạc: “Khi còn nhỏ từng học qua, tất cả nhạc cụ đều học. Sao ngươi muốn học cái này?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi đừng động. Nếu biết thì dạy ta đi.”

Mí mắt Từ Tinh Thần hơi híp lại, nhìn nhìn Thẩm Lưu Hưởng, rốt cuộc đã tìm lại được cảm giác về sự ưu việt từ trên người y, “Dạy ngươi không phải là không thể. Nhưng ngươi đến gọi ta một tiếng sư phụ trước. Nếu không làm được, ta tuyệt đối không......”

“Hành lễ với Từ sư phụ.” Thẩm Lưu Hưởng không nói hai lời, “Từ sư phụ mạnh khỏe.”

Từ Tinh Thần hơi trừng lớn mắt: “Ngươi người này chẳng lẽ không có một chút......”

“Đừng vô nghĩa. Đi thôi.” Thẩm Lưu Hưởng trực tiếp túm người đi, “Ta chưa từng tiếp xúc với nhạc cụ, phỏng chừng phải phí chút thời gian. Nhanh một chút.”

Không bao lâu, Từ Tinh Thần từ phòng nhạc cụ đi ra, biểu tình không thể tin tưởng, nhìn Thẩm Lưu Hưởng kéo nhị hồ kéo như cá gặp nước, sau một lúc lâu không nói ra lời.

Hắn hỏi: “Ngươi trước kia thật sự chưa từng học qua?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Đúng vậy.”

Từ Tinh Thần không nói gì, ngắn ngủn một canh giờ, đem nhạc cụ học xong không nói, liền mấy chục quyển nhạc phổ đều nhớ kỹ, so sánh với hắn năm đó, còn tốt hơn.

Hắn thối mặt: “Ta học khi còn nhỏ tuổi mới không kịp ngươi. Đừng hiểu lầm.”

Thẩm Lưu Hưởng không rõ nguyên do, liền cầm nhị hồ rời đi.

Từ Tinh Thần thấy thế vội hỏi: “Ngươi học thứ này làm gì? Chẳng lẽ đến Yêu giới bán nghệ?”

Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại, quỷ dị cười: “Cứng không được thì đến mềm. Ta phải dùng bài hát đả động Đế phụ.”

Từ Tinh Thần: “?”

Hắn nhớ tới một ít tu sĩ dùng ma âm đả thương người, lập tức đuổi theo Thẩm Lưu Hưởng, “Tuy rằng ngươi chơi bất kỳ ám chiêu gì đều không gây thương tổn Đế phụ, nhưng ngươi đừng xằng bậy. Ta dạy nhị hồ cho ngươi, Đế phụ trách tội xuống, ta cũng có trách nhiệm!”

Từ Tinh Thần không yên tâm theo Thẩm Lưu Hưởng hồi lâu, phát hiện y trở về phòng, cũng không khác thường gì.

Chần chờ một lát, cũng trở về.

Đợi hắn đi rồi, Thẩm Lưu Hưởng tính canh giờ, ở trong phòng hắng hắng giọng, bắt đầu diễn luyện một lần.

Tối nay, y liền cùng Đế phụ vạn ác cá chết lưới rách.

Y nghỉ ngơi không tốt, Đế Vân Vũ cũng đừng nghĩ ngủ!

Đế Vân Vũ xử lý xong việc đã là đêm khuya, trở lại tẩm cung, xoa xoa mi tâm nằm lên giường, một lát sau, giơ tay nhìn Ngọc Giản.

Đầu ngón tay nhẹ khảy khảy.

Một buổi trưa không tới phiền hắn, nên từ bỏ rồi sao?

Đế Vân Vũ nhẹ khép mắt lại, một lát mở ra, ngồi dậy nhìn bốn phía.

Hay là lại biến thành vật nhỏ.

Hắn khẽ nhúc nhích môi mỏng: “Phá......”

Trong nhà im ắng một mảnh, không có bất kỳ động tĩnh gì.

Lúc này Đế Vân Vũ mới buông tâm, đang muốn nằm trở về, từ ngoài cửa sổ bay tới tiếng nhị hồ, làn điệu ai oán, trong đêm khuya lộ ra bi thương vô biên.

Làm người nghe cũng bi thương rơi lệ.

Đế Vân Vũ nhíu nhíu mày. Người nào đêm khuya dám nhiễu hắn thanh u?

Hắn đang muốn thả ra thần thức xem kỹ, một giọng thanh niên ai tuyệt thê thê thảm thảm hát lên.

“Tiểu Lưu Hưởng nha, trong đất vàng nha, hơn ba tuổi nha, không còn mẹ nha.”

“Đi theo cha nha, chưa từng tốt nha.”

“Tiểu Lưu Hưởng nha, nước mắt lưng tròng nha.”

......

Bóng đêm yên tĩnh bao trùm Đế Cung, bỗng nhiên khắp nơi đều sáng đèn, mọi người ngạc nhiên bước ra khỏi cửa.

Xa xa nhìn lên trên mái hiên tẩm cung Đế Quân, một thân ảnh thanh niên mảnh khảnh ngồi lẻ loi, trong ngực ôm nhị hồ, bàn tay kéo động.

Đôi mắt xinh đẹp buông xuống, ánh trăng nhàn nhạt sái lạc trên người y, lộ ra cô đơn vô biên vô tận.

“Là Thẩm Thiếu Quân, y xảy ra chuyện gì?”

“Hình như Thiếu Quân sắp khóc. Không được. Lòng ta có chút khó chịu.”

“Nghe nói Thẩm Thiếu Quân từ nhỏ không có mẫu thân, cũng là hài tử đáng thương, từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh.”

“Đối với Thiếu Quân mà nói, về Đế Cung chính là về nhà đi…… Nhưng bảy năm này chúng ta làm cái gì? Đều bài xích y.”

Đế Vân Vũ một mình trong tẩm cung, cách nơi Thẩm Lưu Hưởng diễn tấu gần nhất, biểu tình từ kinh ngạc, đến không thể tưởng tượng, cuối cùng bàn tay thon dài vịn trụ cái trán, cười nhẹ một tiếng.

Hắn không quản.

Hắn mặc kệ, những người khác tự nhiên cũng không dám quản, vì thế Thẩm Lưu Hưởng kéo nhị hồ thê lương một đêm.

Ngày hôm sau, Đế Vân Vũ bảo người đi đưa Nhuận Hầu Đan cho Thẩm Lưu Hưởng, cũng bảo người chuyển một câu.

“Dễ nghe. Nếu có thể đêm nay lại đến lần nữa.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Minh bạch rồi. Đế Vân Vũ ý chí sắt đá.

Y nuốt đan dược, thấy thị nữ còn không đi, tiếng nói khàn đặc hỏi: “Còn chuyện gì?”

Thị nữ chần chờ, từ tay áo móc ra hai khối linh thạch.

“Đế Quân thưởng cho Thiếu Quân.”

“......?!”

Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt, cảm nhận được thế nào là gừng càng già càng cay.

Y quyết định không đấu nữa. Một là đấu không lại. Hai là chỉ cần kiên trì thêm hai ba ngày nữa là có thể đến Yêu giới, Ngọc Giản không quan trọng như vậy nữa.

Nhưng ngoài miệng nói từ bỏ, trong lòng lại khó chịu, y nắm lấy hai khối linh thạch, ngứa răng.

***

Sắp đến ngày đi Yêu giới, ban đêm Thẩm Lưu Hưởng trở về phòng, phát hiện Từ Tinh Liên một mình ngồi ở đình hóng gió, biểu tình có chút ảm đạm.

Thẩm Lưu Hưởng hơi nhíu mi. Đế Vân Vũ đặc biệt kiên quyết với chuyện Từ Tinh Liên ra khỏi cung, không cho phép, ai đều không khuyên bảo được.

“Yêu giới nguy cơ tứ phía, không có gì hay để chơi cả.”

Thẩm Lưu Hưởng đưa cho Từ Tinh Liên một quả quýt, “Đợi ta trở về, liền mang ngươi đi Tu Chân giới. Nơi đó có rất nhiều tiên môn, Thanh Lăng Tông phong cảnh tú mỹ, là nơi ta lớn lên, ngươi nhất định sẽ thích.”

Từ Tinh Liên cắn môi dưới: “Nhưng Đế phụ nói ta đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm.”

Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ đầu nàng: “Có ta ở đó, có thể có nguy hiểm gì? Đế phụ quá duy ngã độc tôn.”

Sắc mặt Từ Tinh Liên khẽ biến, nhìn bốn phía: “Huynh trưởng chớ nên nói như thế.”

“Thuận miệng thôi. Đế phụ sẽ không tức giận.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn nàng rầu rĩ không vui, cân nhắc một lát, câu môi dưới.

“Ta mang ngươi chơi một trò chơi.”

Mặt Từ Tinh Liên lộ vẻ khó hiểu, Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt phải với nàng, “Nếu về sau Đế phụ làm ngươi không cao hứng, ngươi liền tìm người tới chơi cái này, nhưng cần đến ba người chơi.”

Từ Tinh Thần đang ngủ mơ bị người đánh thức, vốn định nổi trận lôi đình, nhìn lên là Từ Tinh Liên, hỏa khí nháy mắt dập tắt.

“Xảy ra chuyện gì, Tinh Liên?”

Sau khi sinh Từ Tinh Liên không bao lâu, nương hắn liền qua đời, hắn thương nhất là muội muội này.

Từ Tinh Liên: “Ca ca chơi với ta một lát đi.”

Từ Tinh Thần lắc nhẹ cái đầu hôn trầm trầm, vừa mặc áo ngoài vừa hỏi, “Chơi cái gì?”

Từ Tinh Liên: “Đến chỗ huynh trưởng lại nói.”

Trong lòng Từ Tinh Thần mắng Thẩm Lưu Hưởng từ đầu đến đuôi, không biết dùng cái biện pháp gì, làm Tinh Liên thân cận y như vậy.

Nhưng một vạn cái không vui, vẫn là đi đến trước cửa phòng Thẩm Lưu Hưởng.

Hai người đẩy cửa đi vào, thấy Thẩm Lưu Hưởng cầm một chồng giấy trong tay.

“Đây là lá bài.”

Ba người ngồi vây quanh, Thẩm Lưu Hưởng xào bài, đột nhiên nói: “Tối nay chúng ta đều là nông dân.”

Y ngẩng đầu, thấy hai gương mặt đầy nghi hoặc.

Y lên tiếng giải thích: “Đế phụ là chủ Đế Cung cũng chính là đế chủ, chúng ta tụ ở chỗ này là vì phản kháng người, cho nên là nông dân.”

Thẩm Lưu Hưởng đem bài đặt ở giữa, nói leng keng hữu lực: “Tối nay chúng ta...... đấu đế chủ!”

Sắc mặt Từ Tinh Thần và Từ Tinh Liên đại biến.

“Huynh trưởng không thể, đây là lời đại bất kính.”

“Thẩm Lưu Hưởng ngươi điên rồi, dám đấu với Đế phụ, đều nghĩ trước sớm bước lên ngôi vị Đế Quân.”

Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ: “Được được, đổi cách nói. Đây là trò chơi, trong ba người chúng ta phải có một người là địa chủ......”

Y đem quy tắc trò chơi nói rõ ràng, Từ Tinh Liên có chút nhượng bộ, nhưng Từ Tinh Thần không chịu chơi, trong miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Đế phụ còn ở đây. Sao ta có thể là đế chủ?.”

Từ Tinh Liên túm chặt ống tay áo hắn kéo kéo: “Ca ca.”

Từ Tinh Thần nhíu chặt mi, trên mặt giãy giụa một lúc lâu, thỏa hiệp nói: “Cần phải bảo mật, chỉ ba người chúng ta biết, nếu không truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng chúng ta có tâm soán vị.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Được, đừng tức giận.”

Từ Tinh Thần nghe ngữ khí y, hận không thể phất tay áo rời đi, nhưng nhìn nhìn Từ Tinh Liên, chung quy vẫn nhịn xuống.

Thẩm Lưu Hưởng chia bài, Từ Tinh Thần vẫn luôn lạnh mặt, thẳng đến thấy một lá bài nhảy ra, dừng ở trước mặt hắn, biểu tình nháy mắt vi diệu lên.

Hắn đem bài như bảo bối nắm trong tay, “Ta, ta là đế chủ sao?”

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu: “Phải. Ta với Tinh Liên đấu với ngươi.”

Y nói, móc ra hai khối linh thạch, “Chơi không không thú vị, một ván đặt hai khối linh thạch.”

Trái tim Từ Tinh Thần nhảy đến cực nhanh, nghe Thẩm Lưu Hưởng một ngụm một tiếng gọi hắn “Đế chủ”, chỉ chốc lát sau, gương mặt liền đỏ lên.

“Đừng gọi nữa.”

Lại gọi nữa hắn thật muốn bay lên.

Thẩm Lưu Hưởng ra một lá bài cuối cùng xong, “Được a, nhưng ngươi thua rồi, lấy linh thạch ra.”

Từ Tinh Thần quá nghiện làm đế chủ, nào để ý một chút linh thạch, sảng khoái móc ra.

Ván tiếp theo, Thẩm Lưu Hưởng trở thành địa chủ, sắc mặt Từ Tinh Thần nháy mắt âm trầm đến tận cùng, thiếu chút nữa đem lá bài trong tay xé thành hai nửa.

“Ta thế nào cũng phải đấu ngược ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng ha hả cười, nên thu linh thạch thu linh thạch, chỉ chốc lát sau đã kiếm được đống to.

Chơi đến đêm khuya, tiếng nói Thẩm Lưu Hưởng phiếm khàn, ngừng nghỉ một chút, lấy ra Nhuận Hầu Đan nuốt vào.

Từ Tinh Liên quan tâm nói: “Hai ngày rồi, họng huynh trưởng còn đau không?”

Từ Tinh Thần lại cười lạnh: “Tự mình chuốc lấy cực khổ, vì một viên Ngọc Giản mà đối nghịch với Đế phụ.”

Thẩm Lưu Hưởng hạ khóe miệng: “Người thu Ngọc Giản của ta, ỷ vào tu vi cao thâm, muốn làm gì thì làm. Loại hành vi này ta thập phần......”

Y đưa lưng về phía cửa phòng, lời còn chưa dứt, đột nhiên nhận thấy một trận lạnh lẽo, mí mắt hơi hơi nháy nháy, nhìn thấy sắc mặt của Từ Tinh Liên và Từ Tinh Thần đều cứng đờ.

Thẩm Lưu Hưởng quyết đoán đổi giọng: “Loại hành vi này của Đế phụ ta thập phần lý giải!”

“Đế phụ là trời, Đế phụ là đất, Đế phụ làm tất cả đều chính xác. Chúng ta chỉ cần nghe người nói là được...... Có phải hay không a, nhị đệ, tam muội?”

Từ Tinh Thần cùng Từ Tinh Liên dùng sức gật gật đầu: “Huynh trưởng nói rất đúng.”

Thật là huynh hữu đệ cung, phụ từ tử hiếu.

Đế Vân Vũ khoanh tay đứng ở cửa, đuôi lông mày nhẹ nhướn, biểu tình cười như không cười.