Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 181: Bốn con quái vật đá

Lạch. . . Cạch. . .

Hai con quái vật đá, nhanh chóng đi ra khỏi vách tường hang động, từng mảnh đá vụn lăn xuống chân chúng nó.

Hai con mắt đỏ ngầu phát sáng trong bóng đêm, tiếp tục lao về phía Trường Tiếu.

Hiển nhiên Trường Tiếu bắn mũi tên trúng đầu của nó, đã khiến hai con quái vật đá phát hoả, thề gϊếŧ hắn bằng được.

" Hai con đầu gỗ."

Trường Tiếu khinh thường lẩm bẩm, trên tay trường cung kéo căng, bắn liên tiếp ra bên ngoài.

Những sợi linh khí trên tay hắn liên tục hội tụ thành hình mũi tên, sau đó lại được hắn bắn ra bên ngoài.

Vυ't. . . Vυ't. . .

Bắn liên tiếp hơn mười mũi tên lên trên không trung, thế nhưng những mũi tên đó không rơi xuống người hai con quái vật đá, mà nổ tung ra, hoá thành từng hạt nước mưa lớn văng lên người hai con quái vật đá và mặt đất chúng nó đang chạy.

Cùng lúc đó, Hàn Ly Hồ tay nắm chặt trường thương, đôi mắt loé lên tia sáng màu xanh, một thương ném ra.

Trường thương bay vυ't trên không trung, sau đó liền ngay lập tức rơi xuống mặt đất đang dính nước mưa của Trường Tiếu.

Rắc. . . Rắc. . .

Từ chỗ vị trí cắm thanh trường thương ấy, những mảnh băng tinh toả ra, đóng băng toàn bộ mặt đất bên dưới cùng với hai con quái vật đá đang lao đến.

Hàn khí rét thấu xương.

" Băng thuộc tính của Hồ sư muội càng ngày càng lạnh."

Đường Lăng mỉm cười cảm khái nói một câu, liền xách kiếm chạy đến chỗ hai con quái vật đá. Hai tay nắm chặt thanh trường kiếm, ánh mắt vô cùng lăng lệ nhìn về phía con quái vật đá bên phải.

Đồng thời phía sau hắn, hai tên nam nữ còn lại của Băng Hoàng Tông cũng xách vũ khí chạy theo, nhằm về phía con quái vật người đá bên trái.

Rắc. . .

Ở vị trí hai con quái vật đá ấy, từng tảng băng xung quanh nó dần dần nứt ra, hiển nhiên đòn đánh này không thể nào giữ chân hai con quái vật đá đó một cách lâu dài được.

Rắc. . . Rắc. . .

Đến cuối cùng, hai con quái vật đá dần cử động lại được, chỉ là động tác có chút chậm chạp, còn chưa thể cử động hoàn toàn.

Đám người Băng Hoàng Tông vốn biết đóng băng hai con quái vật đá này cũng chẳng giữ được bao lâu. Mục đích thật sự là chỉ khiến nó bị hạn chế về tốc độ, phải đứng yên một chỗ mà thôi.

" A a a. . ."

Đường Lăng tức giận quát lớn một tiếng, bàn chân dậm mạnh xuống đất nhảy lên không trung. Cả người xoay ngang một cái, thanh trường kiếm trên tay hắn quét ngang mà ra.

Bên trên thanh kiếm tạo thành một đoạn kiếm khí vô cùng to lớn, cắt con quái vật đá ra làm hai nửa.

Một nửa bên dưới, một nửa bên trên.

Đồng thời phía con quái vật đá bên trái, hai tên nam nữ Băng Hoàng Tông cùng lúc nhảy lên, liên tiếp tấn công vào nhiều nhát trên đầu con quái vật đá đó, chỉ là sức sát thương không mạnh bằng Đường Lăng.

Vù. . .

Con quái vật đá bên trái hoàn toàn cử động được thân hình, cả người run rẩy dữ dội hất bay hai tên nam nữ ấy ra, tức giận gào lên một tiếng:

" Gào ~. . ."

Vụt. . .

Phía dưới chân nó, xuất hiện một cái bóng màu xanh nhạt.

Hàn Ly Hồ chạy ngay phía sau hai tên nam nữ ấy, nhanh chóng rút cây trường thương của mình cắm trên mặt đất ra, sau đó di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh, xuất hiện phía dưới người con quái vật đá ấy.

Nhân lúc hai tên nam nữ tấn côn con quái vật đá bên trên hấp thu sự chú ý của nó, nàng ở bên dưới chăm chú hội tụ linh khí vào đầu thương, chuẩn bị cho nó một đòn chí mạng.

Ầm. . .

Xuyên Phá.

Một thương hội tụ xong xuôi, Hàn Ly Hồ phi thẳng lên bên trên. Cả người cả thương xuyên qua người con quái vật đá ấy, tạo thành một cái lỗ động to lớn.

Xung quanh cái lỗ động cho Hàn Ly Hồ tạo ra, vết nứt lan tràn ra xung quanh. Dần dần con quái vật đá ánh mắt trở nên ảm đạm, không cam lòng nằm xuống đất.

Rầm. . .

Hàn Ly Hồ lơ lửng trên không trung, nhanh chóng nhảy xuống cơ thể con quái vật đá ấy, sau đó liền nhảy xuống mặt đất.

Phía sau nàng, là đôi nam nữ Băng Hoàng Tông.

" Phù. . ."

Nhìn thấy con quái vật đá đã chết, Đường Lăng thở ra một hơi, quay về phía đám người nở một nụ cười vui vẻ.

Đám người Băng Hoàng Tông còn lại trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời nở nụ cười.

" Oang. . ."

Chợt, vốn đang bay lượn bên trên bầu trời, con Kim Nguyên Ưng của Trường Tiếu kêu to một tiếng, đánh thức cảnh giác đám người.

Trường Tiếu vẻ mặt đột nhiên biến đổi, nhìn về phía Đường Lăng hét lớn:

" Lăng sư huynh, cẩn thận."

Vì là đánh tầm xa, thế nên vị trí của Trường Tiếu bây giờ cách xa đám người nhất, có thể nhìn rõ xung quanh hơn bọn hắn.

Đường Lăng chợt thu lại nụ cười, theo bản năng quay đầu về phía sau.

Vù. . .

Một tảng đá vô cùng lớn, quét ngang về phía hắn.

Bốp. . .

Tảng đá và Đường Lăng va chạm mạnh vào nhau, đánh bay Đường Lăng lên trên vách tường hang động.

Rầm. . .

" Lăng sư huynh. . ."

Hàn Ly Hồ biến sắc hét lớn, chợt theo bản năng cầm cây trường thương đặt ngang người, giữ thế phòng thủ phía bên phải nàng.

Bốp. . .

Bên phải Hàn Ly Hồ cũng xuất hiện một tảng đá vô cùng lớn, đập bay người nàng ra, va chạm mạnh vào bên vách tường hang động.

Hai tên nam nữ còn lại ở gần đấy cũng không ngoại lệ, đồng thời bị đập bay theo.

" Không thể nào."

Trường Tiếu ngơ ngác lẩm bẩm, con quái vật đá vốn đã bị bọn hắn gϊếŧ chết, từng tảng đá trên cơ thể nó rung lắc dữ dội, sau đó trong ánh mắt kinh sợ của Trường Tiếu, nó đang ghép lại biến thành bốn con quái vật đá, chỉ là kích thước chỉ bằng một nửa con quái vật đá lúc trước.

Chỉ to bằng một phần tư con quái vật người đá lúc ban đầu.

" Con quái vật này gϊếŧ không chết sao?"

Trường Tiếu tức giận kêu lên.

Nếu cứ như thế này mãi, chẳng phải nó sẽ đẻ càng ngày càng nhiều sao?

Cứ gϊếŧ một con, thì lại nở thành hai con bé hơn.

Ầm. . .

Ầm. . .

Bên trên tường vách hang động, Đường Lăng phá tan lớp đất đá xung quanh hắn, nhảy xuống mắt đất, dáng người có chút chật vật.

Trên tay hắn cầm lấy thanh trường kiếm, bước chậm đến chỗ Trường Tiếu.

Bên kia bức tường, Hàn Ly Hồ và hai tên nam nữ cũng phá đá mà ra, bước chậm hội tụ đến đồng bạn của mình.

" Đòn đánh của nó yếu hơn lúc trước. Xem ra mỗi lần bị biến nhỏ đi, thực lực của nó cũng sẽ dần yếu đi theo kích thước của nó."

Đường Lăng bình tĩnh quan sát bốn con quái vật người đá đang dần hình thành, nghiêm trọng lẩm bẩm nói.

Ánh mắt Đường Lăng lướt phía xa xa, ở đó hai con yêu thú của bọn hắn còn đang giao chiến với Lãnh Mộc và Đổng Mộ, vẫn còn chưa phân thắng bại.

Liền lạnh lùng quét nhìn thành viên của mình.

Hai tên nam nữ kia đều bị dính vết thương nặng, chân tay liên tục chảy máu, còn đang tự chữa trị. Xem ra là không thể tiếp tục đánh được nữa.

Vậy cũng là chỉ còn ba người bọn hắn Đường Lăng, Trường Tiếu và Hàn Ly Hồ còn có thể ra tay mà thôi.

" Trước tiên phải tìm được điểm yếu của nó, ta không tin rằng con quái vật người đá này có thể bất tử, đánh mãi không chết."

Đường Lăng nghiêm túc nói, trầm giọng phân tích thế cuộc.

" Oang. . ."

Chợt trên đầu bọn hắn con Kim Nguyên Ưng kêu vang một tiếng, Trường Tiếu như có cảm ứng chăm chú nhìn về phía bốn con quái vật đá đang thành hình.

Phía sau bốn con quái vật đá ấy, lấp loé lên tia sáng màu vàng, hình dạng vô cùng nhỏ.

" Là chìa khoá. . ."

Trường Tiếu vẻ mặt tỉnh ngộ thất thố hét lên.

" Sư huynh, chính là chìa khoá mở ra căn phòng. Nó là nguồn năng lượng chính để vận chuyển con quái vật đá đó. Chỉ cần bắt được nó, đám quái vật đá không thể tiếp tục sinh ra."

Đường Lăng ánh mắt loé lên một tia sáng, trầm giọng nói:

" Tốt. Tất cả mọi người chuyển sang tập trung bắt lấy chìa khoá, không cần phải cố tình nhằm vào đám quái vật đá ấy."

" Phải."

Đám người gật đầu, vẻ mặt có chút vui vẻ.

Nếu đã tìm ra điểm yếu của nó, vậy sắp tới mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

" Oang. . ."

Chợt Kim Nguyên Ưng bay trên bầu trời liên tục kêu gào, cảnh báo có nguy hiểm.

Trường Tiếu nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn nó, bởi vì hắn không nhìn thấy nguy hiểm ở đâu?

" Oang. . . Oang. . ."

Kim Nguyên Ưng liên tiếp kêu lên, vô cùng vội và, bay lượn liên tục không chút nào yên tĩnh.

Hành động của nó khiến tất cả mọi người trong Băng Hoàng Tông đều phải chú ý.

" Sư đệ, Kim Nguyên Ưng của đệ có phải bị gì rồi không?"

Đường Lăng cẩn thận hỏi.

" Nó đang cảm thấy nguy hiểm." Trường Tiếu nghiêm túc đáp lại, vẻ mặt chăm chú nhìn Kim Nguyên Ưng:

" Thế nhưng nó lại không biết nguy hiểm ở đâu?"

Vù. . .

Phập. . .

Trường Tiếu vừa dứt lời, bên trong bóng tối lao ra một cây giáo, cắm trúng người Kim Nguyên Ưng đẩy bay nó găm vào trên nóc hang động.

" Oang. ."

Kim Nguyên Ưng hấp hối kêu lên một tiếng nhỏ bé, liền lập tức tắt thở.

Trường Tiếu hai con ngươi trợn lớn, vẻ mặt hốt hoảng hét to:" Cẩn thận."

Phập. . .

Phập. . .

Bên trong bóng tối, lại liên tiếp văng ra hai cây giáo, phân biệt cắm trúng đầu hai tên nam nữ đang bị thương Băng Hoàng Tông. Cả hai con mắt trợn ngược ngửa đầu ra sau rồi ngã xuống đất, chết không thể chết hơn.

" Ai?. . . Ra đây?"

Đường Lăng toàn thân nổi mồ hôi lạnh, hoảng sợ cầm thanh trọng kiếm gác lên trước mặt, hét lớn.

Trường Tiếu và Hàn Ly Hồ ánh mắt kinh sợ nhìn liếc qua thi thể đồng bạn mình, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.

Xung quanh bọn hắn không gian vô cùng tĩnh mịch, không có một âm thanh gì.

Ba ngọn giáo phi ra sau khi gϊếŧ một yêu thú và hai người lập tức liền im bặt, như thể mọi thứ chưa từng xảy ra.

Lạch cạch. . .

" Gào. . ."

Phía xa xa bọn hắn, bốn con quái vật đá đã thành hình, lập tức gào lên một tiếng, lao về phía ba người Đường Lăng, tấn công bọn hắn.

" Chết tiệt."

Trường Tiếu chửi thầm một tiếng, cả người kéo căng dây cung, lập tức bắn về phía bốn con quái vật đá, làm giảm tốc độ của bọn chúng.

Đồng thời Đường Lăng và Hàn Ly Hồ lập tức lao lên đối phó, trong lòng vô cùng khủng hoảng.

Vừa phải lo đối phó kẻ kích đằng trước, lại phải nơm nớp cảnh giác có kẻ trong bóng tối đánh lén mình. Khiến bọn hắn cảm thấy vô cùng áp lực.

Cao Lãng núp trong bóng tối âm thầm cười lạnh.

Con chim ưng đấy quá khó chịu, thế nên hắn xử nó đầu tiên.

Còn hai tên nam nữ của đám người Băng Hoàng Tông, mắt thấy bị thương không còn khả năng ra sức hành động. Cao Lãng đơn giản đưa hai người ra đi trước mà thôi.