Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 59: Mộng cảnh của bút thần 5

Nếu không có manh mối, chỉ có thể tiếp tục thăm dò.

Hơn nữa Hạ Tuy rất ngạc nhiên, mỗi người tiến vào thế giới trong mơ, vậy cảnh trong mơ đó đều là độc lập hay sao? Bằng không làm sao giải thích được những người tỉnh lại thì đã trải qua một tháng ở tận thế, mà vị trí thời gian bọn họ vừa tiến vào vẫn là thế giới một tháng trước khi tận thế diễn ra?

Hạ Tuy mang Tiểu Uông về Văn phòng, vừa gặp già Lý thì chỉ nói mình gặp được bạn học cũ, nhìn bộ dạng tươi cười có chút chấc phác thật thà của Tiểu Uông, vừa nhìn đã biết là một người không có tâm cơ gì.

Ngày hôm sau Hạ Tuy lại mang Tiểu Uông đi tìm Hạ Đông và đội trưởng Dương, không phát hiện vấn đề gì, mãi đến ngày thứ tư thì Hạ Tuy phát hiện ra đội trưởng Dương của thế giới trong mơ đã bị thay đổi thành người thật.

"Mợ nó, xảy ra chuyện gì?"

Hạ Tuy phát hiện khí tức của bùa Truy hồn, đầu tiên quan sát nửa ngày, sau đó tìm cơ hội đánh thức đội trưởng Dương mỗi ngày vội tới vội lui như một con ong chăm chỉ.

Ánh mắt đội trưởng Dương ngừng lại một chút, sau khi hoàn hồn đã tỉnh táo lại, nhìn thấy Hạ Tuy và người đàn ông mặt đen bên cạnh, lại nhớ tới cái nhìn của những người trong phân cục trước đó, há mồm mắng một câu.

"Buổi sáng con gái còn cãi nhau với tôi, nó nói nó đang hẹn hò với thằng nhóc Đông Tử đó, làm tôi tức giận đến mức muốn đánh cho Đông Tử một trận!"

Việc này sao có thể là thật, vậy mà trước đó ông lại tin.

Lại nói, coi như là sự thật, ông cũng sẽ không tức giận đến mức đi tìm thằng nhóc đó đánh nhau, nói như thế nào thì hai người cũng là bạn vong niên nhiều năm trời.

Nói xong đội trưởng Dương đã dứt khoát dẹp bỏ giấc mộng vớ vẩn này, nhìn trái nhìn phải mọi sự xung quanh, cảm thấy giấc mơ này thật sự là quá thần kỳ rồi, trách không được lại có nhiều người tin tưởng như vậy.

Hạ Tuy nghe vậy trong lòng vừa động, "Uông tiên sinh, anh còn nhớ những người trong phòng sinh hoạt chung ở phòng thí nghiệm không? Tiếp theo chúng ta sẽ đi tìm họ."

Giấc mơ này phỏng chừng đã đánh cắp một sợi ý thức từ sâu trong tiềm thức con người, sau đó cho nó phát triển theo một chiều hướng tư duy nhất định, để những mặt trái của cảm xúc trong lòng người không ngừng lan rộng.

Giống như đội trưởng Dương, lúc bắt đầu có thể từ trong hiện thực đã có chút suy nghĩ thoáng qua, nhưng bản thân cũng quên đi, lại bị thế giới trong mơ bắt được, sau đó vẽ ra nguyên nhân Hạ Đông và ông xung đột với nhau trong tương lai.

Nhìn thấy thời gian mọi người vào thế giới trong mơ cũng không cố định, giống như đội trưởng Dương vậy, lúc tiến vào thời gian cách tận thế chỉ còn hai mươi lăm ngày.

Tiểu Uông hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, hiện giờ vẫn không thể quá sốt ruột, đầu tiên bọn họ cần phải nắm bắt được một vài quy tắc vận hành của thế giới trong mơ.

Kế tiếp còn hai mươi mấy ngày, ba người bọn Hạ Tuy thông qua quan sát những người “trùng sinh” này, phát hiện thế giới trong mơ này tương đối độc lập, nhưng cũng là một chỉnh thể.

Giống như một người đàn ông bình thường tên là A Phi, hắn cùng với bạn gái yêu nhau mấy năm, có tranh cãi vặt vãnh, nhưng rất nhanh làm lành, bắt đầu khát khao tương lai.

Theo như A Phi kể lại, sau ngày tận thế A Phi mang theo bạn gái gian nan thoát khỏi Hải Thành đi đến căn cứ gần nhất, kết quả trên đường bạn gái lại lén lút nɠɵạı ŧìиɧ với một người đàn ông khác, hai người kia còn vì một chút vật tư mà hại chết hắn.

Ngày thứ hai mươi sáu, Hải Thành có bệnh nhân đầu tiên, nhưng bởi vì có bộ phận chuyên môn xử lí kịp thời, dân chúng cũng không không biết chuyện.

Ngày thứ hai mươi bảy, có càng nhiều bệnh nhân lẩn trốn trong những góc tối tấn công con người, rốt cục, ngày thứ hai mươi tám, trong một đêm có vô số bệnh nhân đi lại trên đường, bởi vì từng xem rất nhiều phim về đề tài tận thế, mọi người gọi những bệnh nhân này là xác sống.

Cùng lúc đó, trên khắp địa cầu xuất hiện một loại từ trường kì quái, ảnh hưởng tới việc phát tính hiệu trên toàn câu, các vệ tinh liên lạc của quốc gia và căn cứ quân sự bị mất kết nối.

"Trong đám người đó có năm vị là mục tiêu theo dõi."

"Đuổi kịp."

Xác định trong văn phòng đám người già Lý, Lý Hải Sinh, Hạ Đông, Chu Khải đều không có khí tức của bùa Truy hồn, Hạ Tuy để ba người một quỷ ở lại văn phòng đã được bố trí trận pháp, đội trưởng Dương lo lắng cho vợ và con gái của mình, chẳng sợ biết là giả cũng không đành lòng mặc kệ, cho nên cũng sắp xếp cho bọn họ đến văn phòng ở tạm.

Ba người Hạ Tuy, đội trưởng Dương và Tiểu Uông thì thu dọn hành trang chuẩn bị ra ngoài hành động.

Tận thế xảy ra, một lượng lớn người bỏ chạy khỏi thành phố, ba người Hạ Tuy cũng không tách ra hành động, chọn một nhóm nhỏ để đi theo, bên trong có một vài mục tiêu mà bọn họ đang theo dõi.

"Chu choa ơi, tận thế như vậy thật quá đáng sợ."

Đội trưởng Dương nhỏ giọng nói thầm, nhìn A Phi cách đó không xa vì bảo vệ bạn gái, sắc mặt trắng bệch một cước đá bay người qua đường vừa biến thành xác sống đột nhiên nhào lên muốn cắn người bên cạnh, trên tay cầm côn sắt đập đầu xác sống như đập dưa hấu.

"Tình huống này, thật ra rất giống những loại tiểu thuyết mạt thế đang thịnh hành."

Tiểu Uông cùng mọi người đang ngồi ở ven đường nấu nước ăn mì nhìn trái nhìn phải xung quanh, giọng nghiêm túc nhận xét.

Hạ Tuy ngồi bên cạnh, hai chân xếp bằng, hai tay đặt lên hai bên đầu gối.

Trên người ba người bọn họ đều có Liễm tức phù của Hạ Tuy, cho dù là người hay là xác sống thì đều không phát hiện ra bọn họ.

So sánh với hơn trăm người đang chạy thoát thân kia, bọn họ lại càng giống như người quan sát đứng bên cạnh hơn.

Nghe Tiểu Uông nói, Hạ Tuy cũng như có điều suy nghĩ, "Cho nên A Phi này, thực tế thì hắn đã trải qua phần diễn của mình ở thế giới trong mơ, cho nên bây giờ hắn đã giống như đã trở thành một NPC rồi."

Bởi vì Chu Khải thích chơi trò chơi, Hạ Tuy cũng biết rất nhiều những danh từ trong game.

Tiểu Uông gật đầu, "Người tiến vào lần thứ hai như tôi, hẳn là đầu tiên sẽ được đi qua một chi nhánh dành cho NPC, sau đó mới một lần nữa tiến nhập vào thế giới trong mơ."

Nói cách khác, thế giới trong mơ này kéo người từ thế giới bên ngoài vào để hoàn thiện hàng ngàn hàng vạn "Nhân vật"trong đây, còn người có năng lực thì sẽ trở thành "Nhân vật chính".

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng "Nhân vật chính" không phải là ai cả, mà là một nhân vật do người cầm bút sáng tạo ra, cũng có khả năng là, "Nhân vật chính" chính là bản thân người cầm bút.

Đội trưởng Dương chậc lưỡi một tiếng, khuôn mặt bị phơi nắng đen thui cũng nhăn thành một đóa hoa cúc, "Đây chẳng phải là chờ sau khi nơi quỷ quái này ngày càng được hoàn thiện, bên ngoài sẽ càng có nhiều người “trùng sinh”?"

Đồng thời, nơi này ngày càng chân thật, thì thế giới bên ngoài lại càng có nhiều người “bệnh thần kinh”, đến lúc đó chẳng phải là lẫn lộn giữa thế giới thật và giả hay sao?

Hạ Tuy và Tiểu Uông hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, cùng nhíu mày, trong lòng lại càng cảm thấy bức bối.

Đội trưởng Dương có thói quen nghĩ gì nói đó, lúc này trong đầu nghĩ tới viễn cảnh đáng sợ đó, ngoài miệng mắng, "Em gái nó tên này rõ ràng là có bệnh, đây chính là muốn đem giả thành thật, thật biến thành giả mà, nếu mấy người chúng ta muốn phá vỡ thế giới này, vậy có phải là sẽ làm loạn “Kịch bản” do tên này viết ra?"

Câu nói sau cùng khiến Hạ Tuy và Tiểu Uông đều quay đầu lại nhìn đội trưởng Dương, đội trưởng Dương phản ứng chậm một lúc sau mới nhận thấy ánh mắt của hai người, ngẩn người, có chút nghi ngờ thăm dò, "Hay là, chúng ta thật sự phải làm người giải cứu thế giới?"

Trước đó bọn họ tưởng rằng phải dựa theo “kịch bản” mà A Phi kể, sau đó tìm ra sơ hở, nhưng ai biết có phải do càng ngày có càng nhiều người bị kéo vào thế giới trong mơ hay không, nói không chừng chờ khi bọn họ tỉnh dậy sẽ nhìn thấy bên ngoài có mấy ngàn người “trùng sinh trở về”.

Chuyện thay đổi “kịch bản” cũng không biết có thể thực hiện được hay không, nếu theo kịch bản thì nửa tháng nửa A Phi chết, bọn họ phải đi theo cứu hay sao?

Đội trưởng Dương và Tiểu Uông còn đang suy nghĩ, Hạ Tuy đã đứng lên, "Đi thôi, chúng ta về Hải Thành."

Muốn thay đổi "Kịch bản", đội trưởng Dương và Tiểu Uông còn đang suy nghĩ làm sao để thay đổi vận mệnh của từng người, sau đó tìm cơ hội thành lập căn cứ cho những người sống sót, rồi sau đó sẽ trở thành bá chủ của các căn cứ người sống sót, cuối cùng thống nhất toàn bộ địa khu phía nam.

Mà Hạ Tuy lại quyết định trực tiếp thay đổi thế giới.

"Ai chờ một chút, đằng trước có người xuống xe kìa, có phải là người đó hay không?"

Đội trưởng Dương đột nhiên nhìn thấy một người, vội vàng kéo Hạ Tuy lại, mắt đi mày lại rất không đứng đắn.

"Hay là chúng ta cũng học theo nam chính trong tiểu thuyết, thống nhất thiên hạ, mở rộng hậu cung?"

Dù sao đó cũng là thế giới trong mơ thôi mà, vợ trước của Hạ đại sư không nói cái khác, chỉ nói về nhan sắc thôi cũng đủ làm người ta sáng mắt.

Hạ Tuy cũng đã nhìn thấy Giang Húc đỡ một ông lão xuống xe nghỉ ngơi, ánh mắt vốn không chút dao động lại giật giật, mày nhăn lại, cảm giác có điểm gì là lạ.

Nhưng cảm giác không thích hợp này cũng không ngăn cản Hạ Tuy hiểu được lời trêu chọc của đội trưởng Dương, yên lặng quay đầu nhìn chằm chằm đội trưởng Dương một lúc lâu.

Đội trưởng Dương bị nhìn đến cảm thấy không được tự nhiên, cào cào hai má, phẫn nộ cười, "Đây chỉ là nói giỡn thôi mà, ha ha, ha."

Từng tuổi này mà còn đùa giỡn như vậy, Tiểu Uông ở bên cạnh giả vờ mình là “người nghiêm túc” không hề suy nghĩ tới “kịch bản” loại này.

"Không nghĩ tới tiềm thức của đội trưởng Dương đã phát hiện chân tướng."

Hạ Tuy nghĩ đến lúc đội trưởng Dương vừa vào giấc mơ đã tức giận vì phát hiện con gái mình và Hạ Đông có tình cảm với nhau, nhịn không được cảm khái một câu.

Đội trưởng Dương nghe thấy mà không hiểu gì cả, đầy đầu đều treo đầy dấu chấm hỏi.

Tuy rằng lúc phá án có trực giác nhạy bén, nhưng trong cuộc sống thường ngày thì đội trưởng Dương lại hơi khù khờ, đặc biệt là vấn đề tình cảm của con gái, những chuyện ở cảnh trong mơ trước lúc bị Hạ Tuy đánh thức đã ném ra sau đầu hết, căn bản không nhớ ra được.

Ngược lại Tiểu Uông ở bên cạnh như nhìn đội trưởng Dương như đã nghĩ ra điều gì, trong mắt có một chút đồng tình.

Mặc kệ là ai trồng được một cây cải trắng lại sắp bị một con heo ăn mất, tất nhiên sẽ hiểu được cảm giác đó.

Hạ Tuy đưa tay sờ sờ hạt gỗ hòe treo trên cổ tay, nhẹ giọng nói một câu, hạt gỗ hòe lung lay một chút, Hạ Dạ bởi vì mấy ngày nay đều cảm thấy bị áp lực đè nén nên đều chui bên trong hạt châu, lúc này mới nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Hiện giờ đã là chạng vạng, đi suốt một ngày dài, mọi người tìm một nơi trống trải dựng trại nghỉ ngơi.

Bên phía Giang Húc có mấy chiếc xe, khi xe dừng lại đã trực tiếp vây xe lại thành một vòng nhỏ, đốt lửa trại bên trong đó, có người ngồi trên mui xe canh gác, có người cầm đồ vật đến trao đổi thức ăn với những người khác, Giang Húc đỡ ông nội ngồi trên tấm đệm mềm do quản gia vừa trải ra.

Đột nhiên cảm thấy có một luồng gió lạnh tới gần, Giang Húc tim đập dồn dập, nhưng không biểu hiện ra mặt, dặn dò quản gia thu xếp vật tư, bản thân tự quay đầu liếc nhìn, quả nhiên nhìn thấy một tiểu quỷ khuôn mặt trắng nõn dễ thương mặc áo sơ mi trắng với quần yếm màu đen.

Vì sao Giang Húc biết là quỷ?

Một là bởi vì không thể có đứa trẻ nào tầm tuổi đó lại có thể đứng một mình ở đây, thứ hai là những người chung quanh đều có vẻ như không nhìn thấy, một đứa trẻ nổi bật như vậy thì không có khả năng lại bị xem nhẹ.

Cho nên cho dù đứa trẻ này bụ bẫm, tay chân tròn tròn như ngó sen, hai má phúng phính vô cùng dễ thương, thì Giang Húc cũng không cảm thấy có chút yêu mến nào, ngược lại cảm thấy dợn tóc gáy.

Mấy ngày trước sau khi xuất hiện xác sống, Giang Húc tỉnh dậy lại phát hiện mình có thể nhìn thấy quỷ, lần đầu tiên nhìn thấy vô cùng hoảng sợ.

May mắn nhiều năm qua trên thương trường đã rèn luyện ra bản lĩnh đối đầu với kẻ địch, Giang Húc đúng lúc giữ vẻ mặt bình tĩnh, mặc dù lúc vừa đối mặt con quỷ kia có nghi ngờ đã đi theo cô cả ngày, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện ra điều gì, lúc đến nhà ông nội đã bị môn thần nhà bọn họ chặn lại, Giang Húc lúc này mới thở phào, bắt đầu cảm thấy sởn gai óc.

Như vậy cũng đã đủ làm khổ Giang Húc, bởi vì cô ấy, Giang Húc, là người thừa kế duy nhất và cũng là người xuất sắc nhất của tập đoàn Giang thị, không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại sợ quỷ!

Một câu này lặng lẽ hiện lên trong đầu Giang Húc, đủ để thấy năng lực có thể nhìn thấy quỷ này làm Giang Húc cảm thấy sụp đổ như thế nào.

May mà năng lực gặp quỷ này còn có chút tác dụng, nói thí dụ như ai sắp chết, cô ấy có thể nhìn thấy tử khí màu đen trên trán đối phương, nếu là bị lây dính tử khí nhàng nhạt, thì người kia rất có khả năng đã bị cảm nhiễm sắp biến thành xác sống.

Năng lực này giúp Giang Húc một đường rời khỏi Hải Thành đã nhiều lần giúp đoàn đội thoát khỏi nguy hiểm, đối ngoại thì có thể tránh né đúng lúc, đối nội cũng có thể phát hiện đúng lúc trói người lại hoặc là xử lí.

Bởi vì Giang Húc chưa từng phạm sai lầm, mặc kệ những người "Sắp biến dị" đều sẽ vô cùng thống hận Giang Húc, nhưng lại càng có nhiều người vì muốn sống sót mà lại càng kính sợ Giang Húc.

Đương nhiên, những chỉ dựa vào khả năng "Phân biệt xác sống" còn chưa đủ để Giang Húc trở thành người đứng đầu, bản lĩnh của Giang Húc tất nhiên là mấy người đàn ông còn không làm gì được cô ấy, trên tay còn có súng, ở nhiều tỉnh còn có kho vật tư khổng lồ và “Nơi tị nạn” của Giang gia.

Cái gọi là hào môn, cũng không phải là có rất nhiều tiền, mà chính là có được những tài nguyên mà người thường không thể có được.

Giang Húc chỉ nhìn thoáng qua rồi giả bộ không phát hiện, trong lòng lại bắt đầu cảnh giác, Giang Húc sau khi có thể nhìn thấy quỷ cũng phát hiện ra quỷ có thể hại người.

Giang Húc bất động bình tĩnh nghiêng người, bảo vệ ông nội trong phạm vi an toàn, vẻ mặt lạnh lùng không ngừng ra lệnh, căn dặn mọi người chia ra nhóm đi ăn cơm và nhóm đi canh gác, mọi sự đều tiến hành vô cùng có trật tự.

Con tiểu quỷ trắng nõn kia hai mắt vô thần nhìn chằm chằm cô ấy một lúc lâu, sau đó đột nhiên biến mất tại tại chỗ, Giang Húc cảm thấy căng da đầu, lặng lẽ thở phào.

Nhưng mà chỉ vừa thở phào một lúc, Giang Húc đột nhiên phát hiện trên vai lạnh lẽo, con tiểu quỷ kia vậy mà ngồi xổm trên đầu vai của cô ấy như một con mèo, nghiêng đầu qua một bên, mỉm cười với cô ấy.

Tuy rằng không nói chuyện, nhưng ý tứ của nó lại rất rõ ràng: nhìn nè, bắt được cô rồi.

Giang Húc rốt cục không nhịn được vén vạt áo sơ mi rộng thùng thình lên, động tác lưu loát rút súng giắt bên hông ra ngoài, đồng thời nhấc bả vai vung cánh tay lên, ý đồ muốn để tiểu quỷ kia nhảy xuống.

"Giang tổng?"

"Giang tổng!"

"A Húc?"

Những người khác thấy thế vội ném hết việc đang làm bắt đầu vây thành vòng tròn cảnh giác.

Tuy rằng Giang tổng đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào một khoảng trống, nhưng những người khác cũng không dám thả lỏng chút nào.

Tiểu quỷ cười khúc khích, đúng lúc này một người đàn ông đi tới, khom lưng ôm tên tiểu quỷ đang cười âm trầm kia lên như đang ôm một đứa trẻ bình thường, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng, "Tiểu Dạ, đừng dọa hù người ta."

Trong mắt những người khác, chính là đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi làm Giang tổng kiêng kị, khom lưng nhặt lên đồ vật vì đó, sau đó đứng lên cười cười xin lỗi với bọn họ, rất giống như vì sự xuất hiện đường đột của mình tạo thành sự quấy rầy mà xin lỗi.

Chỉ có một mình Giang Húc một người nhìn thấy người đàn ông kia ôm con tiểu quỷ, nhìn thấy người này là Hạ Tuy, Giang Húc ngẩn người, chần chờ thoáng thả lỏng khẩu súng đang nắm chặt trong tay, nhưng vẫn không cất súng đi.

Hiển nhiên đối với Hạ Tuy, Giang Húc cũng không bởi vì nhận ra người này là chồng trước của mình mà thả lỏng cảnh giác.

Giang lão gia cũng quay đầu nhìn thấy Hạ Tuy, sửng sốt một chút, sau đó cười vẫy vẫy tay với Hạ Tuy, "Là A Tuy à, sao con lại đi một mình?"

Nghĩ tới điều gì, Giang lão gia đen mặt, "Có phải anh cả của con không tới đón con đi cùng hay không?"

Không chờ Hạ Tuy trả lời, Giang lão gia đã bắt đầu nóng giận, "Cũng không biết bà nội con đang nghĩ gì, vậy mà lại không thèm quan tâm đến sự sống chết của con."

Hạ Tuy có chút nghi ngờ, Tiểu Uông và đội trưởng Dương ở bên cạnh đã đi tới.

Tuy rằng vừa rồi đội trưởng Dương có trêu chọc một chút, nhưng cũng biết Hạ Tuy không phải là loại người muốn mở rộng hậu cung, lúc này cũng chỉ yên lặng đứng sau lưng Hạ Tuy nhìn đám người Giang Húc.

Giang Húc mơ hồ cảm giác có chút quái dị, nhưng lại không thể nói rõ được, ngước mắt nhìn thấy Hạ Tuy cũng nhăn mày, Giang Húc bắt đầu cảnh giác, lại nhớ tới, từ sau khi Hạ Tuy trở nên gầy đi thì ông nội chưa từng nhìn thấy Hạ Tuy!

Mặc dù ở nhà có nghe cô ấy nói Hạ nhị thiếu gầy đi rất nhiều, nhưng cũng không thể vừa gặp đã trực tiếp nhận ra đối phương được.

Giang Húc không muốn nghi ngờ ông nội, nhưng chuyện này nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ, mặc dù khống chế cảm xúc không biểu lộ ra ngoài, Giang Húc biết rằng trong lòng mình đã bắt đầu nghi ngờ ông nội rồi.

Giang Húc nhìn thấy con quỷ kia bò đến ngồi trên vai của Hạ Tuy, còn vừa nhìn cô ấy vừa nói nhỏ bên tai của Hạ Tuy gì đó.

Tầm mắt Hạ Tuy vẫn đang nhìn Giang Húc chăm chú, Giang Húc bị nhìn lâu lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Loại chuyện trở mặt vô tình này Giang Húc trước giờ đều làm vô cùng lưu loát, cho nên cảm giác "Không được tự nhiên" đối với cô ấy quả thật là hiếm lạ.

"Người này, cô ấy có thể nhìn thấy tôi, hơn nữa cô ấy cũng không giống với những người khác."

Hạ Dạ có thể dùng sinh hồn của con người làm thức ăn, cho nên rất nhạy cảm với khí tức của thần hồn, vừa rồi Hạ Tuy đã phát hiện ra khí tức trên người Giang Húc không thích hợp.

Hạ Tuy tạm thời không quan tâm đến sự kỳ lạ trên người Giang Húc, thái độ khác thường cười đi đến ngồi xổm trước mặt Giang lão gia, "Ông nội Giang, sau khi con gầy đi đều chưa từng tới tìm ông, làm sao ông vừa nhìn đã nhận ra con rồi?"

Lúc nói chuyện, Hạ Tuy vói tay vào trong túi vải.

Bởi vì Hạ Tuy đang ngồi xổm, rất khó phát hiện ra động tác này, nhưng bởi vì Giang Húc đang cảnh giác Hạ Tuy, nên nhìn rất rõ ràng.

Tuy rằng trong lòng không biết Hạ Tuy là ngẫu nhiên hay đang muốn làm vì, Giang Húc không cất súng vào, ngược lại lấy một chiếc khăn ra vừa nhìn Hạ Tuy vừa lau súng.

Đội trưởng Dương cũng là người có súng, làm cảnh sát đương nhiên không chỉ có một hai lần được nổ súng, có thể lờ mờ nhìn ra động tác của Giang Húc có phần không ổn, nhưng người khác không biết động tác của Hạ Tuy còn hai người bọn họ thì nhìn thấy, đây chính là có chuyện gì đó rồi.

Cho nên đội trưởng Dương chỉ có thể cố nén đứng ở tại chỗ, nhìn có vẻ lơ đãng thậm chí còn bắt chuyện với người bên cạnh, nhưng dưới chân đã chuẩn bị sẵn sàng, đảm bảo bản thân có thể trong thời gian ngắn nhất lúc xảy ra chuyện có thể chạy tới giúp đỡ.

Giang lão gia bị Hạ Tuy hỏi như vậy, nhất thời sửng sốt một chút, giống như máy móc bị bấm dừng tại chỗ, nhưng chỉ nháy mắt đó Hạ Tuy cười cười vỗ lên vai trái của Giang lão gia giống như vãn bối thân thiết với trưởng bối, "Chắc là sau khi A Húc về đã nói cho ông biết phải không? Lần trước có gặp A Húc vài lần, chúng con đã buông bỏ chuyện trước kia để trở thành bạn bè rồi, đúng không A Húc?"

Nửa câu sau là Hạ Tuy quay về phía sau nhìn Giang Húc nói.

Giang Húc ánh mắt khó lường nhìn Hạ Tuy, khóe mắt đã nhìn thấy ông nội có chút không thích hợp, chần chờ một chút, gật đầu xem như đồng ý.

Kể từ đó, Hạ Tuy lại bắt đầu nghi ngờ Giang Húc, dù sao người này, không có khả năng lại phối hợp như vậy? Mặc kệ là chuyện hắn xưng hô thân mật hay là nói bừa chuyện bọn họ đã trở thành bạn bè.

Huống hồ quan trọng nhất là, Hạ Tuy có thể khẳng định trong hiện thực Giang Húc không thể nhìn thấy quỷ.

Mặc kệ trong lòng nghi ngờ thế nào, Hạ Tuy cảm nhận được sức nặng từ lá bùa khi vỗ vào vai trái của Giang lão gia, khóe miệng nhìn không được khẽ cong lên.

Mặc dù tâm cảnh của Hạ Tuy bình thản, nhưng ở thế giới trong mơ đã trải qua một tháng, cuối cùng cũng đã có chút thu hoạch, nên không kiềm chế được tâm trạng vui mừng.

Tuy rằng vừa rồi được đội trưởng Dương gợi ý, có thể trực tiếp phá hỏng cốt truyện để phá vỡ thế giới trong mơ này, nhưng nhất định sẽ vô cùng phí thời gian, vả lại bởi vì không để mang quá nhiều đồ vật vào đây, bọn họ còn phải đi ra đi vào thêm mấy lần, thậm chí còn cần thêm nhiều người đi vào giúp đỡ.

Giang Húc nhìn thấy Hạ Tuy lộ ra nụ cười khó hiểu, ánh mắt nghi ngờ bỗng ngừng lại một chút.

Không thể không nói, sau khi gầy đi tên ngốc họ Hạ dễ nhìn hơn rất nhiều, thậm chí còn đẹp trai hơn anh cả Hạ Phong của hắn.

Đặc biệt bây giờ Hạ Tuy giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất thoát tục siêu phàm của đạo gia, có thể nói là vô cùng vừa mắt Giang Húc, lần đầu nhìn thấy thì không cảm thấy gì, lần thứ hai gặp mặt ở chung lâu hơn, lúc ấy Giang Húc đã không nhịn được muốn đi gặp Hạ Tuy.

Nhưng cũng không nghĩ nhiều, giống như đàn ông trên đường nhìn thấy người đẹp vậy, khí chất này vừa hay lại hợp với lòng mình, Giang Húc cảm thấy mình có nhìn nhiều hơn một chút cũng không có gì lạ.

Lần này gặp lại, Giang Húc phát hiện Hạ Tuy khẽ mỉm cười, ừ, lại càng dễ nhìn.

Giang Húc nhếch môi ngăn chặn cảm xúc này lại, trên tay cũng dừng động tác lau súng, từ sau khi nhìn thấy Hạ Tuy và phát hiện ông nội không thích hợp, trong đầu Giang Húc cũng bắt đầu suy nghĩ.

Cẩn thận suy ngẫm lại, tuy rằng còn chưa tìm được vấn đề chính xác là ở đâu, nhưng lơ mơ đã cảm giác được quãng thời gian này có chút không thích hợp.

Giang Húc cảm thấy Hạ Tuy tựa hồ biết cái gì, lại nói cô ấy còn phát hiện Hạ Tuy vậy mà dẫn theo một con quỷ.

"Ông nội, con có chút chuyện muốn nói với A Tuy, Ngô quản gia, ông chuẩn bị bữa tối cho ông nội rồi để ông nội đi ngủ trước đi, đi một ngày đường chắc đã mệt mỏi lắm rồi."

Ngô quản gia cung kính khẽ khom lưng trả lời, Giang lão gia cười ha ha nhìn Hạ Tuy, "Đi đi, cứ trò chuyện với A Húc, mấy ngày nay một mình A Húc chống đỡ chắc cũng mệt mỏi lắm."

Tuy rằng lời nói này rất bình thường, nhưng Hạ Tuy lại cảm giác được trong lời nói của Giang lão gia có chứa thâm ý gì đó.

Nhưng nhìn lại Gia lão gia, trên mặt đối phương lại chỉ có sự lo lắng và bao dung dành cho vãn bối, cùng với vẻ mệt mỏi khi phải lặn lội đường xa.

Hạ Tuy ừ một tiếng, "Vậy con đi trước, hai người này là bạn của con, làm phiền ông nội Giang chiếu cố một chút."

Hạ Tuy đứng lên nhìn đội trưởng Dương và Tiểu Uông, không nói chuyện, đội trưởng Dương và Tiểu Uông đã hiểu rõ, cười đi tới, trò chuyện với đám người của Giang lão gia.

Bây giờ bên ngoài cũng không an toàn, tuy rằng nơi này là bên ngoài đường cao tốc không có người ở, nhưng cũng có thể có xác sống lang thang gần đây.

Giang Húc cũng không đi quá xa, chỉ cách xa xe của mình độ mấy chục bước chân, phía bên kia cũng có một nhóm người khác đang quây quần đốt lửa trại, trong không khí mùi thức ăn tỏa ra gần như che giấu mất mùi của xác sống.

"Hạ Tuy, vừa rồi anh làm gì vậy? Còn có, người bạn nhỏ trên vai anh là chuyện làm sao nữa?”

Giang Húc biết nhất định Hạ Tuy đã biết chuyện cô ấy có thể nhìn thấy quỷ, cũng không che dấu nữa, trực tiếp nói thẳng, cũng đồng thời có thể giành được ưu thế lớn hơn.

Mặc dù người trước mặt rất hợp ý cô ấy, nhưng Giang Húc vẫn có thể tùy thời ra tay làm chút động tác nhỏ.

Hạ Tuy cũng không ngại mình có được lợi thế gì hay không, ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm mắt của Giang Húc.

"Cô có phát hiện ra chuyện kỳ quái hay không?"

Giang Húc theo bản năng lộ biểu cảm không rõ lí do, sau đó lại bật cười, thoạt nhìn thì có vẻ cảm thấy lời Hạ Tuy nói có chút khó hiểu, "Có chứ, không phải chính là anh sao. Còn có việc tôi có năng lực nhìn thấy quỷ nữa, không phải đều kỳ quái sao?"

Nhưng lúc này tinh thần của Giang Húc rất chấn động, không tự chủ được nhớ tới ông nội có chút không thích hợp.

Giang Húc hiển nhiên là một cao thủ ngụy trang, đến sự biến hóa cảm xúc cũng có thể không chế được, Hạ Tuy lại không có động tĩnh gì, mặc kệ biểu hiện của Giang Húc là có ý gì, nếu trong lòng hắn đã có hoài nghi, đương nhiên là muốn nghiệm chứng.

Chỉ khác là bây giờ hắn muốn nghiệm chứng trong hòa bình, nếu Giang Húc không phối hợp, vậy chỉ có thể xin lỗi vì đường đột mà thôi.

Giang Húc nghiêng mặt, phát hiện Hạ Tuy bình tĩnh nhìn mình chằm chằm, hơi hơi híp mắt hai tay khoanh trước ngực, tạo tư thế gây áp lực, "Sao vậy? Nhìn dáng vẻ của anh, giống như có cái gì không thể nói?"

Rất nhiều lúc trong cuộc nói chuyện, hỏi chính là kỹ xảo có thể dùng tốt nhất.

Mặc kệ đối phương đang vui đùa hay đang phối hợp đều có thể hỏi lại, đối phương bám riết không tha muốn hỏi ra câu trả lời cũng có thể hỏi lại, khi đề cập đến lĩnh vực mình không am hiểu cũng có thể hỏi lại những từ chuyên môn mà mình không biết.

Mà quá trình này chỉ cần có thể kiểm soát tốt cảm xúc và ngôn ngữ cơ thể là được rồi.

Nhưng những loại kỹ xảo này dùng với Hạ Tuy cũng không có tác dụng gì, bởi vì biểu hiện của Hạ Tuy rất bình tĩnh thong dong, cũng không quá mức so đo, mà lại có ý muốn nói chuyện trực tiếp, "Đúng, không thể nói ra, nhưng hãy tin tôi, tôi có thể để cho cô nhìn thấy."

Vừa nghiêm túc vừa chăm chú nói ra những lời này, lại không hề tổn hại đến một thân khí chất kia, thật sự là quá đáng.

Lời này khiến Giang Húc nhịn không lại nghĩ sâu xa, sau đó nhếch môi cụp mắt dẹp bỏ suy nghĩ, ngắn ngủi hoài nghi có phải bản thân đã là thanh niên lớn tuổi rồi hay không, nên hormone trong cơ thể không được điều hòa.

"Anh muốn làm gì?"

Hạ Tuy đưa tay, lòng bàn tay chìa về phía Giang Húc, "Không có gì, chỉ là để tôi vỗ vào trán của cô thôi."

Nghĩ nghĩ, Hạ Tuy giờ một tay khác lên, ba ngón tay chỉ thẳng lên trời thề, "Hạ Tuy tôi xin thề với trời, tuyệt đối sẽ không nhân cơ hội làm thương tổn Giang Húc, nếu có vi phạm, đạo tâm đều hủy."

Giang Húc đưa tay, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đưa lên che miệng, thoạt nhìn giống như là đang suy nghĩ, nhưng thực tế là đang xúc động vô cùng.

Tại sao lần này gặp tên ngốc họ Hạ, nhất cử nhất động đều có thể làm cô ấy rung động đến vậy, bộ dáng nghiêm trang chững chạc nhìn thẳng vào mắt cô ấy thề với trời, thật sự là quá đáng lắm!

Giang Húc "Ừ" một tiếng, không trả lời mà hỏi lại, "Đạo tâm? Anh trở thành đạo sĩ rồi? Chính là về sau sẽ không kết hôn sinh con nữa phải không?"

Hạ Tuy rốt cục bị Giang Húc hỏi đến ngây ngẩn cả người, ánh mắt đang nhìn Giang Húc chăm chú lại lộ ra chút nghi ngờ.

Tuy rằng không nói chuyện, nhưng có thể hiểu ý là thế này: này là có ý gì? Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?

Hạ Tuy mím môi thành một đường thẳng, bỏ tay xuống, trong lòng quyết định vẫn nên xin lỗi vì đã đường đột đối với Giang Húc tiểu thư.

Hạ Tuy vừa mới quyết định như vậy, Giang Húc cũng đã gật đầu đồng ý, "Vậy tạm thời tôi tin tưởng anh lần này, thật sự chỉ là vỗ trán một chút?"

Lúc nói chuyện này ánh mắt nhịn không được liếc qua tiểu quỷ đang ngồi xổm trên vai Hạ Tuy.

Hạ Tuy biết Giang Húc sợ hắn khi vỗ trán sẽ giở trò gì đó, khẳng định chắc chắn lần thứ hai rằng vỗ trán sẽ không giở trò gì cả.

Giang Húc gật đầu, sau đó hơi rũ mắt đứng thẳng, tỏ vẻ mình đã chuẩn bị tốt.

Hạ Tuy nhìn thần thái nghiêm túc của Giang Húc, nhíu mày lại, sao lại cảm thấy có chút kì lạ.

Đương nhiên, cảm giác này cũng chỉ là thoáng qua, Hạ Tuy lẩm nhẩm đọc thần chú, trên tay dẫn khí ngưng tụ lòng bàn tay, sau đó vô cùng khách khí thủ lễ vỗ nhẹ lên cái trán trơn bóng của Giang Húc.

Trong lòng Giang Húc vốn còn chút tạp niệm, nhưng sau khi vỗ nhẹ một cái lại cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn, sau đó giương mắt nhìn về phía bốn phía, nháy mắt ý thức đã tỉnh táo nhận ra đây là một giấc mơ.

Tâm trạng vẫn còn đang như thiếu nữ hoài xuân nháy mắt bình tĩnh lại, Giang Húc đảo mắt nhìn về phía Hạ Tuy, trong mắt lạnh lẽo, "Tận thế trùng sinh?"

Đúng là không đợi Hạ Tuy nói cái gì, Giang Húc đã tự động liên tưởng đến những tin tức nóng hổi trên mạng trong thời gian gần đây, nhanh chóng xác định tình huống mình gặp phải.

Hạ Tuy gật gật đầu, Hạ Dạ bên cạnh lại níu lấy vành tai của hắn, Hạ Tuy đưa tay nhéo nhéo cánh tay bụ bẩm, giơ hạt châu trên cổ tay lên, "Đi vào trước đi."

Có gì lát nữa hãy nói.

Ánh mắt của Giang Húc cũng rơi xuống người Hạ Dạ, mắt thấy Hạ Dạ chui vào hạt châu trên cổ tay Hạ Tuy, hiểu rõ quả thật Hạ Tuy có thể giao tiếp với quỷ thần, "Ông nội của tôi đã xảy ra chuyện gì?"

Những lời vô nghĩ Giang Húc không có nói, cô ấy không có thói quen biểu lộ sự hoang mang của mình trước mắt người khác, coi như là muốn phát tiết ý nghĩ trong đầu thì cũng chỉ lặng lẽ tự nói cho bản thân mình nghe.

Mặc dù biết rõ “ông nội” cùng sinh hoạt với mình hơn một tháng nay không thích hợp, nhưng bởi vì đây là người nhà duy nhất của cô ấy, cho nên Giang Húc đè nén nghi ngờ của mình, muốn hỏi Hạ Tuy một đáp án chính xác.

Tác giả có lời muốn nói:

Hỏi: Vì sao ở đây Giang tổng lại dễ dàng bị đạo trưởng mê hoặc đến vậy?

Đáp: bởi vì tiến vào cảnh trong mơ chỉ là một sợi ý thức trong ba hồn bảy vía của bọn họ mà thôi.