Hai bên, đám người Trần Phong và mạo hiểm giả cùng với đám Hắc Phong Lang chiến đấu với nhau rất kích liệt. Dẫn đầu đám người, Vương Đại thân là náo đại, hắn một mình đấu với ba con Hắc Phong Lang mà miễn cưỡng đứng vững.
Với tu vi võ sĩ cảnh đỉnh phong, Vương Đại lại có thể dây dưa với ba con Hắc Phong Lang có thể thấy thực lực của hắn của hắn không tầm thường, sau cho cùng hắn mới chỉ một mình, làm sao đấu lại với ba con dã thú hung tàn đó chứ, trên người hắn có không ít vết thương nghiêm trọng.
Từ trên người hắn, máu từ vết thương không ngừng chào ra, khiến y phục trên người Vương Đại cũng chuyển sang màu đỏ. Lúc này nhìn y như một huyết nhân đáng sợ vậy.
Dù bị thương nặng như vậy mà Vương Đại vân kiên trì cầm chân mấy con dã thú bảo vệ huynh đệ của mình, sau một hồi thảm chiến, Vương Đại hét lớn với mọi người.
“Các huynh đệ ta bọc hậu, mọi người mau nhân cơ hội đánh ra vòng vây thoát thân”
Nói rồi y không hề chần chừ lao mình về phía đám dã thú, những huynh đệ của Vương Đại bao gồm Lý Thất, Tiểu Mỹ, Cao Dương hau Tiểu Hạ đều bất ngờ với hành động nghĩa khí đó.
Hai mắt Tiểu Hạ đỏ ngầu tràn đầy hơi nước nhìn về phía Vương Đại đang điên cuồng chiến đấu mà không nói lên lời. Còn Cao Dương thì vấn vẻ mặt bình thản nhìn mọi thứ, chỉ có điểu hao tay hắn đang gắt gao lắm chặt với nhau, cả người Cao Dương run nên từng đợt.
Lý Thất và Tiểu Mỹ thấy Vương Đại có hành động như vậy thì trong lòng rất phức tạp, nhất là Tiểu Mỹ, nàng vốn cũng không có yêu Vương Đại nhưng lại thấy Vương Đại hy sinh như vậy thì trong lòng không khỏi cảm thấy tội lỗi cùng lương tâm bị cắn rứt. Còn Lý Thất, trong lòng hắn thì có chút hả hê, tuy có chút tội lỗi nhưng hắn vẫn không kìm được vẻ hưng phấn.
Chỉ cần Vương Đại chết đi thì từ nay hắn và Tiểu Mỹ hoàn toàn có thể công khai bên nhau rồi, nhưng cùng không thể để ai biết được hai người họ có quan hệ bất chính từ trước. Lý Thất vừa dẫn mọi người rút về phía trước vừa hữu ý nhìn về phía Trần Phong.
Bất chợt một con Hắc Phong Lang từ phía sau đám người Trần Phong nao tới như một cơn gió, nó giơ hai trảo to lớn của mình nên. Một trảo mạnh mẽ như cự phủ đập tới Trần Phong, do bị bất ngờ Trần Phong không kịp chánh lập tức hắn bị một trảo đập chúng ngực.
Bị ăn một trảo Trần Phong cảm thấy toàn thân đau nhức như gân cốt muốn đứt ra, hắn năn mấy vòng trên mặt đất mới khiến thân thể triệt tiêu lực công kích của con Hắc Phong Lang đó tấn công. Bọn người Cao Dương cùng Tiểu Hạ thấy biến cố như vậy thì hết hồn ngây ra không kịp phản ứng, mãi tưới lúc Trần Phong bị đánh hộc máu nằm trên đất.
Lúc này Cao Dương cũng kịp thời động thủ, hắn vung đao chém một nhát tới con Hắc Phong Lang vừa rồi. còn con dã thú kia sau khí tập kích Trần Phong thành công, nó không có tiến tới gần hắn mà tiếp tục nao tới đám người phía trước. Rồi một dao mang chợt xuất hiện, đúng là một đao kia của Cao Dương, một dao đó uy lực vô cùng, nó tiến tới con Hắc Phong Lang nhanh như một tia chớp.
Không kịp né tránh, Hắc Phong Lang bị dính một đao vừa rồi kiến nó bị đẩy nùi tới cả chục mét, trên lưng nó lúc này xuất hiện một vết chém dài chảy máu không ngừng. Đương nhiên vết thương đó là do Cao Dương gây nên, mọi người phái sau Cao Dương cũng không chậm trễ, Tiểu hạ đám người liên tiếp phát động tấn công về con Hắc Phong Lang đang bị thương kia.
Không bao lâu nó đã bị mọi người liên thủ tiêu diệt, Trần Phong núc này đang bị thương không nhẹ. Hắn không thể cử động do vết thương trên ngực không ngừng chảy máu, hắn cố lấy trên người mấy viên đan dược chữa thương ra ăn vào rồi bắt đầu điều động chân khí trị thương.
Đám người Tiểu Hạ thấy Trần Phong không có nguy hiểm gì tới tình mạng thì cũng an tâm. Đợi một hồi vết thương của Trần Phong cũng đã đỡ mấy phần, đoàn người không dám chậm trễ mà cùng nhau rời đi. Lăm người cú vậy men theo con đường mòn trong rừng vừa trốn tránh đám dã thú nơi đây vừa chạy trốn sự truy đuổi của đám Hắc Phong Lang.
Sau một hồi chạy thục mạng, đám người Trần Phong bị mất phương hướng, sau cùng lăm người chày tới một vánh núi chông khá cheo leo, nguy hiển. Cùng núc đó một đoàn tiếng sói chu vang rộng khắp khu vực đó, và hiển nhiên đám Hắc Phong Lang kia đã đuổi kịp lăm người Trân Phong.
Từ các phương hướng khác nhau trên vách núi, không ngừng có mấy đầu Hắc Phong Lang xuất hiện. Lần này trúng tiếp tục vây quanh đám người Trần Phong, đám Hắc Phong Lang đó như những kẻ đói khát lâu ngày nhìn về phía đồ ăn của chúng vậy.
Không còn đường nào, lăm người Trần Phong, chỉ đảnh liều mạng thôi, vì bảo vệ mạng sống của chính mình, đám người mạo hiểm giả như Lý Thất chỉ còn cách tử chiến. Trần Phong lắm chặt thanh huyền binh trong tay, hắn muốn tiêu diệt sạch những con súc sinh này.
Đoàn người cũng tham gia vào cuộc chiến, mỗi người đều chon cho mình một con dã thú làm đối thủ. Trần Phong cũng vậy, hắn đang cùng một con dã thú trung thừa sơ kỳ quấn lấy nhau, chỉ có điều hắn trước đó đã bị thương không nhẹ nên rất nhanh Trần Phong bị con dã thú đó dồn cho vào thế hạ phong, hắn không ngừng bại lui về phía vách đá.
Bất ngờ từ phía bên trái Trần Phong chợt vang nên một luồng kình phong to lớn áp về phía hắn, cũng vào núc này trong lòng Trần Phong chật dâng nên cảm giác nguy hiểm. Hắn cảm nhận được mùi vị tử vong đang đến rất gần, trong lúc nguy cấp, có thể nói là ngàn cân cheo sợ tóc, Trần Phong theo bản năng, chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển không ngừng tới song trưởng.
“Phần Viêm Luyện Ngục ấn”
Một chưởng ấn từ Trần Phong phát ra đánh về phía luồng kình phong đó, hai chưởng va chạm nhau tạo ra tiếng va chạm không nhỏ.
“ầm”
Lực chùng kích tỏa ra khiến Trân Phong bị đánh bay, văng ra ngoài rơi xuống vách núi. Trong khoảnh khắc đó Trần Phong cũng cảm nhận được khí tức quen thuộc từ luồng chân khí vừa rồi.
Đến bây giờ rốt cục hắn cũng minh bạch tia sát ý mơ hồ mà hắn cảm nhận được từ đâu. Đúng vậy là từ Lý Thất, Trần Phong cũng hiểu tại sao hắn làm như vậy, Lý Thất đây là muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Nhưng có điều Trần Phong lại không hiểu làm tạo sao Lý Thất lại biết hắn là người hôm đó nhìn trộm truyện tốt của hắn.
Trần Phong rơi từ trên vách núi cao không biết bao nhiêu mét xuống, hắn cảm thấy ý thức của bản thân dần mơ hồ, rồi cuối cùng Trần Phong hoàn toàn không biết gì nứa mà chìm vào hôn mê. Trước khi hôn mê, trong đầu Trần Phong chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
“Mạng của ta tới đây là hết thật sao?”
Hắn vãn không tin bản thân mình đoản mệnh tới vây. Còn trên vách núi, lơi vị trí Trần Phong bị ngã xuống, núc này có bốn người đang vây quanh đó nhìn. Đó là Lý Thất, Tiểu Mỹ, Cao Dương và Tiều Hạ. Núc này vẻ mặt của Lý Thất và Tiểu Mỹ đều cười nhếch nên một cánh mãn nguyện, còn hai người Cao Dương và Tiều Hạ chỉ mợ mịt không hiểu gì. Họ cũng không cẩn hiểu, dù sao họ với Trần Phong mới chỉ quen biết chưa nâu trước đó.