Sau đó chỉ nghe tiếng sột soạt của giấy, không ai nói câu nào nữa. Cho đến khi:
“kingcong, kingcong..”
“Cậu ra mở cửa hộ tôi.”
Ngẩng mặt lên nói xong thì lại vùi mặt vào đống giấy tờ.
Đậu Đình đi mở cửa, sau khi đỗ xe thấy Lê Đình Hùng tay xách nách mang một loạt túi đi thẳng vào phòng bếp.
Lại một bữa nhậu hoành tráng rồi.
Gì Trang về quê chăm con dâu đẻ, nên muốn ăn thì phải tự túc thôi.
Anh khuẩy tay với Đậu Đình và nói:
“Cậu bận thì cứ vào làm đi. Tôi sẽ nấu ăn, tí hai người rửa chén là được.”
“OK.”
Đến khi Trần Thanh Phong và Đậu Đình ra khỏi phòng thì một bàn thức ăn đã được bày sẵn trên bàn: tôm hấp bia, cua xào me, lẩu thịt dê, Răng mực chiên giòn và mấy món rau, gỏi. Nhìn thôi là đã chịu đựng không nổi rồi.
Cả hai không nói gì nhưng động tác lại vô cùng ăn ý, đó là đi vào rửa tay rồi ra bốc đại một miếng gì đó trên đĩa và nhét vô mồm.
“Hai người đúng là không có tiền đồ, ăn vụng là giỏi thôi.”
Giọng nói cao vυ't mang một chút oán giận nhẹ được phóng ra từ cái miệng của Lê Đình Hùng.
Cả hai vẫn kiểu điếc không sợ súng, làm thinh, và tiếp tục bốc.
Món cuối cùng được bê lên bàn, Trần Thanh Phong hỏi:
“Bia hay rượu?”
“Bia.”
“Bia.”
Hai con người còn lại đồng thanh lên tiếng.
Trần Thanh Phong đi ôm một thùng Heineken vào, ba người cùng ngồi xuống và nhâm nhi.
Vừa uống xong ly đầu tiên, Lê Đình Hùng nói:
“Lần này hai người phải nghĩ cách giúp tôi, không là không xong với mẹ tôi đâu.”
“Chúng tôi đều là cẩu độc thân, cậu nghĩ chúng tôi có cách gì?” Đậu Đình nói.
Đúng vậy, toàn tụ tập với đám độc thân, lấy đâu ra kinh nghiệm tình trường mà hiến cho người khác.
Trên mặt của Đậu Đình như hiện lên mấy chữ: Tụi tôi cũng độc thân đây này, nhưng tôi không nói đâu.
Thấy không có hi vọng gì từ Đậu Đình, Lê Đình Hùng chuyển qua Trần Thanh Phong:
“Phong, bình thường bao nhiêu kế hoạch khó khăn cậu còn nghĩ ra được, một chút chuyện nhỏ này chắc không khó với cậu đâu đúng không?”
Trần Thanh Phong cũng bó tay, anh còn đang rối rắm trong việc tiếp cận Hạ An đây, chứ không khó con mẹ gì.
Trần Thanh Phong hét lên trong lòng: Quá khó, chứ không phải khó.
Nhưng anh nào nói ra, bình thường tỏ ra mặt ngầu quen rồi, cái gì cũng giải quyết được, vậy mà bị chuyện này phá hỏng hình tượng thì thật không đáng giá mà.
“Cậu chưa nghĩ ra cách giải quyết mà dám đồng ý với bố mẹ cậu rồi sao? Đúng là hồ đồ.”
“Tôi biết mình sai rồi, nên giờ mới cầu cứu hai người này.”
“Tạo nghiệp đúng là khó sống mà.”
“Giờ hai người phải nghĩ cách giúp tôi mới được, còn không chuẩn bị đồ mà đi tang lễ của tôi.”
“Vậy thì chuẩn bị thôi.”
“Cậu....cậu....hứ, tình bạn chắc bền lâu.”
“Từng đó năm quá bền rồi, nên đến lúc giải tán.”
Cuộc đối thoại của hai thanh niên ngáo đá. Đậu Đình ngồi đó mà cũng buồn cười thay, khinh bỉ đám người này.
Đúng vậy, chỉ khi ở chung với nhau như vậy, họ mới sống đúng với cá tính của mình. Bốn người lớn lên bên nhau, trở thành tri kỉ, nhưng giờ chỉ có ba người, vì một người là quân nhân, không có thời gian để hàn huyên với nhau được, một năm giỏi lắm được vài lần thôi, còn ba người này thì như cơm bữa rồi. Trước mặt toàn dân thiên hạ thì đều là những tổng tài lạnh lùng, sát phạt quyết liệt nhưng khi chỉ có ba người thì lại như đám trẻ con nhố nhăng. Đặc biệt là toàn cẩu độc thân, nhưng có lẽ từ đây, mọi thứ sẽ không còn như vậy nữa....
Đậu Đình giờ mới mở miệng:
“Phong, không phải cậu thích con bé mặt búng còn ra sữa Hạ An đó sao? Cậu có thể nhờ người ta liên lạc với Thanh Trúc kia.”
Có ngọn rơm cứu mạng, Lê Đình Hùng phải bám vào liền:
“Đúng vậy, hay là cậu kêu người ta đến đây luôn đi, nói gọi cả Thanh Trúc nữa.”
Trần Thanh Phong như đang suy nghĩ, không tồi nha, cơ hội đây chứ đâu.
Anh lấy điện thoại ra, bấm số Hạ An, sau một hồi đổ chuông thì cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng cái giọng nói đang ngái ngủ:
“Alo.”
“Tôi Phong nè, em ngủ chưa dậy sao?”
“Nếu anh không gọi thì đúng là chưa dậy, có chuyện gì không?”
“Em qua đây một chuyến được không, còn nữa rủ cả bạn của em qua đây rồi ăn cơm luôn.”
“Ồ, nay mặt trời mọc đằng tây sao?”
“Không, hôm nay không nhìn thấy mặt trời, trời âm u mà.”
“Vậy thì tại sao tôi phải đến chỗ anh?”
“Chúng tôi có việc muốn nhờ hai người, em có thể giúp không. Nhưng mà phải có cả bạn em nữa mới được.”
“Vậy sao? Giúp anh thì tôi được gì?”
“Em muốn gì?”
“Đi bắn súng.”
“Được.”
“Thành giao.”
Một tiếng sau, Hạ An và Thanh Trúc cũng đến nhà Trần Thanh Phong. Hạ An thì ở đây mấy lần rồi nhưng Thanh Trúc thì lần đầu đến, là một thiên kim tiểu thư nhưng cũng phải tặc lưỡi với độ xa hoa của ngôi biệt thự này. Cô nói:
“Chả trách đám con gái ai cũng thèm khát làm phu nhân của tập đoàn Phong Trần, giàu cũng quá phô trương rồi.”
Hạ An cũng thấy thế, ban đầu cô không biết được thân phận của anh. Sau khi biết cũng điều tra thử một số thông tin về đứa con cưng của trời này, chả trách bao nhiêu đóa hoa vây quanh như vậy. Gia thế, vẻ bề ngoài đều rất có sức hút với đám thiên kim vô công rỗi nghề đó.