Nghe nói vậy, anh cảm giác cơn đau của mình không còn nữa, ngược lại lại có cảm giác ngọt ngào chưa từng có, không ngờ mấy hôm nay là cô ở bên cạnh.
Lúc đang hôn mê, anh có cảm giác có một ai đó đang nói chuyện với mình, nhưng không thể mở mắt ra, cũng không biết đó là ai, nhưng giọng nói rất êm tai, dễ chịu làm anh cứ muốn tận hưởng trong thế giới ấy.
Đó là cô.
“Sao...cô ấy….lại...ở đây?”
“Tớ đưa cô ấy qua đây.”
“Cậu….”
“Tớ biết cậu sợ cô ấy sẽ lo lắng, nhưng nếu như không có tin tức gì từ cậu thì cô ấy càng lo lắng hơn. Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai nói tiếp.”
Mãi cho đến sáng hôm sau, Hạ An mới tỉnh lại, lúc này tay cô đang ôm chặt lấy Trần Thanh Phong, cái chân cũng quặp chặt chân anh như sợ ai đó sẽ cướp mất vậy.
Khi ngước mặt lên thì thấy một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hả?
Chuyện gì vậy trời?
“Anh….anh...anh không phải đang hôn mê sao?”
Vì quá ngạc nhiên Hạ An không biết được mình hỏi gì nữa luôn, giọng nói thì lắp ba lắp bắp, sau một lúc thì cô mới nhớ là mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc như thế nào.
“À, quên, anh...anh tỉnh hồi nào, sao không gọi em, anh có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Thấy cái miệng của cô cứ nói lắp bắp không ngừng, Trần Thanh Phong cũng phải phì cười:
“Em hỏi từ từ thôi, em hỏi một dây như vậy anh biết trả lời từ đâu?”
“À, em xin lỗi, tại em cuống quá.”
“Mấy ngày nay em vất vả rồi, cảm ơn em.”
“Không có gì, sau này trả lại cho em là được, để em đi gọi bác sĩ vào xem anh thế nào nha.”
Cô nhảy xuống giường, chuẩn bị đi thì Trần Thanh Phong giữ tay lại:
“Anh không sao, bác sĩ đã khám qua rồi.”
“Hồi nào? Sao em không biết?”
“Thấy em ngủ ngon nên anh không đánh thức em dậy.”
“À, vậy em đi lấy cháo cho anh, anh đừng cử động.”
Đặt lại tay Trần Thanh Phong vào chăn, rồi đi ra, nhưng vừa đến cửa thì anh gọi lại:
“Hạ An, anh thích em, anh yêu em.”
Đúng vậy, anh đã muốn nói câu này rất lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, và một điều quan trọng hơn là anh sợ cô từ chối.
Tay cô đang cầm khóa cửa run lên, não tạm dừng hoạt động, cô đứng ngẩn người như trồng chuối, nhưng trên má hai hàng nước mắt tuôn ra, cô đang kiềm chế không để cho người khác biết.
Tại sao lại vào lúc này tỏ tình?
“Trước đó anh đã muốn nói với em, lúc đó anh sợ bị em từ chối, sĩ diện của một người đàn ông anh sợ mình thất bại, nhưng em biết không, khi đứng giữa bờ vực sinh tử anh thật sự hối hận, nếu có thể bày tỏ tình cảm của mình sớm hơn thì có lẽ chết cũng không còn gì đáng tiếc, lúc đó anh đã nghĩ, nếu mình vượt qua kiếp nạn này, vẫn còn cơ hội để gặp được em, anh sẽ bày tỏ với em.”
“Ở bên anh có thể sẽ có rất nhiều nguy hiểm, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em, anh không dám hứa sẽ có thể đi cùng em đến cuối con đường, nhưng anh sẽ yêu em trọn đời, trọn kiếp. Làm bạn gái anh, được không?”
Chân Hạ An run run, quay lại nhìn anh, chưa bao giờ thấy anh giống lúc này, khuôn mặt vì bị thương mà tiều tụy đi mấy phần, nhưng đôi mắt vẫn tỏa ra năng lượng, và ở đó như đang mong chờ một điều gì đó tốt đẹp.
Anh nói sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em.
Anh nói sẽ yêu em trọn đời trọn kiếp.
Anh hỏi làm bạn gái anh được không?
Mỗi câu nói như in sâu vào trái tim cô, làm trái tim tưởng như đóng băng kia tan chảy hoàn toàn, làm bức tường cô dựng lên lâu nay sụp đổ hoàn toàn.
“Em….em...”
Cô muốn nói gì đó, nhưng không biết truyền đạt kiểu gì.
Trần Thanh Phong nói:
“Em khoan hãy trả lời, lúc nào em sẵn sàng thì trả lời cho anh.”
Hạ An đi lại gần chỗ anh, cầm tay anh lên:
“Em đồng ý.”
Trần Thanh Phong kéo Hạ An vào lòng, nâng niu cô như bảo bối.
Bây giờ anh không thể cử động mạnh được, nhưng anh vẫn không để tâm, bây giờ cho dù đau hơn nữa thì cũng không là gì, vì anh đã có thuốc giảm đau chính là cô.
Hạ An giật mình, cô sợ sẽ đυ.ng đến vết thương của anh nên đã lùi ra xa:
“Anh đừng cử động, vết thương sẽ chảy máu mất.”
“Ngốc, vết thương này thì thấm thía vào đâu chứ, em đừng lo lắng, anh không sao.”
Thấy Hạ An lo lắng cho mình, anh thật sự cảm động, lần này gặp họa vậy mà lại thu được thành quả bất ngờ.
Con nhím ngày nào bây giờ giống như con thỏ vậy, không xù lông lên với anh nữa.
Lúc này cửa phòng được mở ra, Lê Đình Hùng, Đậu Đình và bác sĩ bước vào. Trên tay Đậu Đình là một tô cháo còn bốc khói, mùi vị thơm nức phòng, không ngờ một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy mà cũng có thể tìm ra những món ăn tuyệt hảo thế này.
Anh bỏ tô cháo xuống chiếc bàn gỗ đầu giường rồi nói:
“Để bác sĩ khám tổng quát cho cậu một lần nữa, đợi vài ngày nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng ta sẽ quay về Sài Gòn.”