Chân Tình Ngàn Năm

Chương 72

Vì cái gì nhất định phải bức nàng……” Ta nói không muốn uống, nghe không hiểu sao?” Nàng tức giận, thuận tay vung lên, đem một nửa chén trà đổ lên ống tay áo của Cách Phổ Tùng Trí.

Đột nhiên, hắn bị trà nóng như thế văng trúng, nổi giận đem chén trà trên tay dằn thật mạnh trên bàn,phát ra một tiếng “Cạch”.

“Ngươi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không? Vậy đừng trách bổn Vương không khách khí .” Nói xong, hắn vươn tay nắm lấy mái tóc đen dài của nàng.

“ Ách……” Nàng cả kinh trợn to hai tròng mắt, tóc bị người dùng sức kéo mạnh, nàng rất đau đớn.

Tiếp theo, Cách Phổ Tùng Trí dùng bàn tay khác cầm lấy chén trà,trực tiếp đem trà còn lại bắt buộc đổ vào trong miệng nàng .

“Không…… Ngô……” Dạ Thủy Linh liều mạng lắc đầu chống cự, hai chân cũng gia nhập cuộc chiến, nhưng không thể ngăn cản những giọt trà kì quái kia cứ đổ vào trong miệng nàng , trong lúc giãy dụa thậm chí tràn cả vào mũi nàng.

Cảm giác khổ sở cùng không thể hô hấp làm cho hốc mắt nàng bịt kín một tầng sương mù, trên mặt, cổ áo tất cả đều bị thấm ướt, ngay cả áo khoác trắng tinh cũng lưu lại màu tím quỷ quái của nước trà.

Cách Phổ Tùng Trí đắc ý đem chén không ném trên mặt đất, tiếp theo đem Dạ Thủy Linh đẩy về bên trong giường lớn.

Bước chân nàng không vững,lảo đảo một cái , ngã ngồi ở bên giường, cái trán ngã ập vào thành giường.”Đau…”Tay nàng che lấy chổ đau đớn trên trán, thoáng thấy tay ẩm ướt,làm cho nàng biết, nàng nhất định đã đổ máu .

Nhìn thấy bộ dáng nàng thống khổ , ánh mắt Cách Phổ Tùng Trí toát ra hưng phấn quang mang hơn .

Hắn không cần biết nàng có trên giường hay không , đầu có bị thương hay không , hắn thô lỗ bắt đầu giật xé quần áo trên người Dạ Thủy Linh .

“ Ngươi……” Thấy hắn muốn đối nàng vươn ma chưởng, Dạ Thủy Linh nổi giận mắng:” Tên Vương bát đản này, heo chó không bằng , cầm thú, ta nguyền rủa ngươi sẽ không chết tử tế được……” Nói xong, nàng tức giận phất tay, thưởng hắn một bàn tay.

Ba!

Thanh âm thanh thúy vang vọng bên trong phong,hành động này đồng thời làm hai người sửng sốt, không đến một giây thời gian, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, bỏ chạy về hướng cửa.

Cách Phổ Tùng Trí đương nhiên không có khả năng sẽ buông tha nàng như thế, ngay lúc nàng chạy không được vài bước,vẫn chưa đến cửa, đôi chân nàng bị người ta dùng lực kéo mạnh lại, nàng lại lần nửa rơi vào tay hắn.

Lần này Cách Phổ Tùng Trí trực tiếp đem nàng vác trên trên vai , rồi mới quăng lên giường.

“Không, ngươi buông……” Dạ Thủy Linh cố gắng giãy dụa, lại bị hung hăng ném lên giường, nàng hoảng sợ rụt lui thân mình, tất cả đều ra ngoài dự kiến của nàng , đương nhiên, cũng đã quên trên người nàng có mang theo thanh chủy thủ.

“ Bổn Vương thật vất vả mới kiếm được cơ hội hiếm hoi này, làm sao có thể để ngươi chạy trốn được?” Hắn vừa nói, trong tay không ngừng xé rách quần áo của nàng , tuy rằng nàng vẫn chống cự .

“Ta không muốn…… Ngươi không thể đυ.ng vào ta, nếu không Nhĩ Đa sẽ không bỏ qua cho ngươi……” Nàng đã bất chấp trên trán truyền đến đau đớn, một tay chống đẩy trong ngực hắn , một tay còn lại kéo quần áo chính mình đã bị xé rách .

Hừ , Cách Phổ Tùng Trí ngửa đầu cuồng tiếu,” Hắn? Ha ha, bản thân hắn đều khó bảo toàn , còn nghĩ đến ngươi sao?” Nghĩ đến hắn cùng Tuyết Cơ phối hợp không chút sơ hở nói:” Hiện tại ngươi nói không cần, đợi lát nữa ngươi sẽ cầu bổn Vương cho ngươi ……”

Bởi vì chén trà kia , hắn đã sớm động tay chân ……

Nói xong, lại là một tiếng cười làm người ta hoảng sợ ……

Dạ Thủy Linh không thể tin được những gì mình nghe thấy, “ Ngươi…… Ngươi nói cái gì? Ngươi đã làm gì Nhĩ Đa ?”

Cách Phổ Tùng Trí không đáp lại nàng, vẫn tiếp tục động tác trong tay , toàn bộ thân thể hắn nằm đè lên người nàng, không ngừng hôn môi cổ của nàng , hai má, lưu lại những giọt nước ẩm ướt.

Trong đầu nàng hiện lên hơn mười tình huống Nhĩ Đa sẽ gặp phải, điều đó không có khả năng, Nhĩ Đa sẽ không dễ dàng bị bọn họ hại chết như thế ……

Nhưng là, bọn họ tiểu nhân là ti tiện nha! Có chuyện gì bọn hắn làm không được? Cũng giống như bây giờ……

Ánh mắt của nàng như cũ mở thật to, trong đầu trống rỗng ông ông tác hưởng, bên tai rốt cuộc không nghe bất cứ thanh âm nào, trong lòng thầm nghĩ — Người này rốt cuộc đã làm gì Xích Nhĩ Đa ……

Cuối cùng, nàng mới phát hiện, bàn tay nhỏ bé đang vô ý thức sờ chủy thủ lạnh như băng trên đùi , tiếp theo chậm rãi rút ra.